Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 39



Tông Tầm Hương không dám nhìn vào mắt hắn, chỉ ngập ngừng nói: “Có lẽ, có lẽ là nhầm lẫn. Thủy cô nương có thể không phải là người mà Đại Tiên dự đoán.”

“Vậy còn ai nữa? Mấy ngày nay, sức khỏe ta ngày càng yếu. Nếu như ta có thể thành thân với nữ nhân Hoa Thần định duyên vào ngày tế điển Hoa Thần, có lẽ bệnh của ta sẽ khỏi. Đại Tiên chẳng phải đã nói nếu trước ngày tế điển, nữ nhân Hoa Thần định duyên không xuất hiện, có lẽ Hoa Thần có ý khác?”

“Tông chủ, Đại Tiên không có nói nhất định phải thành thân vào ngày tế điển Hoa Thần, có lẽ còn có thời gian từ từ tìm.”

“Đại Tiên chỉ có thể dự đoán một số chuyện, còn tình trạng sức khỏe của ta thì sao biết được. nữ nhân Hoa Thần định duyên tất nhiên là phải thành thân vào ngày tế điển Hoa Thần rồi. Hơn nữa sao lại đúng lúc như vậy, sắp tới mười năm tế điển Hoa Thần, Thủy Nhược Vân hoàn toàn phù hợp điều kiện liền xuất hiện.”

“Tông chủ…”

Tông Tầm Hương cắn môi, Hoa Thần làm sao có thể yêu cầu tông chủ đi lấy thê tử của người khác.

“Quên đi, có lẽ là vận mệnh của ta là vậy.”

Tông Tiềm Nguyệt thở dài, đau khổ, không biết phải làm sao.

“Tông chủ đừng nói như vậy, có lẽ không phải như vậy.”

Tông Tầm Hương đau lòng muốn khóc. Nhưng nàng không thể, nàng chỉ là một hoa chưởng nhỏ bé, phải mấy năm nữa, thông qua sát hạch mới có thể làm hoa chưởng sư, cho dù nàng có thể làm hoa chưởng sư thì vẫn cách tông chủ một khoản xa không với tới. Nàng rất gâm mộ người hoa thần định duyên! Chỉ cầu mong người đó có thể thấy lòng tốt của tông chủ, có thể chân thành đối xử với chàng.

“Hoa Nhi, ta cầu xin ngươi một chuyện.”

“A?”

Tông Tầm Hương phục hồi lại tinh thần: “Tông chủ có việc gì cứ việc căn dặn, Hoa Nhi nhất định cố gắng hết sức.”

Hoa Nhi là nhũ danh của nàng, từ khi còn nhỏ, hắn rất thích gọi nàng như vậy. Khi nàng lớn lên, trong tộc chỉ có một số ít người vẫn gọi nàng như vậy. Không biết sau khi kết hôn hắn có còn gọi nàng như vậy nữa không.

Tông Tiềm Nguyệt dường như không biết những suy nghĩ đang xoay chuyển trong đầu nàng, chỉ nói: “Thời gian này ta bận rộn nhiều việc, còn chuẩn bị nhiều thứ cho tế điển, chuyện bên nam cốc chắc ngươi cũng biết, ta nghĩ ta không thể nào cũng ở bên cạnh Thủy cô nương, ngươi giúp ta đến tìm cô ấy trò chuyện một chút, xem cô ấy là người thế nào, vậy cũng có thể tách nàng ta ra khỏi Lăng Việt Sơn. Phía Lăng Việt Sơn ta để hắn vào Phụng Hương Các đọc sách, hy vọng có thể làm hắn phân tâm, tránh xa Thủy cô nương. Như vậy ta cũng có thêm nhiều không gian hơn để giải quyết vấn đề này.”

“Cái gì? Tông chủ, chuyện này làm sao có thể, Phụng Hương Các chứa đầy bảo vật của bổn tộc.”

Nơi đó là thánh địa của bổn tộc, người ngoài làm sao có thể tùy tiện đi vào.

“Suỵt, Hoa Nhi, không thể để người khác biết chuyện này, ta chỉ nói với ngươi, ngươi phải giúp ta giữ bí mật.”

Hắn đến gần nàng nói nhỏ, thân mật, mập mờ như thường ngày, Tông Tầm Hương thầm cảnh cáo mình không được nghĩ nhiều, muốn lui ra sau một bước nhưng sợ hắn nhận ra mình đag lúng túng, có tâm tư không an phận với hắn, chỉ đành cố gắng trấn tĩnh trả lời: “Tông chủ, ta sợ như vậy không ổn.”

“Không sao, ta đã nói chuyện với Lăng Việt Sơn, hắn là người chính trực, lời nói và hành vi có chút thô tục, hắn cho rằng mình lớn lên trong núi, là người ngoài, điển tịch trong tộc của chúng ta có thể hắn sẽ xem không hiểu, nhưng cái gọi là thánh địa đối với nam nhân trong tuổi này của hắn rất có sức dụ dỗ, cứ để hắn vào đó xem bảo vật đi, cuối cùng hắn cũng không lấy được gì.”

Hắn dựa vào nàng gần hơn, nén giọng nói, giống như thổi gió vào tai nàng: “Ta dùng danh nghĩ chuẩn bị tế điển để ngươi thường vào viện, ngươi phải giúp ra đề phòng, nước đục rất sâu, ngươi biết đó, người ta có thể tin tưởng không nhiều, chỉ có thể dựa vào ngươi.”

16 tuổi, hắn ngồi vào vị trí tông chủ, nhưng sau đó thân thể hắn càng lúc càng suy nhược, gần đây càng ngày càng yếu, vốn dĩ là gia tộc hòa thuận, nhưng mấy năm nay người bên nam cốc lại rục rịch, bên bắc cốc cũng thường chọc tức. Tế điển Hoa Thần là một bước ngoặt quan trọng đối với tông chủ như hắn.

Tông Tầm Hương có tâm ý tương thông với hắn sao lại không biết. Đại Tiên truyền đạt ý chỉ của Hoa Thần khi tông chủ nắm quyền, người có duyên sẽ được Hoa Thần chỉ điểm, thời gian lâu như vậy, cô nương đó vẫn chưa xuất hiện, nàng vừa buồn vừa lo, nếu quả thật có người này, vậy đời này, ngay cả việc đứng từ xa nhìn hắn cũng không được, nếu như không có người này, vậy tính mạng của tông chủ…Ý của Hoa Thần rốt cuộc là gì?

Lăng Việt Sơn và Thủy Nhược Vân không phát hiện ra làn sóng ngầm mãnh liệt bên ngoài, chỉ tự mình chơi xung quanh. Tông Tiềm Nguyệt nói đúng một điều, cái gọi là thánh địa quả thực rất hấp dẫn đối với một nam nhân ở độ tuổi của Lăng Việt Sơn. Sau khi đi cùng tiêu cô nương đi xung quanh, Lăng Việt Sơn kéo Thủy Nhược Vân đến Phụng Hương Các. Thủy Nhược Vân nghe nói đó là thánh địa trong gia tộc, bên trong đều là bảo bối, có chút do dự, cảm thấy không tốt lắm. Lăng Việt Sơn không để ý những thứ này, hắn chỉ cảm thấy đi Thánh địa rất thú vị, hơn nữa tông chủ chính miệng nói, trong vòng một tháng có thể tùy nhìn. Vì vậy, hắn dẫn theo Thủy Nhược Vân lén lút đi xem.

Thủy Nhược Vân phối hợp kiễng chân rón rén vui vẻ bước, nhỏ giọng nói: “Việt Sơn ca ca, tại sao phải lén lút?”

“Như thế này càng thú vị hơn.”

Lăng Việt Sơn thấy dáng vẻ nàng giả làm đạo tặc rất thú vh, càng chơi càng hưng phấn. “Suỵt, chúng ta vào từ cửa sổ đi.”

“Hả?”

Thủy Nhược Vân thu hồi lại đôi tay định đẩy cửa, cửa rõ ràng không khóa, tại sao lại trèo cửa sổ.

Đạo tặc Lăng Việt Sơn mỉm cười và kéo Thủy Nhược Vân đến một bên gác mái, Phụng Hương Các này là một tòa nhà nhỏ ba tầng, hình chữ phẩm, tầng một là một phòng kín, không có cửa sổ, chẳng qua là một bức tường hoa, cưta sổ ở tầng hai, bị che đi, không biết là có bị khóa hay không, nếu không khóa, thì chính là khép hờ. Thật sự cho là thánh địa nên không ai dám tới sao?

Lăng Việt Sơn và Thủy Nhược Vân vẫn đứng dưới cửa sổ, Lăng Việt Sơn chạm vào đầu nàng và hỏi: “Ta cõng nàng lên hay nàng tự nhảy lên?”

Đôi mắt của Thủy Nhược Vân sáng lên, không che giấu được sự hưng phấn trong trò chơi: “Ta là đạo tặc phải tự nhảy chứ. Làm gì có đạo tặc nào cõng người trèo cửa sổ?”

“Được thôi, ta lên trước để tiếp ứng nàng.”

Lăng Việt Sơn dễ dàng nhảy lên, tiện tay mở ra cửa sổ, quả nhiên không có khóa. Thủy Nhược Vân vận khí, cũng nhảy lên, hai người bay qua cửa sổ rồi nhanh chóng đóng cửa sổ lại. Thủy Nhược Vân ngồi xổm trên mặt đất che miệng cười nói: “Thật vui, đáng tiếc không có người đuổi theo.”

Lăng Việt Sơn nhìn xung quanh và thấy rằng căn phòng rất lớn, với những dãy tủ sách và giá treo đầy phòng, tất cả đều chất đầy sách, cuộn giấy,…,chỉ có một cái bàn và hai cái ghế được đặt ở bức tường cạnh cửa sổ, đơn giản và giản dị. Kéo Thủy Nhược Vân vào tronng, xuyên qua một dãy giá sách lớn, bên trong có một cánh cửa hình vòm, rẽ vào, lại có một căn phòng khác chất đầy tủ sách và giá sách, căn phòng này không có cửa sổ, chỉ có tấm lưới để lấy ánh sáng, trong góc đặt một chiếc bàn tròn nhỏ cùng một chiếc ghế, so với vừa rồi còn đơn giản hơn, tầng này có ba gian phòng lớn, về cơ bản giống nhau, trong đó đều chất đầy sách. Thủy Nhược Vân nhanh chóng cảm thấy buồn chán. Lăng Việt Sơn suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: “Hay là ta giả làm đạo tặc đi khắp nơi trộm đồ, còn nàng là chủ nhà, đến bắt ta.”

Thủy Nhược Vân nghe vậy thì cao hứng, nhưng nghĩ: “Không công bằng, khinh công chàng tốt, ta có thể cũng chưa chắc bắt được.”

Lăng Việt Sơn lại nói: “Ngươi không cần thật sự bắt, chỉ cần gặp được ta, coi như nàng thắng.”

Vậy là hai người một lớn một bé ở trong thánh địa của gia tộc người ta chơi mèo vờn chuột.

Thủy Nhược Vân quay lưng lại, đếm đến mười, liền xoay người đi tìm người. Trước đó, nàng đã nghe thấy tiếng Lăng Việt Sơn bước lên cầu thang, vì vậy nàng đã tìm kiếm ở tầng ba trước, có hai phòng ở tầng ba cũng chất đầy sách, nhưng một phòng được bài trí trang nhã với một chiếc bàn lớn, văn phòn tứ bảo, một chiếc ghế dài mềm mại được bao quanh bởi một bức màn treo trên mái nhà, bên cạnh có một chiếc bàn nhỏ. Đồ đạc được thu dọn rất sạch sẽ, thậm chí còn có mùi hoa dễ chịu trong phòng, nhìn kỹ, thì ra là tất cả các góc của căn phòng, trên giàn hoa trồng vài chậu hoa Dạ Mê Hương. Hai cửa sổ lưới lớn đối diện với cửa ra vào, nơi này lẽ ra là nơi để đọc sách và nghỉ ngơi, trông rất thoải mái. Căn phòng trống rỗng, vừa nhìn đã không thấy ai. Thủy Nhược Vân vốn là muốn đi nơi khác tìm, lại cảm thấy lầu ba có tầm nhìn rộng rãi, như vậy có lẽ sẽ nhìn được cảnh đẹp bên ngoài. Vì vậy, không thể không đẩy cửa sổ và nhìn ra ngoài.

Quả nhiên, nhìn từ trên cao rất đẹp, sơn cốc Tông Thị vô cùng hoàn mỹ, bây giờ nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy những khoảng sân cân đối, những ngôi nhà xinh đẹp với mái hiên ngọc bích, còn có hồ lớn với hoa tươi và cây xanh. Gió thổi qua, thoải mái không thể tả, Thủy Nhược Vân không muốn động nữa, nàng xấu xa nghĩ, để Việt Sơn ca ca chờ ta đi bắt hắn đi.

Nàng thoải mái nằm trên bệ cửa sổ nheo mắt lại, chợt nhìn thấy Đại Tiên và đại nãi nãi Tông Tú Nhã, còn có lão Lục, đứng trước nhà nói gì đó. Một lúc sau, Tông Tú Nhã và lão Lục rời đi, Đại Tiên nhìn họ đi qua khúc quanh liền không thấy bóng dáng, lúc này, Thủy Nhược Vân cảm thấy tâm trạng của mình đột nhiên thay đổi, tư thế của hắn có chút khác biệt, từ xa không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn, nhưng nàng luôn nhạy cảm, cảm giác trong lòng có chút sợ hãi. Chợt nhìn thấy Đại Tiên đột nhiên quay đầu nhìn về phía này, nàng theo bản năng ngồi xổm xuống trốn dưới cửa sổ, tim đập hoàng loạn.

Ngây người một lúc, nàng muốn thò đầu xem thử, suy nghĩ một chút thấy không ổn, liền leo qua một đầu khác. ở một cánh cửa sổ không mở, thọt một lỗ nhỏ lên giấy len lén nhìn, Đại Tiên hình như đang nói chuyện với một nam nhân giống người hầu, nàng thấy Đại Tiên hỏi một câu rồi người hầu lắc đầu, hỏi một câu lại lắc đầu. Nàng đang nhìn thì thấy Lăng Việt Sơn đi vào phòng, nàng bận bịu nhỏ giọng gọi: “Việt Sơn ca ca, bên này bên này, đừng đi qua cửa sổ.”

Còn phối hợp với cử chỉ. Lăng Việt Sơn nhíu mày, có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nghe lời cúi thấp người, đi vòng qua góc tường.

Hắn vừa tới liền ôm nàng vào lòng, cắn vành tai nàng: “Tiều Ma Nhân Tinh, dọa chết ta rồi, ta còn tưởng mình lạc mất nàng trong tòa nhà này rồi.”

Nàng nhún vai rụt cổ đẩy hắn, tên này răng còn chưa dài, lúc nào cũng cắn người, vừa nói: “Mau, đừng quấy rầy ta, ta phải nhìn Đại Tiên kia.”

“Có gì để nhìn.”

Mặc dù Lăng Việt Sơn nói như vậy, nhưng cũng đi tới bên cửa sổ nhìn lén.

Quả nhiên, sau khi người hầu rời đi, Đại Tiên đã nhìn lại đây. Thủy Nhược Vân kéo Lăng Việt Sơn, thấp giọng nói: “Nhìn kìa, hắn lại nhìn về phía này, không biết vừa rồi hắn có nhìn thấy ta hay không.”

Đại Tiên kia đứng một lúc, Lăng Việt Sơn dùng ngón tay gõ vào đầu Thủy Nhược Vân, nói: “Nàng đang nói cái gì vậy? Ta cố ý đi xuống cầu thang lớn tiếng vậy mà nàng lại chạy lên. Lâu như vậy không thấy nàng, dọa chết ta rồi.”

Hắn bắt tay nàng đặt lên tim mình, trên mặt lộ ra vẻ lưu manh lại nũng nịu: “Nàng xem này, bây giờ nó vẫn còn nhảy loạn nữa đó.”

Thủy Nhược Vân véo cánh tay hắn, nhưng da thịt quá cứng nên khó véo, vì vậy tức giận nói: “Chàng đừng làm rộn, đại tiên kia, ta thấy có chút kỳ lạ.”

“Làm sao vậy?”

Hắn nhất định muốn gây sự với nàng, vì vậy cúi người mổ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “Chỉ nhìn bên này một cái. Nếu nhìn thấy chúng ta thì sao, chúng ta là do tông chủ cho phép, quang minh chính đại tiến vào mà.”

Hắn vươn tay muốn đóng cửa sổ lại: “Đi thôi, cũng đã muộn rồi, trở về ăn cơm đi, ngày mai chúng ta xem qua bí tịch võ lâm, ta có thể học một ít.”

“Haiz, khoan đóng.”

Thủy Nhược Vân kéo hắn lại, vẫn tránh ở phía sau cửa sổ: “Ta cảm thấy có chút hoảng, khoan đóng đã.”

Lăng Việt Sơn cau mày, đi tới vuốt ve mặt của nàng: “Làm sao vậy, lại cảm thấy không thoải mái sao?”

Nàng lắc đầu: “Không, chỉ là cảm thấy rất lạ.”

Nàng dựa vào trong lòng hắn, nói: “Đợi lát nữa.”

Một lúc sau, thấy Đại Tiên quay lại lần nữa và nhìn chằm chằm vào cửa sổ đang mở một lúc. Rồi bước lại gần. Thủy Nhược Vân nắm chặt vạt áo của Lăng Việt Sơn, lộ ra vẻ căng thẳng. Đại Tiên kia đi rất nhanh, sắp đến Phụng Hương Các.

Thủy Nhược Vân nhỏ giọng nói: “Việt Sơn ca ca, ngươi không phải nói nơi này là thánh địa, không cho phép bất luận kẻ nào đi lên sao?”

“Có lẽ hắn không dám đi lên.”

Lăng Việt Sơn đang quay đầu, lại thấy Đại Tiên không có dừng lại, trực tiếp đi xuống dưới, góc nhìn trên tầng ba của bọn họ là điểm mù, nên họ không thể nhìn thấy nữa. Nhưng ngay sau đó hắn nghe thấy tiếng cửa phòng tầng một bị đẩy ra, sau đó là tiếng bước lên cầu thang. Lăng Việt Sơn nhìn quanh phòng và ra hiệu im lặng với Thủy Nhược Vân. Thủy Nhược Vân vội vàng gật đầu, tiếng bước chân đã lên tới lầu ba, tuy rằng tiếng cầu thang rất nhỏ, nhưng bởi vì cách rất gần, nàng cũng nghe được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.