Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 26



Sáng sớm hôm sau, Chung Khải Ba xuống lầu ăn sáng, nhà trọ này không lớn, lầu một là nơi ăn uống, lầu hai cùng sân sau tổng cộng có 20 gian làm phòng ngủ. Khi hắn đi xuống, hắn sửng sốt trước ba tên thổ phỉ đang ngồi trong sảnh. Khi thủ lĩnh thổ phỉ nhìn thấy hắn, hắn cười chảy nước miếng và gọi hắn là đại ca. Khuôn mặt của Chung Khải Ba không hiểu, sinh cảnh giác, thủ lĩnh thổ phỉ tâng bốc hắn, giải thích rằng hắn muốn bái Lăng Việt Sơn làm sư hụ của mình, tiểu nhị và các khách quan cũng giúp đỡ hắn, thủ lĩnh thổ phỉ này thật sự không phải là người xấu, hắn tên là Mai Mãn, hắn vốn là con của một nhà phú hộ trong trấn, từ nhỏ đã si mê võ thuật, người trong nhà cũng bỏ nhiều tiền để hắn bái sư học nghệ, sau khi cha mẹ hắn qua đời vào vài năm trước, hắn ngày càng trở nên nghiện võ công, với một thân võ công hắn cũng làm được không ít việc tốt cho trấn, tỷ như đơn thương độc mã diệt sơn tặc trong ngọn núi trước trấn, không ngờ sau khi diệt sơn tặc lại trở thành lão đại. Ngày thường thấy ác phú đi ngang qua thì cướp, gặp người của võ lâm thì đánh nhau so tài. Thông thường sẽ chặn đường trước, kiểm tra thân phận, rồi mới quyết định cướp, chiến đấu hay nhường đường.

Tiểu nhị kéo Chung Kỳ Bác, nhẹ giọng nói: “Khách quan, vị Mai gia này thật sự không phải người xấu, chẳng qua là quá thích đánh nhau, đầu óc không tốt lắm.

Đang nói thì bị Mai Mãn kéo ra, trừng mắt nói: ” Thu lại lời nói đầu óc lão tử không tốt, lão tử ngốc chỗ nào, chiêu nào lão tử chỉ cần học ba lần thì sẽ biết.”

Quay người lại đối mặt với Chung Khải Ba, cười nịnh nọt: “Đại ca, huynh nói với sư phụ giúp ta, nói ngài ấy nhận ta đi.”

Chung Khải Ba liếc nhìn lên lầu, tối hôm qua, Lăng Việt Sơn không có về phòng ngủ, nhưng gia trưởng nhà người ta đã yên tâm để hắn đưa nữ nhi ra ngoài, đáng ra phải định chuyện hôn nhân rồi nhưng thuộc hạ như hắn nói gì cũng không nên, nhưng Lăng Việt Sơn thật sự đối với tiểu thư hơi quá phận, có khi hắn cũng không nhìn nổi. Ngay khi hắn định nói với Mai Mãn ngu ngốc rằng hắn không thể giúp được gì, Lăng Việt Sơn đã bước vào từ cửa nhà trọ.

Chung Khải Ba ngẩn người, hắn còn tưởng mình chưa tỉnh. “Mới sáng sớm ngươi đã đi đâu?”

“Gói thuốc của Nhược Nhược đã gần hết, vì vậy ta đã đến hiệu thuốc trong thị trấn để lấy thuốc.”

Lăng Việt Sơn nhìn chằm chằm vào Mai Mãn.

“Chuyện nhỏ này cứ để bọn Tam Thạch Đầu làm là được rồi.”

“Không sao, ta hai ngày nay đều đọc sách, có chút dược hoàn cũng không hiểu lắm, nên mới đi tìm hiểu.”

“Sư phụ.”

Mai Mãn nghe vậy liền vội vàng chạy tới, “Con biết một đại phu rất giỏi, con có thể mời ông ấy tới, ngài muốn học gì cứ hỏi.”

“Cút đi, ai là sư phụ của ngươi?”

Lăng Việt Sơn vẫn còn khó chịu với hắn, nhìn hắn ta hùng hùng hổ hổ liền thấy phiền, nếu vụ cướp ngày hôm qua khiến Nhược Nhược sợ hãi trong lòng, hắn nhất định sẽ trừng phạt hắn ta.

Chung Khải Ba cảm thấy buồn cười, quay lại và đi đến tìm bọn Tam Thạch Đầu để ăn sáng, họ định dừng lại ở đây một ngày, còn phải báo tin về cho lão gia, họ còn bận rộn nhiều việc nên ăn trước rồi bắt đầu làm việc.

Lăng Việt Sơn cũng vội vã lên lầu và trở về phòng, không ai để ý đến con gấu ngu ngốc này, Mai Mãn và hai huynh đệ trung thành ngơ ngác chiếm ba chỗ ngồi trong căn phòng lớn. Lão tử dù có chết cũng không tin không bái sư được.

Lăng Việt Sơn bước vào phòng và thấy Thủy Nhược Vân đã dậy, mặc quần áo đầy đủ, ngồi vận khí theo phương pháp do Tiết thần y dạy, nàng thật sự đang làm rất cố gắng, bất kể là thuốc đắng, dù viên thuốc khó nuốt, nàng đều ngoan ngoãn uống. Mỗi lần Lăng Việt Sơn nhìn thấy nàng vẫn ở bên cạnh, hắn cảm thấy rất thỏa mãn. Nhìn bóng dáng nàng lúc này đang ngồi vận khí trong ánh ban mai, ánh mặt trời chiếu rọi trên người nàng, phủ lên người nàng một tầng vàng óng, trong sáng, thánh thiện không thể tả, dường như sẽ biến mất ngay sau đó. Lăng Việt Sơn tiến tới vài bước, thấy Thủy Nhược Vân đã vận khí xong, mở mắt ra, nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào, vươn tay ôm lấy hắn. Hắn ôm chặt lấy nàng, hôn lên tóc nàng, đè nén cơn hoảng loạn trong lòng vừa rồi.

Tinh thần của tiểu cô nương rất tốt, ngửa mặt lên muốn được khen: “Việt Sơn ca ca, ta ngoan không? Ta cảm thấy hôm nay sức khỏe rất tốt.”

Tôi hôm qua nàng ngủ rất ngon, vào tờ mờ sáng, khi Lăng Việt Sơn ngồi dậy nàng cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy nàng tỉnh, hắn liền hôn nàng, dỗ nàng ngủ tiếp, tiểu cô nương mới biết hắn đã ở bên nàng cả đêm, sau đó vui vẻ ngủ tiếp, tinh thần rất tốt.

“Rất ngoan, nhưng là hôm nay không thể dẫn nàng đi chơi.”

“Không sao đâu.”

Nàng vẫn cười.

“Để ta xem chỗ châm cứu hôm qua nào.”

Hắn bế nàng đến bên giường.

“Làm sao vậy?”

Tiểu nhân nhi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, cởi cúc áo, đỏ mặt, để hắn nhẹ nhàng cởi bỏ cổ áo, vén tóc ra, lộ ra một chút da thịt sau lưng. Cổ của nàng mảnh mai, vai nàng có một đường cong mềm mại, làn da của nàng mịn màng và mềm mại, nhưng Lăng Việt Sơn không chú ý đến điều này, những lỗ kim đó rõ ràng lộ rõ trên làn da mỏng manh, một trong số đó có một vết bầm tím nhỏ. Hắn nhíu mày kéo lại quần áo của nàng.

Tiểu nhân nhi quỳ gối ngồi dậy trên giường, dùng ngón tay đẩy lông mày của hắn, vuốt ve, cười nói: “Làm sao vậy, không đau chút nào, hôm qua chàng giúp ta châm cứu, tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.”

Trước đó, Lăng Việt Sơn không đồng ý mang theo một đại phu khác lên đường, hắn sợ rằng quá nhiều người sẽ gây rắc rối trên đường, các đại phu bình thường đều là người trói gà không chặt, nếu trên đường xảy ra chuyện gì, họ sẽ là một trở ngại, hơn nữa, nếu muốn trang bị đầy đủ nhu cầu, đem theo đủ người như nha hoàn vân vân thì sẽ bị biến thành một đoàn xe lớn. Hắn cảm thấy điều quan trọng nhất là đảm bảo rằng mình đến Đại Lý đúng giờ, càng sớm càng tốt, bởi vì họ không biết điều gì sẽ xảy ra sau khi đến đó. Vì vậy, càng ít tùy tùng càng tốt. Hơn nữa Tiết thần y không thể đi cùng hắn, thì những đại phu bình thường khác sẽ vô dụng. Tiết thần y đã phân loại tất cả các loại thuốc, kim châm và liều lượng, chỉ cần làm theo hướng dẫn và uống thuốc đúng giờ. Nếu gặp phải bệnh nhẹ đau nhức thì mấy ngày nay hắn đã phương pháp chữa trị cơ, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dọc đường đều có thị trấn, tìm đại phu cũng không khó. Nhưng bây giờ hắn thật sự cảm thấy rằng mình học quá chậm.

Lăng Việt Sơn kéo bàn tay nhỏ bé của Thủy Nhược Vân ra khỏi lông mày, ôm nàng xuống giường, muốn đưa nàng đi ăn sáng.

Ở tầng dưới, Mai Mãn vẫn đang đợi, nhưng hai tên thổ phỉ đã biến mất. Thấy Thủy Nhược Vân đi xuống, Mai Mãn kinh ngạc nói: “Tiểu sư nương, chân của người khỏi rồi sao?”

Chung Khải Ba ở gần đó nghe thấy, suýt phun sợi mì ra khỏi miệng, ho khan liên tục, người đánh xe bên cạnh Tam Thạch Đầu cũng lén cười.

Thủy Nhược Vân xấu hổ đỏ mặt, ở nơi đông người mà dám lớn tiếng trêu chọc nàng như vậy. Nàng lúng túng, không biết nên giận, hay giả vờ không nghe thấy. Lăng Việt Sơn ân cần ôm vai nàng và để nàng ngồi trên ghế, thức ăn được đưa lên là một ít cháo và một số món điểm tâm, chỉ để ý nàng ăn thế nào, không quan tâm đến những chuyện khác.

Mai Mãn lần này hoàn toàn bị phớt lờ, trong đầu sư phụ thậm chí còn không thèm liếc hắn một cái, ai ngờ trong lòng Lăng Việt Sơn, hắn đã bị ghim một chuyện. Mai Mãn xấu hổ đi quanh bàn của họ, lê cánh tay tàn tật để chạy việc vặt, thỉnh thoảng đưa giấm cho tiểu sư nương chấm bánh bao, rồi lại thay ấm trà nóng cho mấy huynh đệ tiêu thực, còn tự bỏ tiền túi ra trả tiền điểm tâm cho sư phụ, nhưng vẫn không có được cái nhìn tốt. Không thành vấn đề, ta, Mai Mãn, càng ngăn cản thì càng có dũng khí.

Ngay khi bữa sáng sắp kết thúc, hai huynh đệ ngu ngốc của hắn trở về. Họ thở hổn hển mang theo một chiếc hộp lớn, Mai Mãn đã lấy lại tinh thần. Hắn quỳ xuống trước Lăng Việt Sơn và nói: “Sư phụ, ngài hãy thu nhận chúng tôi đi, chúng tôi rất thành tâm, nếu ngài cảm thấy dạy ba người quá mệt mỏi, ngài có thể dạy một mình ta thôi, khi có thời gian ta sẽ dạy lại cho họ, sẽ không phải để ngài nhọc tâm đâu. Có chuyện gì, cứ việc ra lệnh, đệ tử sẽ làm hết sức.”

Nói xong, hắn kéo chiếc hộp tới, mở ra: “Người xem, đây là lễ vật ta bái sư, ta rất thành tâm thành ý.”

Lăng Việt Sơn căn bản không để ý tới hắn, chỉ vươn tay nhẹ nhàng kéo lại khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Nhược Vân: “Nàng nhìn cái gì, không liên quan gì đến chúng ta, mau uống thuốc đi, đừng để nguội đó.”

Mai Mãn kia còn đang loay hoay nghĩ lời nói: “Sư phụ, ngài xem cũng sắp hết năm rồi, tục ngữ có câu, thu đồ đệ là cách ăn mừng năm mới. Ta rất có tuệ căn học võ, người dạy một lần ta sẽ biết, tuyệt đối không để người mất mặt.”

Tam Thạch Đầu đã ở bên cạnh cười lớn: “Ngươi muốn dùng võ công của Việt Sơn huynh đệ đi cứip sao, còn không bị mất mặt, ha ha.”

Mọi người ăn no, đứng dậy, xem xong tuồng rồi, chuẩn bị rời đi.

Thấy Lăng Việt Sơn không quay đầu, mà đi lên lầu, Mai Mãn ngây ngốc ngồi dưới đất, ôm cái hộp lớn, trong lòng đau khổ, tại sao có tiền lại không dùng được?

Mất mác nửa ngày, đột nhiên nhìn thấy Lăng Việt Sơn xuất hiện ở cầu thang, đứng đó và nói với hắn: “Ngươi tên là Mai Mãn phải không?”

Dường như có chuyện, Mai Mãn gật đầu như gà mổ thóc, đáp: “Đúng, đúng đúng.”

“Thành tâm thành ý, phải không?”

“Đúng, đúng đúng.”

Lăng Việt Sơn nở một nụ cười, khuôn mặt anh tuấn của hắn trông rạng rỡ. hắn vẫy tay với Mai Mãn: “Được, ngươi lại đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.