Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 13



Lăng Việt Sơn nói: “Nếu không thể chiến đấu, phải chạy trốn. Ở đây chỉ có thể chờ chết, tốt hơn là chạy trốn trước. Bất luận như thế nào, Đại Đạo Dạ Hương có đến hai người, tốc độ có nhanh thì cũng phải có thời gian truy đuổi, nếu đã chạy xa, có thể họ sẽ không truy đuổi được theo mùi hương. Dù sao nếu ở đây chờ thì đã cho Đại Đạo Dạ Hương một mục tiêu cố định.”

Thủy Trọng Sở suy nghĩ một chút, vẫn lo lắng: “Nếu chúng ta thật sự bị truy đuổi, chúng ta thật sự không có cơ hội chiến thắng. Ít ra ở đây còn có rất nhiều người giúp đỡ.

“Dựa vào mấy người ở đây có thể thắng được sao?”

Để cân bằng đôi bên, Lăng Việt Sơn đã suy nghĩa nhiều lần, Trương bộ đầu kia muốn bắt Đại Đạo Dạ Hương, đuổi bắt ba năm vẫn không bắt được. Các đại cao thủ bày binh bố trận, tiểu thư nhà họ Lý, Lý Hiểu Tình vẫn không tránh được kiếp nạn. Nếu Đại Đạo Dạ Hương tìm người theo mùi hương là sự thật, thì hai nhà Lý Trần bày thế trận cũng không đợi được Đại Đạo Dạ Hương, mà nếu họ trốn thoát đủ nhanh thì có thể vẫn còn một tia hy vọng, nếu những thứ về Đại Đạo Dạ Hương không phải sự thật thì hai nhà Lý Trần đã lên kế, huynh muội nhà họ Thủy rời đi cũng không bị ảnh hưởng, tránh xa chuyện này cũng không phải chuyện xấu. Dù sao hắn cũng không tin đám người này..

Lăng Việt Sơn phân tích lợi hại, cuối cùng nói: “Đưa Nhược Nhược đi càng nhanh càng tốt. Cưỡi ngựa nhanh hơn, đi đường lớn và đến một nơi đông đúc. Chuẩn bị nhiều túi hương liệu, có lẽ nó có thể át mùi của Dạ Mê Hương. “

“Còn ngươi thì sao?”

Thủy Trọng Sở nghĩ Lăng Việt Sơn cũng có chút bản lĩnh.

“Trên người ta cũng có Dạ Mê Hương. Nếu ta ở lại đây, có lẽ sẽ dụ được Đại Đạo Dạ Hương đến.”

“Cái gì? Ngươi cũng trúng Dạ Mê Hương?”

Thủy Trọng Sở kéo hắn lại gần, hít sâu một hơi.

“Tránh ra.”

Lăng Việt Sơn không chịu nổi chuyện hai người ôm chặt nhau như vậy, thật sự là không thoải mái. Đẩy hắn ra. “Nhược Nhược nói cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, ta thấy nam nam thụ thụ bất thân mới đúng, quá ghê tởm.”

“Tại sao muội muội ta lại nói với ngươi nam nữ thụ thụ bất thân? Ngươi đã làm gì muội ấy?”

“Ừm, ta đã hứa với Nhược Nhược không nói.”

Lời này so với không nói càng khiến người ta nghĩ nhiều hơn, mà tên thô lỗ này khi nói còn có vẻ rất ngay thẳng..

“Hơn nữa, hiện tại ta không có thời gian cùng ngươi thảo luận chuyện này, trước tiên giải quyết chuyện Đại Đạo Dạ Hương đi.”

Dù sao, hắn đã hạ quyết tâm cùng Nhược Nhược chung sống lâu dài, về sau sẽ có càng nhiều cơ hội thảo luận.

Thủy Trọng Sở kìm nén những truy cứu, quả thật, Đại Đạo Dạ Hương là vấn đề cấp bách nhất vào lúc này. “Ta không ngửi thấy gì cả.”

Lăng Việt Sơn nói: “Ta cũng không ngửi thấy gì cả. Thật kỳ lạ, Đại Đạo Dạ Hương đó có mũi của cho sao.”

Mũi chó cũng phải có một khoảng cách nhất định mới ngửi thấy mùi thơm, tại sao xa như vậy vẫn có thể ngửi thấy? Hắn gãi đầu nghi ngờ.

“Chẳng lẽ Đại Đạo Dạ Hương dựa vào cái gì khác tìm mùi hương?”

Thủy Trọng Sở cũng đang suy nghĩ.

“Vậy ngươi dọc đường đi nên chú ý nhiều hơn, bất luận như thế nào, mau chóng lên đường đi. Ta cũng sẽ chú ý ở đây, nếu không chúng ta dựa vào may mắn, nói không chừng có thể bắt được Đại Đạo Dạ Hương.”

Nhưng nếu ngươi không đủ may mắn…Thủy Trọng Sở biết Lăng Việt Sơn đang ở đây liều mạng, vì vậy cảm kích vỗ vai hắn: “Việt Sơn huynh đệ!”

“Đừng nói với Nhược Nhược, nếu không nàng sẽ sợ hãi. Chỉ cần nói rằng vội vàng về nhà.”

Lăng Việt Sơn nói về Thủy Nhược Vân, với vẻ mặt đau lòng.

Thủy Trọng Sở nhướng mày, người này, thật sự quan tâm muội muội sao?

“Dọc đường đi ta sẽ nhờ người hỗ trựo, nhà họ Thủy chúng ta trên giang hồ vẫn có chút nhân mạch.”

Sau khi quyết định, hai người thảo luận chi tiết về sự sắp xếp.

Trải qua một đêm như vậy, sáng sớm mặt trời chiếu rọi, trong vườn hoa cỏ đều được dát một lớp áo vàng, Nhà họ Lý này cũng là đại gia tộc, trong viện cây cối hoa lá đều rất đẹp. Lăng Việt Sơn đã thức cả đêm và nằm dài trong vườn. Thủy Trọng Sở từ bên ngoài đi vào, gật đầu với hắn và nói: “Tất cả đã được sắp xếp. Ta vừa mới chào hỏi nhà họ Lý, lát nữa chúng ta sẽ lên đường.”

Hắn đứng bên cạnh Lăng Việt Sơn, thấp giọng nói: “Tối hôm qua họ đã dụ hai gia đình làm mồi nhử, Kiếm Phi đã đi ra ngoài với thúc bá của hắn, khi Đại Đạo Dạ Hương đến, ta sợ hắn sẽ không từ thủ đoạn.”

Chuyện này làm cho hắn càng thêm chắc chắn, thật sự không thể không đi, hắn không thể để Nhược Vân ở lại chỗ này, hắn về nhà trước rồi mới bàn chuyện khác sau.

Trong một lúc không nghe Lăng Việt Sơn nói, Thủy Trọng Sở huých khuỷu tay vào hắn: “Ngươi sao vậy?”

“Ngươi nhìn xem.”

Lăng Việt Sơn đột nhiên chỉ một bên, nhỏ giọng nói với hắn, “Ta ở trên núi chưa từng thấy loại bươm bướm xấu xí như vậy, tại sao nó lại ở trong thành này chứ?”

Chỉ nhìn thấy một con bướm cánh quạt lớn màu đen, đôi cánh đen nhánh, đầu nhọn, khuôn mặt hung dữ lạ lùng. Nó lượn lờ trước mặt hai người họ một lúc rồi bay đi trong nháy mắt.

Thủy Trọng Sở liếc hắn một cái: “Lúc này ngươi còn có thời gian đi ngắm bướm, ta đi gọi hai người bọn họ, chuẩn bị xuất phát.”

Lăng Việt Sơn đứng đó suy nghĩ, trong lòng luôn cảm thấy kỳ quái.

Ba người huynh muội Thủy Trọng Sở nhanh chóng lên đường, tiểu thư nhà họ Lý xảy ra chuyện như vậy, lại thêm chuyện trước đó suýt bị bắt đi, Thủy Nhược Vân vui vẻ chấp nhận sự sắp xếp về nhà của huynh trưởng, không còn muốn ôm mộng làm nữ hiệp. Đối với việc Lăng Việt Sơn không đi cùng, nàng cũng có chút kinh ngạc, nàng vốn cho rằng…Bây giờ không bị vướng bận, cũng không biết cảm giác trong lòng thế nào. Nữ nhi da mặt mỏng, lại không thể hỏi sao hắn lại không đi cùng. Mắt không kiềm được trừng hắn vài lần. Bên này Lăng Việt Sơn nói chuyện với Thủy Trọg Sở xong, quay đầu vừa vặn bắt gặp đôi mắt to tròn của tiểu cô nương, hắn nhe răng cười với nàng, Thủy Nhược Vân đỏ mặt quay đầu đi, rồi lại liếc hắn một cái, sau đó quay đầu đi theo Thủy Trọng Sở lên xe ngựa.

Nhìn thấy ba người bọn họ dần dần biến mất, sắc mặt Lăng Việt Sơn tối sầm lại. Trong lòng hắn chỉ cảm thấy một trận kinh hoảng, thật ra ở lại Lý phủ có nhiều cao thủ thì tốt hơn, hay là cưỡi ngựa nhanh chóng chạy trốn thì an toàn hơn, hắn thật sự không rõ lắm, hắn chỉ làm theo trực giác của mình mà thôi, hắn không tin vào mấy người gọi là cao thủ này. Nhưng như Thủy Trọng Sở đã nói, nếu giữa đường họ bắt đuổi bắt thì với số ít người giao chiến với Đại Đạo Dạ Hương, họ chắc chắn sẽ chết. Bây giờ chỉ hy vọng kế  sách của hai nhà Lý Trần và Dạ Mê Hương trên người hắn có thể thu Đại Đạo Dạ Hương đến. Hoặc là, họ vẫn còn thời gian để nghĩ biện pháp khác.

Nhưng nếu Đại Đạo Dạ Hương chỉ đuổi theo Dạ Mê Hương trên người nàng thì sao? Đại Đạo Dạ Hương hoàn toàn không quan tâm đến kế sách của nhà họ Lý thì sao? Trên đường đi Thủy Trọng Sở không tìm được người giúp đỡ thì sao? Ngay cả khi hắn vội vã về nhà, Đại Đạo Dạ Hương đã đuổi theo hắn suốt quãng đường thì sao? Nhà họ Thủy có khả năng bảo vệ Nhược Nhược không? Quái nhân mắt xanh đó là ai? Chẳng lẽ hắn cùng một bọn với Đại Đạo Dạ Hương? Thậm chí, chuyện Dạ Mê Hương cũng là âm mưu sao?

Hắn chỉ cảm thấy tim mình thắt lại một hồi, khi lão sư phụ kia dạy võ công, bản thân lại học không tới, nếu thật sự lợi hại thì hôm đó đã đánh chết Đại Đạo Dạ Hương, bây giờ đâu phải để Nhược Nhược phải đối mặt với một tình huống như vậy bây giờ. Hắn vẫn nên canh giữ bên cạnh Nhược Nhược, ngay cả khi hắn không thể đánh bại đại đạo kia, hắn cũng sẽ liều mạng, cho dù có chết cũng không để Đại Đạo Dạ Hương thành công, nhưng hắn cũng đã trúng Dạ Mê Hương, nếu hắn ở cùng Nhược Nhược, sẽ khuếch đại mùi hương hơn, dễ bị dễ tìm ra hơn…Hết cái này đến cái khác, những suy nghĩ này đã quanh quẩn trong đầu hắn cả đêm, bây giờ chúng vẫn khiến hắn tức giận. Đại Đạo Dạ Hương khốn khiếp, đừng để tiểu gia đây gặp được các người, ta nhất định đánh các người.

Hắn tức giận đi xung quanh phủ, mắt nhìn thấy con bướm đen lượn lờ trên đầu. Cha nó, đến cả mấy con bướm cũng xấu muốn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.