Trước khi Mạnh Nguyên vào phủ, Phù thị chính là một người sống khá hồ đồ, thường xuyên gây chuyện ầm ĩ để tìm chút cảm giác tồn tại. Thế nhưng lần nào cũng bị bà mẫu Cố thị xoi mói mỉa mai một phen, bà ta mới đàng hoàng được phút chốc.
Cái bà ta cậy vào không gì khác hơn là tằng Phù gia từng có ân cứu mạng tổ lão thái gia Mộ Cảnh của phủ. Vì bản thân Cố thị luôn giữ đạo hiếu với tổ tiên đã mất nên đoan chắc dù bà ta không được chào đón, thì cũng phải được cung phụng như tôn đại Phật, đặt trong nhà “trấn trạch” mãi đến vô tận.
Cố thị vừa bị ép buộc vừa thương hại cho cuộc sống không lối thoát của bà ta, âu cũng là người cơ khổ, bấy giờ bà mới ba lần bảy lượt nhường nhịn.
Kiếp trước Mạnh Nguyên cũng thế, hơn nữa bận lòng bà ta là trưởng bối, chỉ cần chấp nhận được thì sẽ không làm khó nhau.
Tuy vậy vào giờ phút này, Mạnh Nguyên đã thay da đổi thịt rồi.
Điều nàng cần băn khoăn, ngoài sự yên ấm của gia đình, nàng còn phải cẩn thận để ý xem rốt cuộc trong hai phủ Đông và Tây có kẻ sói mắt trắng nào dám rắp tâm mưu hại tính mạng của Mộ Hoài.
Trừ mình và lão tổ tông ra, kể cả Phù thị, thẩy đều đáng nghi.
Suy đoán này không phải do bất ngờ nảy ra.
Những ngày qua, nàng đã cẩn thận nghĩ lại, kiếp trước dù Mộ Hoài chết ở gần khu vực săn bắn, song trước đó cũng từng trải qua tam tai ngũ hoạ (*) và chàng đều may mắn tránh được, tuy vậy lại chưa từng tìm hiểu căn nguyên.
(*) tam tai ngũ hoạ: có nguồn gốc từ Phật giáo, tam tai là nước, lửa và binh; còn ngũ họa là cáo, chi chồn, nhím, rắn và chuột. Các triều đại xưa đều dùng nó để mô tả tai họa.
Lúc đầu nàng không nghĩ nhiều. Hôm nay khi suy xét lại các dấu hiệu đã xảy ra ở kiếp trước, nàng mới sâu sắc nhận thấy rằng dù bên ngoài Mộ Hoài có nhiều kẻ địch đến đâu cũng không bì kịp mối đe dọa của người Mộ gia với chàng.
Dù sao bách bệnh khả y, duy đố nan trị (*).
(*) ý nói bệnh nào cũng có thể chữa được nhưng chỉ có bệnh ghen là khó chữa.
Mộ Hoài đảm nhiệm chức vị quan trọng khi tuổi đời khá trẻ, mà còn dựa vào công trạng và quyền thế kề thân. Dù cho người hai họ chẳng dính dáng gì nhưng họ nhìn thấy cũng phải đỏ cả mắt. Vì thế, với người nhà hai phủ có mối quan hệ huyết thống gần thì chúng chẳng khác gì núi vàng biển bạc.
Điều càng khiến họ nghĩ xa hơn là, chỉ cần Mộ Hoài chết đi, vậy khối tài sản to lớn này sẽ rơi vào tay hậu tự của chàng.
Vừa hay, con nối dõi thuộc dòng tộc Đông phủ Mộ gia đơn bạc. Không nói đến Bác Vọng hầu tiền nhiệm Mộ Tấn - huynh trưởng của Mộ Hoài, đã qua đời trong khi chưa có người kế vị, ngay cả Mạnh Nguyên và Mộ Hoài đã thành thân hơn nửa năm nhưng lại chưa có một trai hay gái nào.
Bất luận con nối dòng được chọn từ nhà nào, một nửa gia nghiệp của Đông phủ hẳn sẽ rơi vào tay người khác.
Từng trải qua một lần, Mạnh Nguyên mới nhận rõ bộ mặt ghê tởm của những người đó. Lúc này nàng không bằng lòng sẽ đi theo con đường “dàn xếp ổn thoả” như kiếp trước nữa.
Vừa truyền lời để Mạnh Nguyên hầu bệnh, đương nhiên Phù thị phải tỏ vẻ rồi.
Bấy giờ bà ta chỉ mặc trung y, đắp áo ngủ bằng gấm, nửa nằm nửa dựa vào song chắn thành giường. Chờ Mạnh Nguyên vừa bước vào cửa, bà ta lập tức đỡ trán và lớn tiếng kêu ối ối.
Mạnh Nguyên dẫn theo Tử Đường, Thanh Bình cùng với Như Ý đến vấn an Phù thị.
Mạnh Nguyên bước lên vài bước và ngồi xuống mép giường của Phù thị.
“Nghe nói sáng nay bệnh của bà mẫu đột ngột trở nặng, nhi tức nghe báo mà lòng như lửa đốt nên con vội vàng sang đây thăm người.”
Phù thị vừa vờ đỡ trán vừa trách cứ: “Trong mắt ngươi còn có bà mẫu ta không hả? Từ khi ngươi vào phủ, ta chưa thấy ngươi tới chỗ ta vấn an, vào bữa cơm cũng chẳng hề đứng hầu hai bên nữa là. Nếu không phải ta cử người đến Tam Tư đường, e rằng lúc này không mời nổi bước chân quý giá của phu nhân đương gia vào cái nơi rẻ tiền này của chúng tôi rồi.”
Mạnh Nguyên nghe bà ta lăng nhục nhưng không hề thấy tức giận, vì ở kiếp trước nàng đã nghe những lời này khá nhiều rồi. Vả lại, rõ ràng Phù thị này chỉ là một con hổ giấy phô trương mạnh miệng, trong cả Đông phủ không có ai thật sự kính phục bà ta.
“Bà mẫu đã nói oan cho nhi tức rồi. Lẽ ra nhi tức muốn đến quấy quả chỗ người từ lâu, nhưng tổ mẫu lão nhân gia có chuyện cần dặn dò nên mới làm chậm trễ thời gian đấy ạ. Không phải sao, vừa nghe người ngẫu nhiên cảm thấy khó chịu, con đã tức khắc bẩm tổ mẫu tới đây hầu bệnh rồi.”
Dù thế nào chăng nữa, Phù thị cũng không dám tranh đua với Cố thị. Đấy chính là nữ la sát từng giết địch tại chiến trường, chưa kể bà còn là trưởng bối, tuy không liên quan đến người hai họ nhưng bà ta cũng không dám chạm vào.
Già thì không dám đụng nhưng trẻ lại dễ bắt bí. Ai không biết phủ Thừa Bình hầu là một hộ lụn bại trong nhà công hầu, bất kể ai cũng dám giẫm đạp lên cả.
Phù thị che giấu nụ cười mỉa trong lòng, thầm nghĩ phải tỏ oai phong bà mẫu của mình mới được.
“Ngươi vừa nói muốn hầu bệnh, vậy sao còn đứng đực người ra trong phòng thế kia, chưa chịu vào sân nấu thuốc đi?”
Trong sân không có địa long, lại còn có gió, không có nơi nào có thể sắc thuốc được. Dù gì Mạnh Nguyên cũng là một Hầu phu nhân nên không có lý do gì phải tự mình làm vậy. Hiển nhiên Phù thị vừa muốn chà đạp người vừa muốn mượn cơ hội ra oai.
Mạnh Nguyên lạnh nhạt liếc qua Phù thị. Thay vì di chuyển, nàng lại lệnh cho sử nữ Tiểu Hoàn vừa dẫn đường: “Làm phiền Tiểu Hoàn cô nương lấy phương thuốc của bà mẫu ta ra, để ta nhanh chóng chuẩn bị.”
Bệnh của Phù thị là giả, thậm chí còn không gọi lang trung thì lấy đâu ra phương thuốc. Bà ta vốn dĩ chỉ muốn bêu xấu Mạnh Nguyên trong viện nên tuỳ ý chuẩn bị mấy vụn thuốc bổ thường hay sử dụng thôi, đến lúc đó không còn tác dụng thì vứt sạch là xong.
Mạnh Nguyên bất thình lình đòi phương thuốc, đầu tiên bà ta sửng sốt, ngay sau đó chợt ho khan hai tiếng: “Thuốc đã chuẩn bị xong, ngươi chỉ cần sắc thôi, sao lại nhiều chuyện vậy hả? Làm như ngươi là lang trung mở phòng khám bệnh không bằng?”
Mạnh Nguyên cũng biết Phù thị giả bệnh, và lúc này nàng càng chắc chắn hơn. Đoan chắc bà ta giả vờ không đến nơi đến chốn, hẳn là một nửa phương thuốc cũng chẳng có.
“Không có phương thuốc, vậy người nói cho nhi tức mấy vị thuốc kia đi? Đến lúc đó độ lửa không đúng làm hư dược tính, chẳng phải sẽ hại đến cơ thể của bà mẫu sao ạ?”
Phù thị không đích thân chuẩn bị thuốc bột nên đành phải sai người hầu: “Đi, mang dược liệu chưa bào chế tới đây, để cho Hầu phu nhân của chúng ta xem thử.”
Một lát sau, quả nhiên có người cầm mấy túi giấy dầu vào nhà. Mạnh Nguyên nghiêm trang rửa sạch tay trước, sau đó cầm khăn bông lau khô rồi mới gỡ tách nút buộc túi giấy dầu ra.
Theo thứ tự, nàng nhẹ nhàng nhặt một nhúm thuốc đặt dưới mũi ngửi thử, cứ lần lượt như thế.
Nàng nhướng mày uy nghiêm nhìn đám tôi tớ: “Hôm nay lang trung nào đã kê đơn bắt mạch cho thái phu nhân?”
Cố nhiên không ai dám đáp lại, vì họ cũng không thấy có lang trung đến đây, ngoại trừ ba tâm phúc biết nội tình, còn lại thì không ai biết Phù thị “bị bệnh” cả.
Thấy Mạnh Nguyên đang làm ầm lên ngay trong chính nhà mình, Phù thị hết sức khó chịu. Bà ta ngồi thẳng lên và cố kìm hơi thở của mình, đoạn nhìn Mạnh Nguyên quát lớn: “Ngươi tỏ thái độ hung hăng như thế cho ai xem đấy? Lang trung người ta chẩn xong nên dĩ nhiên đã xuất phủ rồi, mặt khác chỗ của ta không phải là nơi để ngươi càn rỡ.”
Mạnh Nguyên quay lại, cố ý đổi sang dáng điệu ôn tồn: “Bà mẫu đừng nóng vội, con đang suy nghĩ thay người mà. Con thiết nghĩ ngài cũng không muốn bị lang băm làm hại, phá hỏng cơ thể chứ.”
Phù thị nhếch môi, không biết trong hồ lô của Mạnh Nguyên có bán thuốc gì.
Mạnh Nguyên đứng dậy chỉ vào Tiểu Hoàn: “Ngươi nói mau, hôm nay lang trung nào đến kê đơn bắt mạch cho thái phu nhân, là ai dẫn vào?”
Tiểu Hoàn là tâm phúc của Phù thị, cháu gái của Nhậm ma ma, biết hôm nay do chủ nhân bày cục nên ánh mắt của nàng ta khẽ đảo: “Là Lý lang trung đã từng thăm khám cho thái phu nhân, vì thái phu nhân đột nhiên phát bệnh nên nô tỳ đã dẫn vào từ cửa hông ạ.”
Nàng ta không dám nói cửa chính, vì cửa chính được canh giữ nghiêm ngặt, nếu thật sự có thầy thuốc tới thì không thể tránh được tai mắt của người khác.
Là tức phụ, quả tình Mạnh Nguyên không quản được cửa hông trong viện của bà mẫu.
“À, Lý lang trung à, là Lý lang trung của Xuân Huy đường? Hay Lý lang trung của Bảo Sơn đường?”
“Vâng, là Lý lang trung của Xuân Huy đường ạ.”
“Thanh Bình, ngươi lập tức cầm thiếp của Hầu gia đi tìm Đới quản sự, bảo ông ấy đến phủ Kinh Triệu báo án, cứ nói là Lý lang trung của Xuân Huy đường có lòng dạ xấu xa, mưu tài hại mạng.”
Không đợi câu thứ hai, Thanh Bình lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Phù thị hoảng hồn đến trợn mắt há miệng bởi dáng vẻ mạnh mẽ và vang dội của tân phụ. Đến khi phản ứng kịp, bà lập tức ngồi thẳng người rồi hét lớn: “Khoan đã, bảo nữ sử kia quay lại cho ta.”
Bà ta lại tỏ thái độ hung dữ với Mạnh Nguyên: “Ta bảo ngươi sắc thuốc, ngươi hỏi này hỏi kia ra sức khước từ đã đành, hôm nay còn cầm danh thiếp của Hầu gia đến cửa nha môn tố cáo người? Ngươi bị điên rồi phải không?”
Mạnh Nguyên khẽ nhướng môi, ra chiều vô cùng khinh thường, với đạo hạnh này của Phù thị mà cũng muốn tác oai tác oái cưỡi lên đầu người ta à.
“Bà mẫu nói quá rồi, nhi tức đang diệt trừ kẻ ác giúp người mà. Người không nhìn thấy ư, trong bọc này chính là uất kim, bọc đó là phụ tử, nấu hai loại này với nhau chỉ một nhoáng là có thể lấy mạng người đấy ạ!”
Phù thị không mảy may hoảng sợ, dù gì bà ta sẽ không uống thuốc này. Thế nhưng bị Mạnh Nguyên bắt thóp, bà ta cũng không tài nào giải thích được.
Bà ta biết nếu hiện tại muốn dàn xếp ổn thoả thì không thể làm căng, không thì Mạnh Nguyên thật sự sẽ làm ầm đến tận cửa nha môn, và lời nói dối của bà ta sẽ bị vạch trần. Thể diện mấy đời cũng đi tong luôn chứ chẳng đùa.
“Thuốc này do ai lấy cho thiếu nãi nãi? Có phải lấy nhầm rồi không?”
Ám hiệu rõ như ban ngày, người hầu cũng không ngốc, quỳ “phịch” xuống đất dập đầu: “Vâng, tiểu nhân nhất thời không kiểm tra, làm lẫn thuốc bổ của thái phu nhân vào thuốc hôm nay. Nô tỳ đáng chết.”
Mạnh Nguyên cười nhạt: “Ngươi đúng là đáng chết. Ngươi không nghĩ xem, ngươi chẳng kiểm tra mà dám nấu kết hợp hai vị thuốc này với nhau rồi đưa cho ta, đến lúc đó thái phu nhân uống xong sẽ xảy ra chuyện bất trắc, mạng này ngươi có bồi thường nổi không? Nói đi phải nói lại, thái phu nhân không uống thuốc này vì trước đó đã phát hiện chuyện không ổn, thế nhưng ta lại sơ suất không phân rõ, rồi náo loạn lên, chẳng lẽ ta phải thay ngươi gánh tiếng xấu mưu hại bà mẫu của mình sao?”
Lúc nhận lỗi, người hầu không nghĩ quá nhiều, nhưng sau khi nghe được tội lỗi mà Mạnh Nguyên gán cho mình, mụ hoảng sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Vì thế mụ bèn dập đầu với Phù thị: “Thái phu nhân, xá cho nô tì một lần đi.”
Phù thị mới vỡ lẽ bà ta đang đánh ưng mà bị ưng mổ vào mắt. Thứ nhất, bà ta không ngờ Mạnh Nguyên lại hiểu dược tính. Thứ hai, bà ta càng không nghĩ tân phụ có tính tình mềm yếu trong truyền thuyết này lại là loại miệng lưỡi bén nhọn và thủ đoạn sắc bén.
Nghĩ tới đây, bà ta bất chấp có ra oai hay không cũng mặc: “Nghe con dâu nói kìa, ta nghi ai cũng sẽ không nghi con đâu mà... Lão bộc này đã đi theo ta hơn hai mươi năm, trước đây chưa từng khinh suất và sai sót đến vậy. Không may chuyện này lại rơi vào viện của ta, chốc nữa ta sẽ trừng phạt nghiêm khắc, tuyệt nhiên sẽ không cho bà ta làm hỏng thanh danh của con dâu đâu.”
Mạnh Nguyên gật đầu: “Bà mẫu không muốn xử trí kẻ dưới của người, con cũng đành thôi. Tuy vậy có một điều, thuốc này xảy ra vấn đề, song con không xác định được rốt cuộc là phương thuốc không đúng hay hạ nhân bất cẩn. Con nghĩ vẫn phải đến nha môn một chuyến, kể cả Lý lang trung liên quan đến vụ án nữa, không thể để hắn chạy thoát được.”
Bấy giờ Phù thị mới bắt đầu sốt ruột, bình thường khám bệnh, bà ta đều cho Lý lang trung qua phủ nhưng hôm nay thật sự không hề an bài. Nếu bị Mạnh Nguyên tiếp tục hành hạ thế này, không những ở nhà bà ta sẽ bị bẽ mặt, mà vào nha môn rồi thì e là khắp phố xá sẽ xem bà ta như trò cười, vả lại còn là một kẻ ngu xuẩn bị mất mặt chỉ vì muốn làm khó con dâu.
“Con thật sự muốn làm lớn chuyện sao?”
Mạnh Nguyên vẫn giữ vẻ mặt thuần hậu: “Chẳng lẽ bà mẫu không muốn điều tra ra rõ chân tướng ạ?”
Phù thị biết, nếu hôm nay không cho Mạnh Nguyên chiếm lợi thì nàng sẽ không chịu từ bỏ ý định. Nhìn qua lão bộc đang quỳ trong nhà chính không dám đứng dậy nọ, bà ta cắn răng ra chiều nhẫn tâm.
“Vú già này tâm địa độc ác, ý muốn dùng độc dược hại chủ nhân, giá hoạ cho Hầu phu nhân, đáng bị trách phạt. Hôm nay ta sẽ giao nó cho Hầu phủ nhân, mặc con trừng trị.”
Mạnh Nguyên khẽ mỉm cười: “Bà mẫu đã minh xét, nhi tức xin tuân mệnh.”
“À đúng rồi, con đã sai người mời Tần Chính Phụng của Quan Y cục tới bắt mạch cho bà mẫu rồi ạ. Ông ấy sẽ đến nhanh thôi. Nếu bà mẫu không vội uống thuốc thì đừng ngại chờ ngự y đến kê lại đơn hẵng nói. Nhi tức xin dẫn kẻ hạ nhân phạm sai này đi trước, tránh ở trong viện quấy rầy người dưỡng bệnh.”
Sắc mặt Phù thị đã xanh trắng, tuy không làm ầm đến cửa nha môn nhưng ngự y tới, vậy chuyện bà ta giả bệnh sẽ không che giấu được nữa rồi.
Quả nhiên đứa con dâu mới này là chướng ngại vật trong cuộc sống phú quý của bà ta mà.
Tác giả có lời muốn nói: Kẻ hiềm nghi số một đã nhập cuộc, mọi người lần lượt vào đặt sòng nào ~