Sủng Thê Của Nịnh Thần

Chương 40: Hoà hợp



Chẳng phải Mạnh Nguyên chưa từng trải sự đời, thật ra nàng đã có linh cảm thấu đáo về những việc sẽ xảy ra tiếp theo.

Phải đẩy chàng ra ư?

Đẩy ra rồi? Phải nói gì với chàng đây?

Nói rằng trong lòng mình có một “Mộ Hoài” khác đang ngự trị, mạnh hơn người đang gắng sức hôn nàng gấp trăm nghìn lần sao?

Có lẽ nàng sẽ bị xem là quái vật rồi bị dìm nước mất?

Khi nàng chợt hoàn hồn thì Mộ Hoài đã bế ngang nàng lên. Trong lúc hơi thở quyện vào nhau, chàng thì thầm vào tai nàng: “Nương tử bắt ta đợi lâu quá rồi, tối nay ta phải đòi thêm chút ít nhé.”

Đôi chân Mạnh Nguyên bị hẫng, đầu óc nổ tung thành một đoàn đặc quánh, giờ đây không còn lối thoát rồi.

Thôi thuận theo tự nhiên vậy, trước sau gì cũng phải trải qua một lần.

Đặt nàng nằm lên giường, lúc Mộ Hoài lại đè người lên, Mạnh Nguyên lấy hết can đảm cầu xin: “Hầu gia, còn chưa tắt đèn kìa.”

Dường như không hài lòng vì giờ phút này Mạnh Nguyên vẫn chưa chịu đổi cách xưng hô nên Mộ Hoài không vội đứng dậy làm theo, mà chỉ cắn chóp mũi nàng xem như trừng phạt. Chàng nói bằng giọng mũi chứa đầy nguy hiểm: “Nương tử lại gọi sai rồi, xem ra phu quân ta đây chưa đủ cố gắng thì phải.”

Dứt lời, chàng thẳng tay cởi vạt áo của Mạnh Nguyên ra.

Mạnh Nguyên hơi sợ.

Nàng không chắc Mộ Hoài có đóng cửa kỹ chưa, lỡ như đám nha đầu vào phòng đưa nước trà bắt gặp thì phải làm sao đây?

“Phu quân, phu quân xin tắt đèn hạ màn đi.”

Mộ Hoài thấy Mạnh Nguyên ra sức van nài như thế thì không cố ý trêu chọc nàng nữa, trước tiên chàng hôn nhẹ lên mắt nàng rồi mới đứng dậy đi tắt đèn.

Lúc vào lại bên trong, chàng còn tiện tay trút bỏ y phục trên người mình.

May nhờ cả phòng đen như mực, không thì chỉ sợ Mạnh Nguyên sẽ bị hù dọa không ít.

Mạnh Nguyên cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của Mộ Hoài chỉ cách nàng một lớp tẩm y mỏng manh, chẳng khác gì đêm đó ở kiếp trước, có lẽ không có ánh sáng soi rõ bóng Mộ Hoài nên nàng không còn hốt hoảng như ban đầu nữa.

Nàng nuốt nước bọt: “Xin phu quân thương tiếc.”

Vốn dĩ Mộ Hoài đang trong tư thế sẵn sàng, nghe vậy đâu chịu phí hoài thời gian nữa.

Mạnh Nguyên chỉ cảm thấy những cái hôn của Mộ Hoài đến quá dồn dập làm cả người nàng như muốn bốc cháy.

“Nương tử thương xót ta lần này đi, ta đã chờ đợi giây phút này gần như cả đời rồi đấy...”

Cả đêm mưa rơi lên lá chuối, rừng hoa thưa thớt. Khi Mạnh Nguyên tỉnh lại, Mộ Hoài đã không còn bên cạnh nữa, chỉ có một vết lõm sâu bên gối và khắp người đau nhức không rõ nhắc nhở nàng chuyện cá nước thân mật đêm qua không phải là giả.

Đặc biệt là eo và bụng của nàng bủn rủn đến mức khó xuống đất, nàng càng không hiểu vì sao một người biết kiềm chế và lạnh lùng vậy bỗng chốc sẽ hoá thành ác thú không biết tiết chế khi lên giường nữa, quả thật như sói như hổ.

Oán trách là không có nơi để phàn nàn, thậm chí không thể tham ngủ, hôm nay nàng phải bắt đầu theo lão tổ tông xử lý công việc ở Tam Tư đường rồi.

Chúng nha đầu hầu hạ Mạnh Nguyên thức dậy, sắc mặt ai nấy đều tỏ ra vui mừng.

“Hầu gia được người trong cung gọi đi, lúc đó trời vừa sáng, ngài ấy cố ý căn dặn không cho chúng nô tì quấy rầy phu nhân ngủ bù.”

Đêm qua gây ra tiếng động không nhỏ, e là không giấu được ai. Tuy đã sống hai kiếp người nhưng Mạnh Nguyên cũng cảm thấy hơi xấu hổ, thật không thể lên tiếng biện hộ.

Nàng quyết định mai này không cho Mộ Hoài ham muốn quá mức nữa, tránh cho cơ thể nàng không chịu nổi và bị người ta lấy ra tiêu khiển.

Vì hôm nay phải đến Tam Tư đường, có lẽ cả ngày phải ở đó nên Mạnh Nguyên dùng đồ ăn sáng trong chính viện.

Hẳn do đêm qua quá mệt mỏi, vì vậy hôm nay khẩu vị của nàng khá tốt, vả lại nàng còn cảm thấy tay nghề của đầu bếp cũng hơi khang khác.

Nàng thuận miệng tò mò hỏi: “Đổi đầu bếp rồi à?”

Thanh Bình phụ trách truyền thiện lập tức trả lời: “Miệng phu nhân đúng là giảo hoạt mà. Hôm qua Hầu gia đã dặn Đới quản sự tìm kiếm đầu bếp nấu món Bắc, bảo rằng ngài ấy đã thử các món ăn tận ba lần rồi mới dám cho họ vào viện của chúng ta tiếp quản.”

Đầu bếp đất Bắc?

Kiếp trước không có chuyện này. Thế nhưng sao Mộ Hoài biết nàng thích ăn đồ của đất Bắc chứ?

Vì cố đô tiền triều ở Bắc, trong tư tưởng của các chủ tử ở phủ Thừa Bình hầu đều thích hương vị này, nhưng họ không dám nói rõ vì sợ sẽ bị người ta lấy làm khuyết điểm để rêu rao và cho rằng họ tưởng niệm về cố đô, có ý định gây rối, thế nên cả bốn nha đầu đều không biết việc này.

Có lẽ là trùng hợp thôi.

Mạnh Nguyên cho người trọng thưởng đầu bếp mới và cũ, sau đó đổi sang bộ xiêm áo màu đỏ thẫm, bấy giờ mới dẫn theo Tử Đường và Thanh Bình đến Tam Tư đường.

Cố thị lớn tuổi nên luôn ngủ rất ít. Vừa ăn sáng xong, bà đang xem người làm vườn cắt tỉa cành lá cho hoa cỏ và cây cối ở trong sân.

Các vú già đã đồng loạt đứng dưới mái hiên từ sớm.

Hiển nhiên Cố thị đang đợi Mạnh Nguyên tới mới chịu thăm hỏi tình hình.

Mạnh Nguyên thầm cảm kích, ngẫm nghĩ ngày mai ắt phải qua sớm hơn mới được.

Thấy Mạnh Nguyên tới, đầu tiên Cố thị kéo tay nàng nhìn một hồi lâu, sau đó mới mỉm cười thật tươi: “Khí sắc của Hầu phu nhân chúng ta càng ngày càng tốt.”

Mạnh Nguyên không biết có phải Cố thị nghe phong thanh gì không, biết hai người đã hoàn tất lễ nên mới nói vậy, khiến nàng không khỏi xấu hổ.

Cố thị không tiếp tục trêu ghẹo nữa, kéo Mạnh Nguyên về thẳng nhà chính, tiếp đó bà bảo Như Ý: “Cho tất cả mọi người vào đi.”

Mạnh Nguyên vốn muốn ngồi bên dưới Cố thị nhưng lại bị bà kéo mạnh phải ngồi cùng trên giường La Hán (*).

(*) Đây nhé mọi người.

Đợi vú già lần lượt vào phòng rồi vấn an chủ nhân.

Cố thị mới chậm rãi và cẩn thận xây dựng uy thế thay Mạnh Nguyên.

“Kể từ hôm nay, phủ Bác Vọng hầu của chúng ta có phu nhân đương gia mới. Tuy con bé còn trẻ tuổi và non nớt, không thể tiếp quản ngay được nên sẽ tạm thời ở bên cạnh ta quan sát. Song các ngươi phải nhớ, mai này lời nói của Hầu phu nhân chúng ta sẽ là ý của ta. Nếu ai trong các ngươi dám đổi trắng thay đen, ăn cây táo rào cây sung, thì đừng trách ta không niệm tình cũ mà chôn hết phước báo mấy đời của bọn mi rồi tống ra ngoài đấy.”

Mọi người vội vàng thưa không dám, sau đó đồng loạt quỳ xuống làm lễ ra mắt Mạnh Nguyên.

Mạnh Nguyên nhìn cảnh tượng này nhưng không hề luống cuống.

Tuy vậy, khiêm tốn luôn sẽ không sai.

“Ta mới đến, còn rất nhiều chỗ không hiểu, mai sau phải cần lão tổ tông chỉ dạy, cộng thêm sự dốc sức nâng đỡ của các vị. Vả lại, Hầu gia chúng ta ở ngoài chiến đấu trong cảnh gió tanh mưa máu để che chở tính mạng và gia đình của già trẻ cả phủ nên trong phủ mới có cuộc sống an bình như hôm nay. Tuy phụ nữ và trẻ em chúng ta không mấy mạnh mẽ nhưng ở nhà không thể bôi nhọ làm mất thể diện của ngài, kéo chân sau của ngài. Ta không bàn nhiều về chuyện khác, ở chỗ ta, mọi người chỉ cần tuân thủ khuôn khổ và tận tâm làm việc, ta luôn sẽ cảm thông với sự vất vả của mọi người như lão tổ tông, mà luận công ban thưởng. Tuy nhiên, nếu ai dám cậy ta trẻ tuổi chưa trải nghiệm thì ta chỉ đành không nể mặt, phân rõ đúng sai, ra lệnh thưởng phạt.”

Ở một bên, Cố thị hài lòng gật đầu. Trước đây bà nghe nói ở nhà Mạnh Nguyên thường không hỏi tới chuyện gia đình, vì thế bà còn nghĩ lần đầu gặp tôi tớ, hẳn nàng sẽ luống cuống, thế nhưng không ngờ nàng ăn nói cũng khá bài bản, với cả cái cần nhắc cũng đã nhắc rồi, ngược lại có vài phần ý vị.

“Được rồi, hôm nay có chuyện lẻ tẻ gì thì cứ tuần tự bẩm lên đi.”

Mọi người vẫn bẩm rõ những chuyện vặt vãnh cho Cố thị và Mạnh Nguyên như thường lệ, hầu hết là mấy chuyện nhỏ lẻ thường nhật, cứ làm theo quy củ là được.

Sau khi nói một tràng dài thì Mạnh Nguyên im lặng như tượng Bồ Tát.

Nàng biết phủ Bác Vọng hầu đã truyền qua nhiều thế hệ, mối quan hệ giữa các vú già cũng khá rắc rối phức tạp, nếu muốn thu phục hoặc chấn nhiếp người ta trong phút chốc thì khả năng không lớn.

Nàng đang đợi một cơ hội, đến lúc đó bốn lạng địch ngàn cân (*) cũng đủ để tạo dựng được chỗ đứng cho bản thân và ổn định được vị trí đại phụ đương gia của mình.

(*) Nguyên văn 四两拨千斤 (Tứ lượng bạt thiên cân): là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất.

Đúng lúc này, ngoài cửa có người đến báo: “Lão tổ tông, phu nhân, có nha đầu Tiểu Hoàn trong viện thái phu nhân cầu kiến. Cô ta bảo trong người thái phu nhân không dễ chịu, muốn mời Hầu phu nhân qua đó hầu bệnh ạ.”

Mạnh Nguyên biết Phù thị sẽ không yên ổn nhìn nàng ngồi lên cái ghế phu nhân đương gia đâu, thế nên bà ta chắc chắn sẽ suy nghĩ biện pháp để gây rối.

Kiếp trước là thế, mỗi sáng sớm nàng xử lý việc ở Tam Tư đường, Phù thị sẽ thường xuyên gây ầm ĩ một trận. Làm phiền chính sự của nàng là thứ yếu, trái lại bà ta chỉ muốn hạ nhân trong phủ hiểu rằng, dù Hầu phu nhân quản lý mọi việc trong nhà nhưng phải lấy chữ hiếu làm đầu, phu nhân đương gia cũng phải khuất phục trước sự yếu đuối này mà thôi.

Vẻ mặt Cố thị khá xấu, bà toan nói thì Mạnh Nguyên đã sảng khoái nhận lời.

“Bà mẫu cảm thấy khó chịu, con đi hầu bệnh là phải lẽ. Tử Đường, ngươi cầm danh thiếp của ta bảo quản sự ngoại viện đến Quan Y cục mời Tần Chính Phụng tới đây một chuyến.”

Nàng quay lại cười áy náy với Cố thị: “Hôm nay đành phải nhờ tổ mẫu vất vả lo liệu rồi, con đến chỗ bà mẫu xem một chút, nếu không có gì bất ổn thì con sẽ về Tam Tư đường trò chuyện với ngài.”

Thấy vẻ mặt của cháu dâu không mảy may lo lắng, Cố thị mới thoáng kiềm nén cơn tức trong lòng xuống, sau đó xem nàng xử lý thế nào.

“Con yên tâm đi đi, chỉ một chút chuyện này thì vẫn ổn.” Sau đó, bà lệnh cho Như Ý: “Ngươi đi cùng Hầu phu nhân đi, nếu tình huống bất thường thì quay về báo cho ta biết bất cứ lúc nào.”

Mạnh Nguyên thầm thấy yên lòng, lão tổ tông đang lo mình sẽ chịu thiệt thòi, thế nhưng nàng cũng không phải là con thỏ trắng mặc người chém giết. Lần này, nàng sẽ để Phù thị tự ngã vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Xin hãy tự tưởng tượng chi tiết động phòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.