Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 17



Nói cái đầu ngươi, Thủy Trọng Sở kìm nén sự xúc động muốn bạo lực, nói với Lăng Việt Sơn: “Ngươi đặt Nhược Vân xuống trước, muội ấy không bị thương, ta không lừa ngươi. Ôm muội ấy như vậy sẽ khiến muội ấy khó chịu.”

Lăng Việt Sơn cúi đầu và nhìn kỹ: “Đã bị chảy máu, sao lại không bị thương?

“Ngươi nhìn đi đâu đấy?”

Tiểu tử chết tiệt, đúng là không đánh không được.

Thủy Nhược Vân xấu hổ, giãy giụa lấy hai tay che mắt: “Không được nhìn lung tung.”

“Được, ta sẽ không nhìn, nàng đừng động nữa, nếu không sẽ ngã đó.”

Lăng Việt Sơn dỗ dành, cẩn thận ổn định cánh tay, ngẩng đầu nhìn Thủy Trọng Sở, không để xuống là không để xuống.

Thủy Trọng Sở vỗ trán, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh, phải bình tĩnh lại, sau đó nói: “Nhược Vân có chút, cái, chuyện của nữ nhi, không phải bị thương, ngươi đó, trước tiên để muội ấy xuống, chúng ta mới cách giải quyết, được không?”

Lăng Việt Sơn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng và xấu hổ của Thủy Nhược Vân, khi vừa bước vào nhìn thấy nàng ốm yếu và phờ phạc, bây giờ vùng vẫy một lúc, trông nàng có sức sống hơn một chút. Hắn vui vẻ đáp: “Được.”

Thủy Trọng Sở đang chờ thở phào nhẹ nhõm, liền nghe hắn nói tiếp: “Ta cũng không có yêu cầu gì nhiều, ngươi chỉ cần phủ mặt đất bằng lúa thô, làm dày một chút, rồi để hai cái chăn lên, ta sẽ để Nhược Nhược xuống.”

“Ngươi…”

Thủy Trọng Sở không nói nên lời, mụ nội hắn, ở vùng núi cằn cỗi này, làm sao có được những thứ xa hoa như vậy. Nhưng căn nhà dột nát này, hắn nhìn xung quanh, quả thực quá tệ.

Sau khi Lăng Việt Sơn náo như vậy, muội muội hắn dường như có tinh thần tốt hơn, nàng bẩn thỉu, nhếch nhác, dính đầy bụi và bùn, còn có mùi máu, nhưng Lăng Việt Sơn dường như không chú ý đến điều đó, ôm nàng như bảo bối, thấy hắn cúi đầu dỗ dành Nhược Vân, nàng vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, nhưng cũng không tỏ ra chán ghét. Hay là…mà thôi, cứ vậy đi.

Thủy Trọng Sở nhìn thấy quần áo của Lăng Việt Sơn cuối cùng đã bị máu đỏ nhuộm, hắn là một nam nhân, xấu hổ quay mặt đi ra ngoài: “Ta đi lấy y phục cho ngươi.”

Khi đi ra ngoài, Lăng Việt Sơn thấp giọng hỏi: “Nhược Nhược, thật sự không sao chứ? Làm sao vậy, chảy máu ở đâu? Có đau không? Để ta xem một chút, được không?”

Thủy Trọng Sở bước nhanh hơn, hắn không biết phải trả lời những câu hỏi này như thế nào, hắn có thể trốn đi không?

Lúc bọn họ đi ra ngoài, tất cả mọi người vẫn ở nguyên vị trí cũ, tên mắt xanh quái dị không chút lo lắng, nhàn nhã đứng ở đó, người của Thủy Trọng Sở vẫn cảnh giác, trong đó có hai người đã đi dò xét xung quanh. Thủy Trọng Sở cân nhắc yếu tố rủi ro, cuối cùng đi đến bên một người, thì thầm vài câu, người này đưa cho hắn một chiếc túi nhỏ và một túi nước. Sau khi trò chuyện, hắn quay lại và đi về phía căn nhà. Đại Đạo Dạ Hương, người đang nằm trên mặt đất, nhắm chặt mắt lại, với vẻ mặt lo lắng, còn nghiêm trọng hơn khi họ bắt được hắn. Đại Đạo Dạ Hương khác và Vương Sở Doanh cho đến bây giờ vẫn chưa được tìm thấy, Thủy Trọng Sở lại nhìn vào tên mắt xanh, bắt gặp ánh mắt của hắn, hai người nhìn nhau một lúc, tên mắt xanh nhếch khóe miệng và quay đầu đi. Thủy Trọng Sở thầm than trong lòng, cuối cùng cũng bước vào nhà.

Trong nhà, không biết Nhược Vân cùng tiểu tử ngốc nói cái gì, dù sao cũng không náo lắm. Hắn nhìn thấy Lăng Việt Sơn đang ngồi trên mặt đất dựa vào bức tường bị nứt nẻ, hai chân co lại, đặt Thủy Nhược Vân lên đùi hắn. Tiểu nhân nhi mấy ngày qua đã mệt mỏi rồi, bây giờ đang ngoan ngoãn để hắn ôm và đang nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Nhìn thấy Thủy Trọng Sở đi vào, Lăng Việt Sơn làm một cử chỉ im lặng. Thủy Trọng Sở gật đầu, đem túi cùng túi nước đặt ở bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Bên trong có y phục  sạch, còn có nước nữa.”

Lăng Việt Sơn nhướng mày hướng ra ngoài phòng, ánh mắt dò hỏi.

“Đại Đạo Dạ Hương tựa như rất sợ hãi, Đại Đạo Dạ Hương còn lại cùng Sở Doanh đều không tìm được, tên mắt xanh không có động tĩnh gì. Ta ra ngoài đàm phán với hắn. Lúc trước sắp xếp xe ngựa, xem ra cũng sắp đến rồi, đến lúc đó sẽ đưa Nhược Vân đi trước. Chờ nàng tỉnh lại, sẽ hỏi nàng tình hình thế nào.”

“Ca ca.”

Thủy Nhược Vân mơ màng gọi, cố gắng mở mắt ra: “Ta muốn tìm Sở Doanh tỷ tỷ.”

“Suỵt, nàng ngủ trước đi.”

Lăng Việt Sơn dùng lòng bàn tay to nhẹ nhàng che mắt nàng, dỗ dành: ” Đừng lo lắng. Mọi chuyện đã có ta và ca nàng lo.”

Mắt dưới lòng bàn tay run lên, hàng mi dài cọ vào lòng bàn tay hắn, hơi ngứa.

“Ngủ không được, khó chịu.”

Tiểu nhân nhi nhỏ giọng nói.

“Nếu không uống miếng nước nhé, rồi thay y phục ngủ.”

Lăng Việt Sơn đối với tiểu nhân nhi này vẫn luôn kiên nhẫn.

“Đây là y phục nam nhân.”

” Có sao đâu, thoải mái mà. Dù sao cũng không ai nhìn, ai dám và đây ta móc mắt hắn.”

Nghe đoạn đối thoại này xong, Thủy Trọng Sở trừng mắt nhìn. Tên vô lại vẫn dửng dưng, hướng đầu ra ngoài cửa, ý bảo hắn ra ngoài.

Thủy Nhược Vân lại nói gì đó, giọng nhẹ nhàng hơn. Lăng Việt Sơn cúi đầu, áp tai vào miệng nàng và lắng nghe cẩn thận. Thủy Trọng Sở thở dài trong lòng và đi ra ngoài, để lại nàng cho hắn. Cũng may trong nhà không quá để ý môn đăng hộ đối, về mẫu thân, để hắn nói đỡ một chút. Phải tìm thời gian để tìm hiểu thêm về gia cảnh của tiểu tử này. Cũng không thể không rõ ràng gì mà gả muội muội cho hắn được. Bây giờ, phải lo việc chính trước đã.

Ở đây Lăng Việt Sơn vẫn kiên nhẫn dỗ dành, cho nàng uống vài ngụm nước, lại xé quần áo, cho nước vào, lau khuôn mặt nhỏ của nàng, dỗ nàng thay một chiếc áo choàng lớn và quần dài, xé gấu áo và tay áo cho nàng. Lúc thay quần áo, dù yếu ớt nhưng tiểu nhân nhi nhất quyết tự mình làm, hắn cũng không thể cứng rắn, chỉ nhắm mắt xoay người, để nàng ôm cánh tay dựa vào vai hắn từ từ thay quần áo. Sau khi xong hết, nàng không đành lòng để hắn ôm trong lòng, lắp bắp một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói với hắn. Nhưng anh không quan tâm lắm, để cho nàng thoải mái, vẫn để quần áo trên đùi, ở vị trí mông nàng, đem đầu nhỏ đặt lên ngực mình: “Được rồi, đừng nghĩ gây rối nữa, mau ngủ đi, muốn đứng còn không vững, mắt còn không mở ra được, còn náo gì nữa.”

Nàng thật sự chịu không nổi nữa, thấy bọn họ đi tới, nàng lại thả lỏng người, vòng tay ôm chặt hắn, cả người nàng ấm áp, lần này nàng thật sự chìm vào giấc ngủ. Ôm nàng vào trong lòng, Lăng Việt Sơn cảm giác nàng từ từ thả lỏng, cuối cùng mềm nhũn, thở nhẹ nhàng, liền chìm vào giấc ngủ. hắn khẽ áp môi lên vầng trán láng mịn của nàng, khẽ nói: “Nàng yên tâm ngủ đi, có ta bên cạnh, sẽ không để nàng chịu bất kỳ tổn thương nào.”

Trong long hắn tràn ngập dịu dàng, Thủy Trọng Sở lại bước vào, lần này khuôn mặt hắn hoàn toàn tối sầm, nghiêm túc và kinh ngạc.

” Hắn nói Sở Doanh bị Đại Đạo Dạ Hương khác bắt đi về hướng nam.”

“Vậy thì nàng…”

Lăng Việt Sơn không dám nghĩ tới kết quả khi một cô nương rơi vào tay Đại Đạo Dạ Hương.

“Hắn nói rằng Đại Đạo Dạ Hương cần hai người để làm điều đó…”

Thủy Trọng Sở thậm chí không thể nói từ đó, Sở Doanh, một cô nương điềm tĩn, thông minh. Hắn lắc đầu, tập trung tinh thần: “Hắn muốn mang Đại Đạo Dạ Hương này đi, nhưng ta từ chối. Ta nghĩ nếu hai Đại Đạo Dạ Hương nhất định phải ở cùng nhau, người kia có thể sẽ quay lại tìm người này. Mắt xanh chỉ cười lạnh lùng. Ta không dây dưa nữa.”

“Còn nữa.”

Hắn trầm giọng gọi một tiếng, nắm chặt nắm đấm: “Tên mắt xanh kia nói hắn cho Nhược Vân dùng Bách Nhật Phệ Tâm Tán, trăm ngày sau sẽ trúng độc mà chết.”

“Hắn cho cái gì?”

Lăng Việt Sơn tức giận đến cơ hồ quên mất đang ôm người trong lòng.

Thủy Nhược Vân bị quấy rầy, cau mày hừ một tiếng, cọ đầu, lại ngủ tiếp.

Lăng Việt Sơn bình tĩnh lại, nhìn tiểu nhân nhi đang ngủ say trong lòng mình, ngẩng đầu với vẻ mặt nghiêm nghị: “Hắn muốn thế nào? Ta đi nói với hắn.”

“Hắn đã đi rồi. hắn nói ba ngày sau, cách 10 dặm về phía đông, ở nhà trọ Duyệt Lai của trấn An Thạch sẽ gặp ngươi. Muốn ngươi mang theo Nhược Nhược và Đại Đạo Dạ Hương.”

“Ngươi để cho hắn đi như vậy sao?”

“Chúng ta không ngăn cản được hắn.”

Thủy Trọng Sở cúi đầu, giọng nói nghiêm nghị. Trước đó, hắn vẫn là thiếu gia của nhà họ Thủy, tràn đầy khí thế, nhưng mấy ngày nay lại thất bại, chịu đủ giáo huấn. Giang hồ đúng là một vũng nước bẩn, sâu không thấy đáy.

“Vậy ngươi dự định làm cái gì?”

Bản thân Lăng Việt Sơn cũng không có kinh nghiệm giang hồ, chỉ dựa vào thói quen của bản thân. Chuyện xảy ra với Đại Đạo Dạ Hương khiến hắn thiệt hại quá nhiều, suýt nữa khiến Thủy Nhược Vân gặp nạn, nếu không phải tên quái nhân mắt xanh này…hắn thật sự sợ hãi.

“Ta đã phái người báo với cha ta, chúng ta phải đến nhà trọ Duyệt Lai trước, cha ta cũng sẽ nhanh chóng qua đó. Bây giờ chuyện ta lo hơn là Sở Doanh, ta nghĩ lát nữa ta sẽ dẫn người đến hướng nam tìm thử. Ta sẽ để lại người bên này, ngươi dẫn theo Nhược Nhược và Đại Đạo Dạ Hương này, nếu tên Đại Đạo Dạ Hương kia đến, phải dựa vào ngươi rồi.”

Lăng Việt Sơn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Còn một chuyện nữa, xe ngựa cùng những người khác đến rồi, các ngươi đến trấn An Thạch trước đi, chúng ta sẽ gặp nhau tại nhà trọ Duyệt Lai.”

Lăng Việt Sơn nhắc nhở: “Ngươi phái người điều tra cái gì mà Bách Nhật Phệ Tâm Tán kia là cái gì đi, đừng để chúng lừa gạt chúng ta.”

“Được, ta sẽ sắp xếp.”

Thủy Trọng Sở nhấc chân đi ra ngoài, sau đó quay đầu nhìn Lăng Việt Sơn: “Việt Sơn, muội muội ta, giao cho ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.