Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 2



Tám năm trước, khi Lăng Việt Sơn gặp Thủy Nhược Vân lần đầu tiên, hắn 18 tuổi và nàng 15 tuổi.

Lăng Việt Sơn hớn hở chạy xuống núi Việt. Đúng vậy, tên của hắn cũng là Việt Sơn, nhưng sau khi sư phụ lười biếng kia nhặt hắn về, cũng không đặt cho hắn cái tên tốt, liền lấy tên gọi địa phương gọi hắn là Việt Sơn.

Lúc đó hắn chỉ là một đứa trẻ, cha mẹ đã mất, trong thôn dưới núi có một đại tẩu tốt bụng cho hắn ăn, hắn họ Lăng nhưng không biết tên là gì. Một hôm, lão sư phụ xuống núi đổi lương thực, đúng lúc thấy cuộc sống của đại tẩu khốn khó, lại bệnh nặng, không nuôi được tiểu tử họ Lăng nên liền bị lão sư phụ dẫn đi.

Cuối cùng, hắn sống cùng sư phụ trên núi Việt 15 năm, lão sư phụ nói tốt không tốt, nói xấu cũng không phải, lão rất cổ quái, cứ việc gì nặng nhọc, làm đến sống đến chết, hay bất kỳ công việc nào, lão đều để cho đồ đệ số khổ này làm, còn lấy danh là đệ tử nên phải làm theo sức của mình.

Sư phụ người ta dạy đồ đề là khuynh nang tương thụ (*), còn lão thì sao, làm một việc đổi dạy một chiêu võ công. Nghĩ lại võ công hiện tại hắn có được thì có thể tưởng tượng hắn đã làm rất nhiều việc để đổi lấy rồi. Võ công của lão có cao hay không thì hắn không biết, dù sao quanh năm không có người ngoài lên núi, không thể so sánh được, chỉ có hắn cùng lão đánh đi đánh lại mỗi ngày.

Không trách được sao hắn không nể mặt lão, chẳng qua là do lão quá đáng, không đánh nhau thì không nuôi, không đánh sẽ không được ăn cơm hay đi ngủ, cách thức đón tiếp cũng phải là chiêu thức võ công. Lão sư phụ cổ quái vậy đương nhiên hắn phải nghe theo. Hắn cũng phải nhịn rất lâu, nhưng cơ bản mỗi lần hắn đều bị đánh đến mềm người, làm cho lão rất đắc ý.

Kỳ quái chính là lão sư phụ rất tự luyến, thường xuyên khoe khoang mình là đệ nhất thiên hạ, nghĩ đến năm đó, lão tung hoành giang hồ có biết bao nhiêu mỹ nữ ngưỡng mộ thầm mến. Chậc chậc chậc, lấy đức hạnh của lão mà có thể tung hoành giang hồ, còn chiếm được lòng mỹ nữ trong thiên hạ, thì bây giờ đã chẳng làm con mèo trốn trong núi Việt nho nhỏ này rồi.

Lăng Việt Sơn luôn cảm thấy với sự lười biếng của lão sư phụ, thiếu một người đánh nhau, lại cô đơn nên mới thuận tiện đưa hăn về làm nô dịch. Lão có quy củ ai đánh thắng thì làm chủ. Lăng Việt Sơn cắn răng chịu nhục 15 năm, cuối cùng hắn cũng có ngày nở mày nở mặt. Hôm nay, hắn đánh lão sư phụ tan tác tả tơi, không phục không được.

Ha ha ha, lão sư phụ không nghĩ đến ngoại trừ học võ công của lão, hắn còn tự tạo ra một bộ quyền pháp, lão không kịp chuẩn bị nên không đỡ được. Lần này, lão phải nằm trên giường dưỡng thương rồi. Lăng Việt Sơn hắn cũng có lương tâm, chuẩn bị cho lão thức ăn nước uống, rồi mới hớn hở xuống núi.

Nghe nói trong giang hồ có rất nhiều chuyện thú vị, hắn muốn đi thăm thú, cho nên không muốn cùng lão mèo già cả đời ở trên núi Việt đâu.

Lăng Việt Sơn rất ít khi xuống núi, họ chỉ săn bắn và đốn củi, mỗi tháng, họ phải đổi tiền để mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày hoặc đến thôn dưới chân núi để mua bán. Tính tình hắn vui vẻ, là một chàng trai tuấn tú, mày rậm mắt to, ăn nói khéo léo, thường làm cho người trong thôn rất vui nên việc làm ăn nhỏ cũng thuận lợi, đổi tiền mua đồ cũng không quá phiền phức, những người thích hắn không chỉ có thôn dân còn có chủ cửa hàng, đôi khi còn giúp cho hắn một số nhu yếu phẩm hằng ngày. Tóm lại, hắn sống đến gần 18 tuổi, cả thế giới đều là ngọn núi nhỏ này cùng thôn trang dưới chân núi.

Vì vậy, khi hắn đi qua những ngôi làng, một số thị trấn dọc đường và tiến vào hai thành lớn, mọi thứ hắn thấy đều mới mẻ và thú vị. Nếm thử kẹo hồ lô, ăn bánh bao nhân thịt, hay lẻn vào tòa nhà nhỏ với đèn lồng đỏ lộng lẫy và hương thơm ngạt ngào vào ban đêm, nhìn một đám cô nương cùng với một đám nam nhân cười cười nói nói, sờ qua sờ lại, thật không hiểu có gì vui đến vậy. Nhìn thấy bọn họ đều cười đến buồn nôn, mùi son phấn nồng nặc, khiến hắn khó chịu.

Hắn liền nói đại một ngày sinh để thử, Trần Bán Tiên nói gì hắn cũng nói không đúng, thấy ông ta hất râu tức giận nhìn chằm chằm, hắn cười toe toét chạy trốn đi.

Những ngày dưới chân núi thật tự do tự tại. Khi không có tiền, hắn tìm vài công việc khuân vác lặt vặt để kiếm sống. Lăng Việt Sơn mạnh mẽ và siêng năng, hắn làm việc trung thực và chăm chỉ, nên làm việc ở đâu cũng được chào đón. Thậm chí quản gia của hai phủ lớn còn muốn thuê hắn làm công lâu dài, nhưng hắn cảm thấy chán, làm được 10 bữa, nửa tháng thì sẽ đổi chỗ.

Vào một ngày, hắn đến một thành lớn, nhìn thấy một người biểu diễn tạp kỹ đặt một hòn đá lớn trên ngực, hắn nghĩ rằng hắn cũng có thể kiếm tiền bằng cách này. Trong túi hắn đang cạn tiền, đang nghĩ đến tìm một cách mới để kiếm sống. Việc biểu diễn này thật thú vị, chịu khó học hỏi, có thể sẽ tự làm được.

Lúc này người biểu diễn bắt đầu, đâm ngọn giáo vào yết hầu của mình, người xem xung quanh trầm trồ khen ngợi. Tai Lăng Việt Sơn nghe được một giọng nói ngọt ngào trong đám người hô: “A!”.

Hắn quay đầu nhìn thì ánh mắt lập tức dán chặt, không thể rời đi được.

Đó là một bóng người nhỏ nhắn mặc áo màu vàng nhạt, xinh đẹp đứng trong đám người, lông mày cong cong, đôi mắt to tròn, miệng nhỏ nhắn đỏ hồng anh đào há ra kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ cũng phồng lên vì kích động.

Người biểu diễn đẩy mạnh ngọn giáo vào cổ họng, với một tiếng hừ nghẹn ngào trong cổ họng. Bóng tiểu nhân nhi màu vàng non nớt sợ tới mức lấy tay che mắt, lại tò mò nhìn qua khe hở kẽ ngón tay, sau đó kêu lên một tiếng nguy hiểm rồi nhắm mắt lại, thật đáng yêu.

Màn đâm giáo vào yết hầu cuối cùng cũng kết thúc, nàng bỏ tay xuống, vỗ tay reo hò, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì phấn khích, đôi mắt to tròn cong lên thành mặt trăng lưỡi liềm dễ thương. Lăng Việt Sơn nhìn đến ngây người, chỉ cảm thấy những người và giọng nói xung quanh đều biến mất, chỉ có một tiểu tiên nữ ở trong mắt và trái tim mình.

Hai nam nhân chen vào trong đám người, vỗ vai tiểu nhân nhi, bên cạnh là một nữ tử áo đỏ, phá hỏng hình ảnh đẹp đẽ trong mắt Lăng Việt Sơn, hóa ra tiểu tiên nữ còn có bằng hữu. Nam nhân mặc áo trắng đưa cho mỗi người một xâu kẹo hồ lô, tiểu tiên nữ đảo mắt và nhẹ nhàng nói: “Đa tạ Trần đại ca.”

Nam nhân mặc đồ đen bên cạnh xoa đầu nàng nói: ” Đây là tiền ta lấy được từ ca ca muội, đa tạ.”

Tiểu tiên nữ thè lưỡi tinh nghịch với hắn. Bốn người vừa nói vừa cười chen nhau ra khỏi đám đông. Lăng Việt Sơn chỉ có thời gian để nghe nam nhân mặc đồ trắng nói: “Nhược Vân muội…”

Tiểu tiên nữ rời khỏi tầm mắt của hắn, Lăng việt Sơn cảm thấy mất mát trong lòng, không có thời gian suy nghĩ, chỉ muốn đuổi theo, nhưng đám đông lại hướng về phía hắn. Hóa ra những người biểu diễn cầm chiêng và bát để lấy tiền thưởng từ đám đông người xem, nhưng những người không muốn cho tiền thì lần lượt chen chúc về phía này và tản ra.

Lăng Việt Sơn vội vàng chen qua đám đông và chạy về phía trước, nhưng tiểu tiên nữ ở đâu? Lăng Việt Sơn đi dạo quanh những con phố nhiều lần, nhưng vẫn không gặp lại nàng, trong lòng hắn cảm nhận được một cảm giác mất mát mãnh liệt. Hắn không biết tại sao, vì vậy hắn ủ rũ lang thang trên phố.

Lang thang nửa ngày, hắn nhìn thấy một cáo thị viết tiền thưởng khi bắt đạo tặc hái hoa “Đại Đạo Dạ Hương “, tên Đại Đạo Dạ Hương chuyên ra tay với các cô nương, mỗi lần gây án đều vào ban đêm, hắn đến vô hình đi vô ảnh. Hắn vô cùng ngạo mạn, trước mỗi lần hắn gây án đều để lại thư cảnh báo, báo trước ngày gây án. Khi đến thì có mùi hương, khi đi mùi hương còn đó, vẫn không tản đi cho nên người trong nha môn mới gọi hắn là Đại Đạo Dạ Hương. Một là hình dung đặc điểm gây án đặc biệt của hắn, hai là thầm mắng tên đạo tặc này bẩn thỉu.

Đây là thư cảnh báo mà phủ của Lý viên ngoại, nhà giàu nhất thành nhận được, thư cảnh báo viết 3 ngày sau sẽ tấn công, mục tiêu là thiên kim Lý Hiểu Tình, năm nay 15 tuổi.

Lý Hiểu Tình vừa đính hôn với con trai thứ hai của nhà họ Trần, một phú hộ khác trong thành, cuối năm nay sẽ thành thân. Nhà họ Trần tình cờ có một võ quán danh tiếng, tên Đại Đạo Dạ Hương này làm vậy đúng là không để hai nhà Lý, Trần vào mắt.

Mặc dù nhà họ Trần đã toàn tâm toàn ý thề sẽ bắt được Đại Đạo Dạ Hương, nhưng Lý viên ngoại vẫn lo lắng cho sự an toàn của khuê nữ nhà mình, phải biết rằng tên đạo tặc hái hoa này đã phạm tội rất nhiều lần và chưa từng thất bại, nghe nói đã gây án nhiều lần ở những vùng lân cận. Ngay cả Hưởng Lôi Thiết Trương bộ đầu nổi danh cũng không làm gì được hắn

Lý viên ngoại sợ hãi, nếu con gái mình bị làm nhục, đừng nói đến việc thành thân, có thể ngay cả mặt mũi để sống trên đời này cũng không còn. Nhà họ Lý bọn họ làm sao còn chỗ đứng trong thành. Vì vậy, ông đã cho đăng cáo thị, nếu ai bắt được Đại Đạo Dạ Hương và bảo vệ tốt nhà họ Lý, thì sẽ được thưởng 500 lượng bạc.

Sau khi đọc cáo thị, Lăng Việt Sơn ngồi xổm ở hàng quán nhỏ bên cạnh, uống một bát đậu hủ non, tiện thể nghe những lời bàn tán. Bắt đạo tặc còn có thể có tiền sao? Hắn không khỏi nóng lòng muốn thử xem, nếu bắt được đạo tặc hái hoa này, hắn sẽ được 500 lượng bạc, hắn phải săn bao nhiêu thú rừng mới đổi được?

“Vị tiểu ca này!”

Lão bá bán đậu hũ thấy Lăng Việt Sơn nắm chặt tay, nói: “500 lượng bạc, ngươi cũng muốn lấy sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi còn nhỏ, bảo toàn tính mạng vẫn quan trọng nhất. Đại Đạo Dạ Hương này rất lợi hại. Thử nghĩ mà xem Hưởng Lôi Thiết Trương bộ đầu nổi danh đã truy đuổi hắn 2 năm nhưng không bắt được, lần trước còn suýt mất mạng. Trong giang hồ khinh thường nhất là loại đạo tặc hái hoa này, sao hắn vẫn có thể tiêu diêu tự tại được đến giờ? Hơn nữa nghe nói hắn to gan lắm, trước khi gây án còn dám đưa thư cảnh báo, nếu không phải bản lĩnh cao cường sao hắn có thể làm như vậy?”

Lão bá nhìn hắn nét mặt trẻ con, khoảng 16, 17 tuổi, áo vải thô xơ, mặt mày chất phác, đương nhiên không giống đại hiệp võ lâm nên tốt bụng khuyên bảo hắn.

“À, không biết võ công mèo cào của lão sư phụ dạy ta có tốt hay không?”

Lăng Việt Sơn lẩm bẩm một mình, ai bảo hắn chỉ đánh nhau với lão sư phụ, chưa từng thấy việc đời? Đều là lỗi của lão! Chẳng lẽ 500 lượng vuột khỏi tầm mắt vậy sao? Tính ra hắn còn chưa đủ 18 tuổi, còn trong năm tháng đẹp nhất, đại thẩm trong thôn nói hắn còn chưa được cưới thê tử đâu. Nếu như chết như vậy hình như cũng rất đáng tiếc.

“Ôi, cô nương xinh đẹp kia thật đáng thương.”

Lão bá bán đậu hủ thở dài lắc đầu, tiếp đón những vị khách khác.

Cô nương xinh đẹp? Lăng Việt Sơn nghĩ về thân hình nhỏ bé màu vàng đó, khuôn mặt trắng mịn nõn nà, đôi mắt tròn long lanh và cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên khi nàng cười.

Nếu, nếu người đạo tặc hái hoa ức hiếp là tiểu tiên nữ áo vàng…

Nghĩ tới đây, Lăng Việt Sơn nhiệt huyết sôi trào. Không được, cho dù võ công mèo cào của lão sư phụ dạy không làm được trò trống gì thì hắn cũng phải đánh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.