Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 16



Đại Đạo Dạ Hương giãy dụa, thò tay vào trong ngực, Lăng Việt Sơn giẫm lên, quát: “Ngươi muốn làm cái gì?”

Đại Đạo Dạ Hương hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là con bướm sắp chết, các ngươi trông cây nó bay được đi đâu. Đối xử với ta tốt một chút, mới có thể giúp các ngươi tìm được chủ nhân của nó.

Lăng Việt Sơn hất tay hắn ra, đưa tay vào vạt áo của Đại Đạo Dạ Hương và lấy ra một vài lọ thuốc từ túi bên trong. Đáng ra phải sớm lục soát người hắn rồi, phải tịch thu hết những thứ này, sao lại không nghĩ đến nhỉ. Hắn gắt gỏng hỏi: “Đây là cái gì, dùng để làm gì?”

“Mở lọ màu xanh lá cây đó và đặt nó xuống đất.”

Lăng Việt Sơn làm theo lời hắn, nhưng Thủy Trọng Sở đã nhanh chóng đưa tay ra và chạm vào huyệt đạo của Đại Đạo Dạ Hương, khiến hắn không thể cử động. Thấy vậy, Lăng Việt Sơn thầm mắng mình là một con heo.

Một lúc sau, con bướm sắp chết đập cánh và vùng vẫy đến miệng lọ, nằm sấp. Mọi người nín thở theo dõi, một lúc sau, con bướm rung mạnh đôi cánh, bay lên vù vù, Lăng Việt Sơn vội vươn tay bắt lấy.

“Nó sẽ tìm người bằng mùi, hãy đi theo nó, ngươi sẽ có thể gặp được người mà ngươi đang tìm kiếm.”

Lăng Việt Sơn và Thủy Trọng Sở đồng thời nhìn chằm chằm vào Đại Đạo Dạ Hương, hắn cười lạnh: “Các ngươi nghĩ tôi đang nói dối sao? Con bướm này thật sự không phải của chúng ta, chúng ta cũng là mục tiêu.”

“Cái lọ này là Dạ Mê Hương sao?”

“Không sai, con bướm này từ nhỏ đã bị Dạ Mê Hương thuần hóa, nếu đói bụng, tự nhiên sẽ đi về phương hướng Dạ Mê Hương.”

Lăng Việt Sơn cho con bướm vào túi vải, cất tất cả lọ đi. Đại Đạo Dạ Hương lạnh lùng nhìn hành động của hắn, đột nhiên nói: “Ngươi dùng dầu trong lọ màu nâu kia xoa dầu lên mu bàn tay, như vậy ngươi sẽ không còn mùi của Dạ Mê Hương. Bằng không khi ngươi thả con bướm ra, nó chỉ xoay quanh ngươi khi nó đói.”

Thủy Trọng Sở ở bên cạnh nói: “Cẩn thận đừng để bị lừa.”

Lăng Việt Sơn mở chai và ngửi nó, suy nghĩ, hắn vui vẻ lấy dầu và xoa. “Ta mặt dày mày dạn, không sợ độc. Cho dù trúng chiêu cùng lắm thì hỏi hắn giải dược là được. Đúng là ta được con bướm xấu xí này dẫn đến, theo đến tận nhà ta, bị ta đập chết.”

“Còn Kiếm Phi và những người khác thì sao?”

“Ta đợi mấy ngày không thấy động tĩnh gì. Thấy con bướm quỷ dị nên ta đuổi theo vì nghĩ có chuyện chẳng lành.”

“Hừ,” Đại Đạo Dạ Hương lạnh lùng nói, “Đám ngu xuẩn đó.”

Lăng Việt Sơn nghe thì nổi giận và đá hắn: “Có ông đây là thông minh.”

Thủy Trọng Sở vừa định ra tay, lại bị đánh phủ đầu, không khỏi lén lút liếc hắn một cái, tiểu tử này lại cướp lời của hắn.

Thật ra để đi theo một con bướm cũng không dễ dàng gì, nó bay rồi dừng lại và lang thang khắp nơi, phải kiểm soát nó, không thể để nó bay cao rồi mất dấu. Trong nhóm người đó, Lăng Việt Sơn giỏi khinh công nhất, cả đoạn đường khiến Lăng Tiểu Hiệp trông như một thiếu niên bươm bướm, trong lòng lo lắng cho giai nhân của hắn càng như bị lửa đốt.

Bướm dẫn bọn họ đi vào trong núi rừng, đi hơn một ngày, bọn họ đột nhiên phát hiện hai thi thể, mặc áo đen, nhìn qua giống như người dị tộc. Đại Đạo Dạ Hương thấy sắc mặt hai người chết càng tái xanh, hắn khẽ run, thúc giục: “Các ngươi mau đi tìm cô nương nó đi, kẻ đó so với chúng ta còn độc ác gấp trăm lần.”

Người đó là ai? Nửa ngày sau, Lăng Việt Sơn và Thủy Trọng Sở đã có câu trả lời.

Khi họ nhìn thấy ngôi nhà gỗ đổ nát này có thể đã bị thợ săn bỏ rơi, trời đã tối. Có ánh sáng yếu ớt trong căn nhà nhỏ, một bóng đen mảnh khảnh đứng trước cửa. Thủy Trọng Sở phất tay, những người phía sau dừng lại, hạ thấp người, màn đêm có thể giúp họ ẩn nấp, Lăng Việt Sơn dẫn đầu, đang định lẻn đến gần căn nhà gỗ từ phía sau, nhưng lại nghe thấy bóng đen nói: “Cuối cùng các ngươi cũng tìm đến, ta thật sự không chờ được nữa.”

Lăng Việt Sơn nghe thấy thanh âm liền vội vàng chạy ra ngoài, chính là cái tên quái nhân mắt xanh kia.

Hắn còn chưa kịp mở miệng, tên mắt xanh đã nói: “Cô nương kia ở bên trong, ngươi có thể đi gặp nàng nói chuyện.”

Giọng điệu của hắn có chút cổ quái, tựa hồ có chút ngượng ngùng.

Lăng Việt Sơn nghe lời này, tâm lý bị tảng đá lớn đè nặng của hắn giảm đi một nửa, Nhược Nhược của hắn còn sống. Mọi người nhanh chóng tiến lên vây xung quanh tên mắt xanh, hình thành thế cục chống đối. Mắt xanh không chút hoang mang, chỉ nói: “Đừng căng thẳng, ta không có ác ý, ta sẽ không chiến đấu với các ngươi.”

Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Đại Đạo Dạ Dương bị ném trên đất.

Lăng Việt Sơn cũng không quan tâm lắm, lập tức xông vào nhà, Thủy Trọng Sở cũng vào, Thủy Nhược Vân co ro ngồi ở góc phòng, căn nhà đổ nát, chỉ có một cái bàn gãy một chân và một cái tủ gỗ nhỏ không có cánh cửa, trên bàn có một cái đèn dầu nhỏ le lói ánh đèn nhỏ như hạt đậu, y phục trên người nàng bẩn thỉu, đầu tóc rối tung, nghe có người vào, kinh hoảng ngẩng đầu, khuôn mặt bé nhỏ phờ phạc, mệt mỏi và hoảng hốt. Thấy hai người ở cửa, nhưng không có biểu cảm hạnh phúc, ngược lại càng thu mình lại. Hai người đều kinh ngạc, không dám nghĩ đến trong hai ngày này đã phát sinh ra chuyện gì..

Thủy Trọng Sở đến gần nàng, nhẹ giọng nói: “Nhược Vân, ca ca đến rồi, đừng sợ, muội có bị thương không?”

Thủy Nhược Vân lắc đầu, nhưng khi Thủy Trọng Sở vươn tay muốn ôm lấy nàng, nàng liền co người lại, chống cự.

Thủy Trọng Sở đau xót trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Không sao cả, ca ca đến rồi, đi thôi, ca ca đưa muội về nhà.”

Thủy Nhược Vân vẫn là lắc đầu, muốn thu người lại, sắc mặt càng đỏ hơn, để lộ sự xấu hổ ngượng ngùng của nữ nhi trong nhà.

Thủy Trọng Sở khó hiểu, chuyện gì đã xảy ra? Hắn tiến lại gần, hình như ngửi thấy mùi máu, hắn giật mình: “Muội bị thương à?”

Hắn vươn tay kéo nàng ra ngoài.

Nàng lùi lại, nhỏ giọng nói: “Không… không… không phải vết thương.”

Thủy Trọng Sở cẩn thận nhìn nàng, chợt thấy giữa hai chân nàng có vết máu, chẳng lẽ thật sự là…

“Ca ca, để cho ta yên, không, không phải…”

Thủy Nhược Vân cảm giác mặt mình đỏ bừng như sắp chảy máu, nước mắt lưng tròng.

Thủy Trọng Sở chợt hiểu ra, hắn nhảy dựng lên, sắc mặt đỏ bừng, lui về phía sau ba bước. Lăng Việt Sơn ở bên cạnh tức giận, chuyện gì đây? Thấy hắn là ca ca của nàng, đã không giành vị trí an ủi số một với hắn rồi, hắn được làm mà không làm, còn trốn cái gì? Thấy sắc mặt Nhược Nhược kém như vậy, trên đất lại lạnh, sao có thể ngồi thoải mái chứ? Còn nàng đến tột cùng bị sao vậy, đã chịu ủy khuất gì? Có phải ngủ không ngon hay không, không thấy quầng thâm mắt của nàng sao? Hắn mặc kệ mọi việc, bước dài đi lên, đưa tay bế Thủy Nhược Vân lên.

Thủy Nhược Vân không ngờ hành động của hắn, nàng sợ hãi hét lên, giơ tay muốn đẩy hắn, nhưng đã hai ngày nay, nàng sợ hãi, ăn ít, ngủ không yên, tinh thần căng thẳng cao độ khiến nàng mất sức. Cánh tay sắt của Lăng Việt Sơn như núi, ôm chặt nàng vào lòng, làm sao có thể để nàng động đậy.

Lăng Việt Sơn bế nàng lên, dùng cánh tay phải nhấc nàng lên, để nàng có thể dựa vào vai hắn thoải mái hơn, tay phải của hắn đương nhiên muốn che đi cái mông nhỏ của nàng, nhất định là ngồi dưới đất quá lạnh sẽ không thoải mái. Vừa chạm vào đã đụng đến vết máu, hắn đã bị sốc: “Nhược Nhược, nàng bị thương.”

Thủy Nhược Vân vì xấu hổ mà nổi giận, đánh cho hắn một cái: “Buông ta ra, ta không có bị thương.”

Bên này, Thủy Trọng Sở cũng phát điên, lao tới đỡ lấy người: “Họ Lăng kia, xem ta chết rồi à. Để Nhược Vân xuống.”

Lăng Việt Sơn né tránh, ôm Thủy Nhược Vân chạy đi, quay đầu mắng: “Họ Thủy kia, để cái gì mà để, ta chính là thấy ngươi là ca ca nàng mới để người làm trước, ngươi không xót nàng thì lui ra sau đi, ngươi còn là ca ca của nàng sao? Sao giờ lại tỏ ra lo lắng, tránh sang một bên đi. Ngươi không xót nàng thì để ta xót.”

Thủy Nhược Vân lo lắng đến rơi nước mắt, vẫn đẩy hắn: “Buông ta xuống, ta không muốn như vậy.”

Hai tay Lăng Việt Sơn ôm lấy nàng, không thể không dùng mặt lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của nàng: “Đừng khóc, đừng khóc.”

Chính hắn cũng trở nên lem luốc: “Trên mặt đất rất lạnh, để ta ôm nàng. Đừng gấp, từ từ nói, bị thương ở đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.