Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 19



Sau khi lau tóc, Thủy Nhược Vân bị đẩy trở lại giường nằm xuống, nàng phản đối rất lâu, sau khi sư phụ Lăng Tiểu Hiệp đích thân xác nhận rằng nàng không còn sốt nữa, nàng mới được phép ngồi. Vì vậy, tiểu nhân nhi được bọc trong một chiếc chăn hoa lớn, ngồi trên giường với cái đầu nhỏ lộ ra ngoài, nhìn Lăng Tiểu Hiệp lang thang quanh phòng như một con ong nhỏ đang dọn dẹp. Bình phong được gấp lại đặt sát tường, nước trên mặt đất được lau sẽ, khăn vải, thùng gỗlớn đều một lượt nhấc ra ném cho tiểu nhị.

Thủy Nhược Vân nhìn theo, không thể không nói: “Ngươi không cần gấp, để tiểu nhị vào dọn dẹp là được.”

Lăng Việt Sơn dọn dẹp xong, vừa rửa tay trong chậu vừa trả lời: Chỉ là chuyện nhỏ, không có gì. Khi còn ở trên núi, ta đều làm hết. Với lại, với dáng vẻ này của nàng, sao có thể để tiểu nhị vào nhìn chứ?”

Nói đến đây, hắn dừng lại, đột nhiên quay lại và cau mày: ” Trước khi tắm, nàng lấy nước thế nào?”

Thủy Nhược Vân bị hắn làm cho giật mình, theo bản năng thẳng sống lưng, ủ rũ nói: “Ta, ta có một tấm bình phong chắn.”

Lăng Việt Sơn quay đầu nhìn tấm bình phong, không nói nữa, lau khô tay, mở chiếc túi nhỏ vừa mang từ bên ngoài về ra, đặt lên chăn trước mặt Thủy Nhược Vân cho nàng xem, một dải vải trắng, bông vải rơi và một gói bột.

“Đây là bột gỗ thô và một số bột trung dược, sẽ không làm tổn thương nàng. Bạn bọc nó trong miếng vải bông như thế này…”

Lăng Việt Sơn vui vẻ làm mẫu, đã bị Thủy Nhược Vân đỏ mặt cắt ngang: “Ta biết, biết rồi.”

Nàng vội vàng gói cái túi nhỏ lại, cúi đầu: ” Cái đó, ở nhà mẫu thân có dạy ta rồi. Ta biết phải làm thế nào.”

Thấy tiểu nhân nhi đang lẩm bẩm điều gì đó, vẻ ngoài đáng yêu của nàng khiến hắn bật cười, nên bị nàng hăng hăng liếc mắt.

Bữa tối rất ngon, dù sao cũng đói đã lâu, lại toàn món yêu thích, Thủy Nhược Vân còn ăn thêm hai bát cơm, khiến Lăng Việt Sơn đang ăn cùng vô cùng thích thú.

Trước bữa ăn, Lăng Việt Sơn đã trò chuyện với các huynh đệ, thúc bá đang giúp đỡ Thủy Trọng Sở, Thủy Trọng Sở vẫn chưa nhận được phản hồi, nhưng hắn đã nhận được tin rằng lão gia nhà họ Thủy đang vội vã đến đây. Trong bữa ăn, hắn nói với Thủy Nhược Vân thông tin này, khi nghe nói phụ mẫu sẽ đến, tiểu hài tử cảm thấy có người đáng tin nên an tâm hơn.

Không thuận lợi chính là uống thuốc sau bữa ăn, tiểu cô nương Thủy Nhược Vân hoàn toàn xua tan sự thống khoái khi uống bát thuốc đầu tiên, nàng tuyệt vọng không chịu uống.

“Đắng lắm!”

Nàng nhăn mặt, lắc đầu, nghiêm túc từ chối bát thuốc đen đưa đến miệng.

“Nhưng chẳng phải nàng đã uống rồi sao? Không phải vẫn tốt sao?”

“Khi đó…”

Nàng thật sự không biết khi đó mình bị quỷ ám hay gì, cho nên mới uống nhanh như vậy. Bây giờ thần trí minh mẫn, không được, tuyệt đối không uống. Nhìn thuốc này, nàng vẫn cảm thấy vị đắng kia đang dâng lên. Không thể nhớ được hương vị cơm tối ngon lành kia, ăn vô ích một bữa rồi.

Thấy quyết tâm của nàng, Lăng Việt Sơn không còn cách nào khác là dùng kẹo và mật ong dỗ dành nàng, cuối cùng đồng ý đưa nàng ra ngoài đi dạo, cuối cùng tiểu cô nương nhà họ Thủy với vẻ mặt cay đắng, nước mắt lưng tròng mà uống thuốc.

Tất nhiên, Lăng Việt Sơn không thể đưa nàng đi chơi quá xa, vì vậy chỉ đi dạo gần đó, xem như đi dạo sau bữa tối. Cuối cùng, thấy nàng không vui lắm, hắn đem nàng đưa lên ngọn cây cao nhất cạnh quán trọ ngắm trăng. Sự phấn khích khi được bay cao và thấy bầu trời đầy sao rực rỡ cuối cùng cũng khiến nàng mỉm cười. Lăng Việt Sơn cẩn thận ôm lấy nàng để nàng không bị ngã. Thủy Nhược Vân lúc đầu còn ngại ngùng, nhưng sau khi thấy cây quá cao, hình ảnh bên dưới lại nhỏ nhắn, chắc hẳn không có người nhìn thấy, liền thả lỏng, dựa vào trong ngực Lăng Việt Sơn.

Hai người chỉ nép vào gốc cây hồi lâu không nói chuyện, tiểu cô nương ngắm trăng, Lăng Việt Sơn ngắm nàng. Tiểu cô nương đột nhiên nói: “Việt Sơn ca ca, ta trúng độc gì vậy, sẽ chết sao?”

“Đừng nói nhảm, nàng sẽ không chết.”

“Đó là loại độc gì?”

“À, ta vẫn chưa biết.”

Hắn không nói dối nàng, trước khi xác nhận thuốc Bách Nhật Phệ Tâm Tán kia là gì, hắn không muốn làm nàng sợ hãi.

” Ta vốn nghĩ muốn đi ra ngoài ngao du, làm nữ hiệp, trước kia nghe kể nhiều chuyện trong giang hồ, rất thú vị nha.”

” Đợi nàng khỏe lại, ta mang nàng đi ngao du, nàng muốn đi đâu cũng được, sẽ không để ai bắt nạt nàng.”

“Ngươi đối với ta thật tốt.”

Nàng có chút buồn bã nói: “Nương nói, chờ ta trở về sẽ để ta thành thân, ta không muốn thành thân.”

“Tại sao nàng không muốn thành thân?”

“Sau khi thành thân, có rất nhiều quy củ và có nhiều việc không thể làm.”

Hắn nắm chặt tay: “Nàng gả cho ta, muốn làm gì cũng được.”

“Ha ha.”

Nàng cười híp mắt, như trăng trên trời: “Ngươi lại dỗ ta.”

” Ta không dỗ nàng, ta xin thề. Nàng nói chỉ có phu thê mới mãi mãi ở cùng nhau, chúng ta làm phu thê. Ta sẽ mãi mãi đối xử tốt với nàng, mãi mãi không làm tổn thương nàng.”

“Chuyện đó…”

Nàng dịch ra khỏi lòng hắn, trong lòng vừa thẹn thùng vừa vui vẻ, nàng cân nhắc nên nói như thế nào: “Ta tự nói cũng không được. Ngươi phải nghe theo lời của cha ta. Ông ấy phải đáp ứng thì chúng ta mới có thể ở chung.”

“Được, ta sẽ nói cho cha nàng.”

“Vậy thì…”

Nàng lại động đậy, xoay người nhìn hắn: “Nếu cha ta không thích ngươi, đối xử tệ với ngươi, hay gây khó dễ cho ngươi, ngươi có bỏ đi không?”

“Tại sao ông ấy không thích ta?”

“Ta chỉ nói, nếu như ông ấy muốn gả ta cho người khác, nếu như hắn đối với ngươi không tốt, muốn đuổi ngươi đi, ngươi sẽ làm thế nào?”

Nàng nắm vạt áo hắn, hắn mở to mắt nhìn nàng, răng trắng cắn trên môi đỏ tươi, dáng vẻ nhỏ nhắn đáng thương.

Hắn đã rơi vào tấm lưới nhỏ nàng bày ra, hai cánh tay lén lút kéo nàng đến gần: “Nàng ở đâu ta sẽ ở đó, dùng đao chém ta, ta cũng không đi.”

Hai người ở rất gần, hắn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của nàng.

Nàng cắn môi dưới, khẽ hỏi: “Thật sao, không phải dỗ ta sao?”

“Ừm!”

Hắn hôn môi nàng, rất thơm, rất mềm.

“Nếu ông ấy rất hung dữ, ngươi cũng không được đi.”

Nàng vòng tay qua cổ hắn, ngoan ngoãn để hắn hôn.

“Ta không sợ cha nàng.”

Hắn nỉ non, hôn thật sâu, đầu lươi đưa vào dò xét, dùng sức quấn lấy môi nàng, nàng muốn né một chút thì càng bị hắn dùng sức quấn lấy, nàng không tránh né, muốn thuận theo, hắn dùng tay nâng cao đầu nàng, dùng sức hôn sâu hơn. Nàng mềm nhũn người kêu, hắn cảm thấy cả người ngày càng nóng.

“Nhược Vân!”

Một tiếng hét giận dữ vang vọng khắp trười, cây như bị đung đưa ba lần.

Hai người đang hôn sâu bỗng giật mình, cúi đầu nhìn lại, một nam nhân trung niên sắc mặt tái nhợt đang đứng thẳng người ở đó, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, từ xa có thể cảm nhận được lửa giận cuồn cuộn bao phủ toàn thân.

Thủy Nhược Vân bất giác kêu lên: “Cha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.