Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 103



Vào ngày sinh nhật thứ 18 của Thủy Nhược Vân, cuối cùng nàng cũng biết sự kiện trọng đại khiến nàng hạnh phúc là gì.

Trước tiên, nàng đã theo Lăng Việt Sơn đến hoa cốc Tông thị, gặp cặp đôi thần tiên Tông Tiềm Nguyệt và Tông Tầm Hương., còn có đứa con xinh đẹp và dễ thương của họ, Tông Ngự Nhật. Tông Ngự Nhật chưa đầy một tuổi nhưng đã có thể nói những từ đơn giản và đi được một đoạn ngắn bằng cánh tay, rất hoạt bát và dễ thương.

Thủy Nhược Vân và Lăng Việt Sơn dự định về nhà thì sẽ sinh con, vì vậy Thủy Nhược Vân rất lo lắng về việc có con, cùng Tông Tầm Hương, hai người suốt ngày ôm Ngự Nhật nói mãi không hết chuyện. Khi Ngự Nhật được sinh ra, Tông Tầm Hương bị khó sinh, nàng quyết tâm phải có người thừ kế cho tông chủ nên dù mất mạng thì cũng phải sinh con ra, cũng cùng lúc đó, nàng mới biết được tấm lòng của Tông Tiềm Nguyệt, cuối cùng mẹ con đều bình an, cả nhà vui vẻ, Tầm Hương cũng gỡ được nút thắt trong lòng mình. Nàng và Thủy Nhược Vân thoải mái nói về chuyện tình cảm của mình và Tông Tiềm nguyệt. Có lẽ nhờ mới sinh con nên nàng càng tinh tế, tao nhã, dáng vẻ hạnh phúc ôm con càng khiến Thủy Nhược Vân có chút ghen tị.

Lăng Việt Sơn và nàng sống ở hoa cốc trong vài tháng, qua mùa hè, hai nam nhân nói về sự nghiệp của họ và sắp xếp kế hoạch triển khai, trong khi đó, hai nữ nhân yếu nói về con cái và trồng hoa, Thủy Nhược Vân đã tận dụng thời gian này, học tập nhiều thứ về hoa cỏ. Thời gian này, có hai lần, Tông Tiềm Nguyệt đưa họ đến thành Phong Thăng, còn có một mục đích là xem xét căn cứ điểm Nguyệt Ảnh, Lăng Việt Sơn không muốn rời khỏi Nhược Nhược nên tất nhiên sẽ dẫn nàng theo. Vốn Tông Tiềm Nguyệt cũng thấy con mình còn quá nhỏ, nhưng hắn cũng không nỡ rời khỏi Hoa Nhi quá lâu nên cũng dẫn thê tử và con mình theo.

Nhưng đứa bé Ngự Nhật này thật sự rất ngoan, làm cha mẹ mình rất hài lòng, trên đường đi không hề khóc lóc ầm ĩ, không gây rắc rối gì cho người lớn cả, Thủy Nhược Vân lại hâm mộ, sau này nàng và Việt Sơn ca ca có con, thì không biết đứa bé có ngoan như vậy không. Lăng Việt Sơn trực tiếp thay nàng kết luận: “Yên tâm đi, nhất định không ngoan, từ khi còn bé ta đã rất nghịch ngợm, nàng cũng thích gây rối, con của chúng ta nhất định sẽ quậy như quỷ. Nhưng đến lúc đó nếu nó làm phiền nàng, ta sẽ dạy dỗ nó.”

Thủy Nhược Vân đấm hắn, sao có thể nói như vậy chứ, dám gộp thê tử và đứa con lại mà nói. Nhưng trong lòng Thủy Nhược Vân vẫn nghĩ, Lăng Việt Sơn bận rộn chuyện lớn, nàng thân làm thê tử, vì tướng công mà lo liệu trong gia đình, sinh một đứa con ngoan ngoãn mới là mục tiêu số một trong cuộc sống của nàng lúc này.

Cuối cùng, mùa hè nóng nực trôi qua, Lăng Việt Sơn và Tông Tiềm Nguyệt cũng thu xếp xong xuôi, chọn ra một số người từ các căn cứ khác nhau của Tông Tiềm Nguyệt, trực tiếp phân bổ họ đến những đường khẩu mới mà Lăng Việt Sơn muốn thành lập, hỗ trợ họ thành lập đường khẩu mới, người cũ huấn luyện người mời, chậm rãi bồi dưỡng những mối quan hệ mới.

Đường khẩu mới đầu tiên nằm ở thành Đông Châu, là một thành lớn nằm giữa thành Tô Châu và thành Phong Thăng, Tất Đan Dương theo hai chủ tử đến thành đó để bố trí, chủ tiệm mới là thuộc hạ theo hắn ở đường khẩu cũ, là người thân tín, ưu tú của hắn, Uông Hải, từ này hắn sẽ phải làm việc một mình rồi.

Tông Tầm Hương ôm đứa trẻ, cùng Thủy Nhược Vân ngồi trong tửu lâu đối diện cửa hàng mới, nhìn khung cảnh nhộn nhịp của cửa tiệm mới khai trương, vải lụa đỏ, nhãn dán màu đỏ, pháo lớn nổ vang trời, đứng trước cửa hàng, đầy những người tò mò và vui vẻ. Với tư cách là chủ tiệm, Uông Hải vén tấm vải đỏ trên bảng hiệu, dỡ bỏ tấm vải trên biển hiệu, sau đó mở của kinh doanh, mọi thứ không khác gì một cửa tiệm bình thường. Hai nữ nhân nhìn nhau cười, Tông Ngự Nhật nghe thấy tiếng pháo cũng không sợ hãi chút nào, vui vẻ vỗ tay, Thủy Nhược Vân nhìn cửa tiệm náo nhiệt, trong lòng tràn đầy tự hào về tướng công mình.

Tông Tiềm Nguyệt và Lăng Việt Sơn lặng lẽ trở lại tửu lâu, cùng các cô nương đi dạo gần cửa tiệm một lúc, mặc dù họ là những chủ tử thật sự, nhưng không tiện công khai danh tính. Sắp xếp xong hết mọi thứ, cực kỳ thuận lợi, hai người cùng nhau nâng ly, chúc mừng việc khai trương cửa tiệm mới.

Hai gia đình sống ở thành Đông Châu một thời gian, sau khi xác nhận mọi việc đang đi đúng hướng, Lăng Việt Sơn vội vàng đưa Thủy Nhược Vân trở về Tô Châu, nhưng Tông Tiềm Nguyệt không vội quay lại Hoa cốc, bởi vì từ nhỏ đến giờ, Tông Tầm Hương chưa từng được đi du ngoạn, lần này nếu đã ra ngoài, Tông Tiềm Nguyệt liền muốn làm cho nàng ấy vui vẻ, dẫn nàng và Tiểu Ngự Nhật đi du ngoạn một thời gian rồi mới trở về.

Lăng Việt Sơn có chút lo lắng, theo sát sắp xếp mọi việc, thời gian dài hơn hắn dự tính một chút, hắn sợ hôm đó không kịp đến Tô Châu, vì vậy vội vã trở về. Thủy Nhược Vân thấy có chút kỳ lạ, sao về nhà mà phải vội vã như vây?

Cuối cùng vào ngày hôm đó, nàng đã biết câu trả lời, cuối cùng cũng hiểu chuyện lớn khiến nàng hạnh phúc mà Lăng Việt Sơn nói là gì.

Ngày hôm đó, cuối cùng, xe ngựa cũng đến thành Tô Châu, khi họ vào thành, Lăng Việt Sơn không để nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, hành động thần bí, nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của hắn, trong lòng nàng tràn đầy tò mò, nhưng nàng vẫn nghe theo. Xe ngựa chạy hồi lâu, cuối cùng cũng dừng lại. Lăng Việt Sơn yêu cầu nàng không được nhìn lén bên ngoài, ngoan ngoãn đợi hắn trong xe, sau đó tự mình nhảy xuống xe.

Thủy Nhược Vân ngồi đợi trong xe, tự hỏi trong nhà có sắp xếp chuyện gì? Lăng Việt Sơn đã lâu không quay lại, nàng ngồi trong xe, rất tò mò, liều mạng suy nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra. Chẳng lẽ ca ca cưới thê tử, hôm nay là ngày thành thân sao sao? Nhưng chuyện ca ca thành thân cũng không cần giấu nàng mà.

A, nàng nhớ ra rồi, hôm nay là sinh nhật của nàng, sinh nhật của nàng và Việt Sơn ca ca là cùng một ngày. Vậy là Việt Sơn ca ca có quà cho nàng đúng không? Nó có thể là gì nhỉ? Nàng càng đoán càng ngồi không yên, thật muốn lẻn xuống quay về phòng nhìn một chút, Việt Sơn ca ca nhất định chạy về phòng trước đặt lễ vật lên bàn, hơn nữa lát nữa hắn đưa nàng về phòng sẽ cho nàng xem. Nhưng có thể là gì, bây giờ nàng cũng không thiếu thứ gì, mọi chuyện đều được sắp xếp thỏa đáng.

Thật là tò mò, Thủy Nhược Vân dựa vào cửa sổ, trong lòng đấu tranh tư tưởng, thầm muốn mở ra xem, dù sao đồ vật đều ở trong phòng, hiện tại cũng sẽ không nhìn thấy cái gì, nhìn ra ngoài một chút có sao đâu. Chuyện này không tính là nàng không nghe lời Việt Sơn ca ca, đúng không? Nàng nghĩ vậy, nên nhịn không được vén rèm xe lên.

“Hụ, hụ!”

Vừa định làm như vậy, cửa xe mở ra, Lăng Việt Sơn nhìn thấy hành động lén lút của nàng, ho hai tiếng. Thủy Nhược Vân sợ tới mức vội vàng rút tay ngồi xuống.

“Ta mới đi một lát mà nàng đã không ngoan rồi.”

Lăng Việt Sơn trừng nàng, thật là nguy hiểm, may mắn là trở về kịp thời, nếu không đã không còn gì bất ngờ.

Thủy Nhược Vân cắn rứt lương tâm cười nói: “Không phải ta muốn nhìn lén đâu, ta muốn xem chàng có quay lại chưa, ta chờ chàng lâu lắm đó, Việt Sơn ca ca.”

Nàng vội vã dùng đến tuyệt chiêu – làm nũng, ôm cánh tay của hắn, ra vẻ đáng thương. “Ta rất lo lắng đó.”

Lăng Việt Sơn bị dáng vẻ của nàng chọc cười, hắn giang tay, để nàng ngã vào lòng mình. Ôm nàng, hôn lên miệng nhỏ của nàng, sau đó hôn lên mắt nàng, dịu dáng nói: “Nàng phải nhắm mắt lại, ta sẽ tặng nàng một món quà lớn.”

Quả nhiên, Thủy Nhược Vân âm thầm mừng rỡ, quả nhiên nàng đoán không sai. ngoan ngoãn nhắm mắt lại, để hắn bế nàng ra khỏi xe ngựa, lại cảm nhận được đôi môi mềm mại của hắn đang hôn lên mí mắt cô, nghe hắn nói: “Ta không bảo nàng mở mắt ra thì nàng không được mở nhé, nếu không ta sẽ tức giận.”

“Ừm!”

Nàng đáp lại, gật đầu thật mạnh. Cảm giác được hắn ôm nàng đi một đoạn ngắn, rồi dừng lại, sau đó ghé vào tai nàng nói: “Có thể mở mắt rồi.”

Thủy Nhược Vân làm động tác nhìn xung quanh, quay đầu lại, lại không chịu mở mắt ra, nghịch ngợm kêu lên: “Ây da, không nhìn thấy gì cả, là cái gì vậy, là cái gì vậy, sao không nhìn thấy gì hết vậy?”

“Nhược Nhược!”

Lăng Việt Sơn tức giận lắc cánh tay, lắc mạnh tay cô nương vô tâm này đúng là nghịch ngợm. Biết hắn muốn lấy lòng nàng, muốn thể hiện, mà còn cố ý phá hắn.

Thủy Nhược Vân cười khúc khích, cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn thoáng qua, nụ cười ngưng trên mặt, cả người sững sờ.

Trước mặt là một dinh thự lộng lẫy nhưng không phô trương, cửa đôi bằng gỗ hồng, hai ngọn đèn lưu ly treo trên cao, mái ngói đỏ với nhiều tầng, bức tường cao màu xám xanh, trước cửa có hai con sư tử đá dễ thương. Điều nổi bật nhất là tấm biển cổng bằng gỗ hồng dày được treo dưới mái hiên của cổng, trên đó viết ba chữ: Vân Sơn Cư.

Ba chữ này làm cho hốc mắt Thủy Nhược Vân đỏ lên, nàng dụi đầu vào lồng ngực Lăng Việt Sơn, nghẹn ngào gọi: “Việt Sơn ca ca.”

Lăng Việt Sơn mỉm cười, bảo bối của hắn chắc là rất vui. Hắn cúi đầu hôn lên mũi nàng, nói: “Thê tử của ta, ta tặng quà cho nàng, không phải để nàng khóc đâu.”

Hắn ôm nàng, bước hai bước, hai người đứng dưới tấm bảng nói: “Đây là nhà ta tặng nàng, nàng thích không?”

Nàng ôm chặt lấy hắn và gật đầu lia lịa. Lăng Việt Sơn cười đặt nàng xuống đất, nắm tay nàng đặt lên cổng, nói: “Nhược Nhược, chúng ta về nhà rồi, nàng mở cửa đi.”

Thủy Nhược Vân tự tay đẩy mở cửa nhà mới của họ, bên trong là một khoảng không gian trống trải rộng lớn, có mấy cái cây lớn, chung quanh có mấy vườn hoa, còn có một hành lang hoa dài dẫn thẳng ra phía sau, nàng nhớ lại những gì mình đã nói ở hoa cốc, nàng rất thích cách bài trí hành lang hoa ở đó, ngay cả khi trời mưa, cũng có thể chơi trong hành lang hoa này chơi. Bây giờ khu vườn lớn và hành lang đầy hoa trước mắt nàng đã đúng như những gì nàng mong muốn. nàng không cầm được nước mắt nữa.

Lăng Việt Sơn mỉm cười, lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, hôn lên khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng, nắm tay nàng đi đến hành lang hoa, hành lang hoa rất rộng, trong hành lang có thể nhìn rõ phong cảnh ngoài sân, trên hành lang được treo một chiếc chuông gió nhỏ, gió thổi qua, tiếng đing đing nghe rất vui tai.

Đi qua hành lang dài rồi rẽ phải, có một sảnh lớn, Lăng Việt Sơn nói với nàng, phía sau sảnh có mấy gian phòng nhỏ, hắn ta nói nơi này là để tiếp khách, nếu có người ngoài đến thì để bọn họ sẽ ở lại đây, không được vào nội viện. Hành lang hoa khéo léo ngăn cách sân trước và sân sau. Lăng Việt Sơn dẫn Thủy Nhược Vân dạo quanh lối đi, nhanh chóng đi qua hậu viện, có một tòa nhà nhỏ ba tầng, Lăng Việt Sơn nói rằng đó là nơi hắn sẽ nỗ lực học tập, hắn muốn cố gắng cho tương lai, để Nhược Nhược giám sát hắn thật tốt. Ngoài tòa nhà nhỏ là một sân nhỏ được trồng rất nhiều hoa và một ngôi nhà lớn hai tầng, Lăng Việt Sơn và Thủy Nhược Vân nhìn kỹ cái sân và nói: “Đây là viện của chúng ta, nơi hai chúng ta sẽ sống. Chỉ có hai chúng ta, không ai khác được phép đến.”

Trong viện chia làm tiền viện và hậu viện, tiền viện chỉ có hoa và cây cỏ, phong cảnh rất đẹp, hậu viện là một bãi đất trống rộng lớn để luyện công, có cọc gỗ để binh khí. có rất nhiều đồ để chơi, chẳng hạn như xích đu, mục tiêu bắn cung, bàn cờ, bàn đá và ghế đẩu,…Lăng Việt Sơn nói sau này sẽ luyện công ở đây, vì vậy Nhược Nhược có thể ở bên cạnh hắn chơi đùa.

Hắn kéo nàng lên lầu, lầu hai là phòng của họ, rất lớn, trên tường có một cái tủ lớn, chất đầy đồ của nàng, tất cả đều được chuyển từ nhà họ Thủy sang. Mọi thứ đều được sắp xếp sẵn, có rất nhiều đồ đều là do Lăng Việt Sơn mua mới, hơn nửa căn phòng đều là đồ của Thủy Nhược Vân, bên cạnh có một gian phòng nhỏ, giống như thư phòng, một gian khác là phòng tắm, có một cơ chế giống như một bánh xe nước con lăn, có thể đưa nước từ tầng dưới lên, kết nối trực tiếp với tầng dưới cũng là một phòng tắm, là loại hồ tắm lớn mà Nhược Nhược đã nhiều lần nói nàng thích. Tầng dưới đối diện với tiền viện là một căn phòng lớn với có một chiếc giường mềm lớn và bàn tròn, phù hợp cho việc ăn uống và các hoạt động tương tự. Hai căn phòng bên cạnh đều trống không, chỉ đặt một số bàn và tủ, Lăng Việt Sơn nói hắn đợi Thủy Nhược Vân nghĩ xem nên làm gì với nó rồi mới sắp xếp lại.

Cuối cùng, Lăng Việt Sơn kéo Thủy Nhược Vân lên gác xếp trên mái nhà, lúc đó, nàng mới chú ý thì ra cầu thang bên cạnh nhà còn có thể đi lên. Gác mái nhỏ trên đỉnh nhà có bốn bên là những cửa sổ áp trần, dưới cửa sổ có đặt một chiếc giường mềm, một cái bàn nhỏ. Lăng Việt Sơn ôm nàng và để nàng ngồi xuống chiếc giường, chỉ lên trời, nói với nàng: “Nàng nhìn xem, nơi này đủ cao, tầm nhìn cũng đẹp, tới khi trời tối, trời đẹp, chúng ta có thể ngồi đây ngắm trăng mà nàng thích nhất…”

Hắn thân mật hôn lên trán nàng, nói những lời yêu thương nhưng Thủy Nhược Vân không kìm được nữa, bật khóc trong tay hắn, hắn thực sự đã cho nàng một ngôi nhà mơ ước, sinh nhật mười tám tuổi của nàng là ngày đáng nhớ nhất mà nàng đã từng trải qua.

 Toàn bộ ngôi nhà rất lớn, Thủy Nhược Vân ở trong viện khóc một lúc lâu, cuối cùng họ cũng hoàn thành chuyến tham quan ngôi nhà, bởi vì đã đến thời gian ăn tối, Lăng Việt Sơn kéo nàng đến đại sảnh, căn phòng ăn đã chật kín người, Thủy Thanh Hiền, Lâu Cầm, Thủy Trọng Sở, Chung Khải Ba, Mai Mãn, Niên Tâm Phù, và thậm chí có cả Lương Huyền Ca cũng ở đó, bên cạnh còn có vài nha hoàn. Thủy Nhược Vân đi một đường mà không thấy ai, còn tưởng rằng vẫn là một căn nhà trống, nên khi thấy nhiều người như vậy nàng cũng bị kinh ngạc.

Lâu Cầm ôm lấy đứa con gái đã hai năm không gặp, cẩn thận nhìn đi nhìn lại rồi cười nói: “Con ra ngoài chơi lâu như vậy, mẹ tưởng sẽ vừa đen, vừa gầy, sao ngoại hình lại không thay đổi chút nào vậy, xem ra Việt Sơn đã chăm sóc cn rất tốt.”

Thủy Nhược Vân ôm lấy mẹ, làm nũng: “Sao mọi người lại trốn ở đây để dọa con vậy?”

“Bọn ta không có trốn, bọn ta bị lệnh cưỡng chế không được xuất hiện, có người muốn tự mình dẫn muội đi dạo. Bọn ta ở đây chờ rất đói bụng đó.”

Thủy Trọng Sở gõ tay lên bàn, trêu chọc muội phu của mình.

Mai Mãn lớn tiếng nói: “Người đó chính là sư phụ đó.”

Niên Tâm Phù ở bên cạnh liếc hắn một cái: “Chàng không cần nói người ta cũng biết người đó là ai mà.”

Thủy Nhược Vân cười nói: “Mai Mãn, râu của ngươi mọc ra rồi?”

Mai Mãn xấu hổ, gãi đầu, liếc mắt nhìn Niên Tâm Phù, cười một tiếng. Niên Tâm Phù lại lườm hắn một cái: “Nhìn cái gì? Liên quan gì đến ta.”

Trong tiếng cười của mọi người, Thủy Trọng Sở lại gõ bàn, thúc giục: “Có muốn ăn hay không vậy, ta đói quá rồi.”

Lăng Việt Sơn cười mắng: “Ngươi giục cái gì, ta còn chưa dẫn Nhược Nhược đi hết căn nhà đã vội vã đưa nàng đến đây ăn cơm, ngươi là ma đói sao.”

Mai Mãn lại lớn tiếng đáp: “Không đâu, hồi trưa, Sở ca ra ngoài với ta, ăn rất nhiều đồ, rất no đó. Nhưng Lương cô nương bận rộn thu dọn đồ đạc trong nhà này, còn chưa kịp ăn trưa nữa.”

Vừa nói, hắn đã bị Niên Tâm Phù và Thủy Trọng Sở, một người bên trái và một người bên phải đá. Đại hán lại gãi đầu, thấy rất oan ức, hắn nói thật mà, có đụng đến ai đâu?

Thủy Nhược Vân mỉm cười, được Lăng Việt Sơn kéo vào chỗ ngồi, những nha hoàn nhanh chóng dọn một bàn đầy thức ăn, đây là bữa tiệc sinh nhật của Nhược Nhược và Việt Sơn, cũng là ngày trọng đại của họ khi chuyển đến nhà mới, mà Nguyệt Ảnh ở Tô Châu cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, đúng là nhiều chuyện vui cùng đến một lúc. Mọi người trong phòng đều vui vẻ, mọi người cùng nâng ly chúc mừng.

Thủy Nhược Vân đang cười, nhìn những người thân trong phòng, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, mọi người chúng ta nhất định phải mãi mãi hạnh phúc như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.