Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 42



“Ta ở chỗ nhà bị cháy dựng lại một ngôi nhà mới, còn trồng Dạ Mê Hương, lúc đó ta chỉ muốn an ổn sống qua ngày, quên đi những chuyện trước kia. Biểu hiện của Tây Nha Thác cũng bình thường, sau đó hắn cũng không gây chuyện gì, thường xuyên đến nhà ta trò chuyện, ta nghĩ huynh đệ của ta đã quay lại. Về sau, thê tử của ta mang thai, Tây Nha Thác lại có biểu hiện lén lút, thái độ của hắn với thê tử của ta rất kém, cuối cùng làm thê tử của ta không thể chịu được, cuối cùng, có một ngày ta đi tìm hắn, hy vọng hắn đừng quấy rầy gia đình của ta nữa, không ngờ lại rơi vào bẫy của hắn. Không biết lần đó hắn cho ta dùng thuốc gì mà thần trí ta vẫn tỉnh táo nhưng thân thể không thể nhúc nhích, ta không bao giờ quên được cảm giác chán ghét đến mức muốn nôn mửa đó. Tây Nha Thác nói đó là mục đích của hắn, hắn muốn ta nhớ hắn mãi mãi. Hỏa hoạn là do ắn gây ra vì hắn thấy người nhà hai bên cản trở ta với hắn ở bên nhau, cho nên hắn đã ra tay. Ta cảm thấy rợn cả người, tên đó không phải là người. Hắn uy hiếp ta phải nghe theo hắn, nếu không hắn sẽ hạ độc thê tử của ta. Lúc ấy ta đã suy sụp, lòng ta đã chết, nhưng thê tử của ta vẫn phải sinh con, ta không thể trốn tránh cũng không thể chết đi.”

“Sau đó ta không chịu được cuộc sống như vậy ta đã nói với hắn, cùng lắm là cá chết lưới rách, hắn muốn lấy mạng thê tử của ta, ta cũng sẽ đi cùng nàng. Người một nhà chúng ta vẫn sẽ sống vui vẻ dưới âm phủ, còn có thể gặp được cha nương của ta, đại gia đình có thể đoàn tụ. Mới đầu hắn bị thái độ của ta dọa sợ, không còn cách nào cho nên cũng an phận một thời gian. Không bao lâu, thê tử ta sinh đôi, là hai tiểu tử, ta lại cảm thấy đời người vẫn còn hy vọng. Ta tặng cho hài tử mỗi đứa một bộ y phục tự tay ta thêu hình vật tổ của gia tộc, chỉ mong bọn nó có thể bình an lớn lên, ta bắt đầu muốn dẫn thê tử và hài tử rời khỏi đó.”

“Ta lặng lẽ chuẩn bị, nhưng thời gian này vợ ta bắt đầu hỏi ta vài vấn đề không rõ lý do, ánh mắt nhìn ta cũng quái lạ, ta không biết giải thích thế nào, ta thấy là Tây Nha Thác giở trò, ta không thể nói thẳng chuyện này với nàng như đã nói với cha nương ta, huống chi sau khi nàng có thai ta đã làm chuyện cán ghét xấu xa đó, cho nên ta chỉ có thể cố hết sức trấn an nàng, muốn mau chóng đưa họ đi. Hôm đó, ta chạy về nhà chuẩn bị đưa họ lên đường, nhưng thấy Tây Nha Thác đnag đợi ta, trong nhà không có ai, Tây Nha Thác nói với ta, hắn đem chuyện của bọn ta nói cho vợ ta biết, dĩ nhiên cái gọi là nói cho chính là dùng góc độ và lời nói của hắn để nói ra chuyện này.”

“Sau đó hắn nói với ta, thê tử ta không chịu nổi đả kích nên ghê tởm chúng ta, mắng ta là cầm thú, ôm hai đứa bé nhảy khỏi vách núi. Vách núi đó cách nhà ta không xa, khi còn nhỏ, ta và Tây Nha Thác thường chơi ở đó. Cuối cùng khi ta chạy tới, chỉ thấy một mảnh vải vụn bị mắc vào nhánh cây, còn có một túi đồ vải tả.”

Trong phòng im ắng, chỉ có giọng Tây Nha Lãng Thanh trầm thấp nghẹn ngào, Tông Tú Bình ôm chặt lấy hắn, cho hắn sự khích lệ. Thủy Nhược Vân vừa nghe đã sớm rơi lệ đầy mặt, dựa vào Lăng Việt Sơn lẳng lặng khóc, Lăng thiếu hiệp vội cầm khăn lặng lẽ lau nước mắt cho nàng.

Tây Nha Lãng Thanh ngừng một hồi, sắp xếp lại suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Lúc ấy, ta thấy mình đã mất tất cả, Tây Nha Thác ở bên cạnh nói với ta, hắn chỉ muốn nói một tiếng cho thê tử ta biết chuyện này, nếu thê tử ta có thể chấp nhận, vậy chính là yêu ta, thì hắn sẽ rời đi, từ đó không đến tìm ta nữa, ngược lại, nếu như thê tử ta không thể chấp nhận, thì nàng không xứng với ta, người rời đi nên là nàng. Hắn không nghĩ thê tử của ta sẽ có phản ứng mãnh liệt như vậy, sẽ dẫn hài tử nhảy khỏi vách. Tóm lại hắn muốn nói, xuất phát điểm của hắn là thiện ý, không nghĩ sẽ tạo ra kết cục bi kịch như vậy. Hắn nói xin lỗi với ta, hy vọng ta tha thứ cho hắn. Nhưng ta không có cách nào để tha thứ, không thể tha thứ cho hắn, cũng không thể tha thứ cho bản thân, thậm chí ngay cả ý muốn đánh hắn cũng không có, ta chỉ muốn chết. Kết quả ta cũng nhảy xuống vách núi đó.”

“Vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ chấm dứt như vậy, nhưng ta lại không chết. Ta chỉ hấp hối, được một lão nông cứu về, ở nhà lão nông đó ta đã gặp lại Tú Tú.”

Tông Tú Bình cầm tay Tây Nha Lãng Thanh nói: “Chuyện tiếp theo để ta nói đi.”

“Lần đầu gặp Lãng ca, ta đã thầm có tình cảm, nhưng bởi vì lúc đó Lãng ca còn nặng tâm sự, bị trog nhà ràng buộc, ta không dám biểu lộ tấm lòng. Sau khi Lãng ca về nhà, ta một mình ngao du giang hồ, nơi này đi dạo một chút, nơi khác đi nhìn một chút, cảm thấy ràng buộc trong lòng không bỏ được. Cuối cùng không chịu được nên đi về hướng quê hương của Lãng ca, ta nghĩ, nếu có duyên thì sẽ gặp lại. Có một hôm, ta ở nhờ nhà của một lão nông, ai ngờ ngày hôm sau, người đó cứu một nam nhân ở đáy vực về, vừa nhìn ta liền giật mình, là Lãng ca. Ta hao hết tâm tư, cuối cùng cũng kéo hắn từ quỷ môn quan về. Sau khi hắn tỉnh lại, không hề có dáng vẻ vui mừng khi gặp lại tại, cả người sa sút hơn nhiều so với hơn hai năm trước khi gặp nhau, nhiều ngày không nói lời nào. Sau khi có thể hoạt động, hắn thường đến đáy vực tìm gì đó, sau đó hắn nói với ta muốn tìm thi thể của thê tử và hài tử, ta giúp hắn tìm nhiều ngày ở đáy vực nhưng không tìm được.”

“Có một lần chúng ta đi loanh quanh dưới đáy vực thì thấy được Tây Nha Thác, chúng tôi núp vào, tránh được hắn. Nhưng Lãng ca bị ảnh hưởng rất lớn, ta liền biết đó chính là người đã gây ra mọi chuyện cho Lãng ca. Lãng ca bị bệnh một trận, vô cùng sa sút, ta khuyên chàng về nhà cùng ta. Ban đầu chàng kiên quyết cự tuyệt, thậm chí bỏ lại ta mà rời đi, ta đi khắp nơi tìm hắn, sau khi tìm được, chàng lại rời đi, ta lại đi tìm.”

Nói đến đây, Tông Tú Bình mỉm cười, trong mắt ngấn nước, khóe miệng lại dịu dàng mỉm cười.

Nàng cùng Tây Nha Lãng Thanh nhìn nhau nhau một cái, nói tiếp: “Chúng tôi cứ như vậy tách ra lại gặp nhau, cuối cùng hắn cũng chịu, cuối cùng ta cũng biết được lý do vì sao hắn không muốn về nhà cùng ta, do quá khứ bi thảm của hắn. Lãng ca cũng biết tình huống của ta trong tộc, hắn cảm thấy dù ta không để ý, có thể chấp nhận nhưng gia tộc của ta không thể chấp nhận hắn. Lúc ấy, ta cũng chỉ biết ta nhất định phải ở bên cạnh nam nhân này, ta liền nói với hắn, coi như cả thế giới này không cần chàng, ta vẫn cần chàng. Ta đảm bảo nếu gia tộc ta không chấp nhận chàng thì ta sẽ theo chàng đến chân trời góc biển.”

“Vì thế, chúng ta liền về nhà, thật ra ta cũng cảm thấy khả năng gia tộc ta chấp nhận hắn cũng không lớn, không phải vì quá khứ của hắn mà vì hắn là người ngoại tộc, Tông thị hoa cốc chúng ta đúng là không có cách nào tiếp nhận. Ta đã chuẩn bị xong tư tưởng, sau khi xác nhận với người nhà, ta sẽ rời đi với hắn. Thậm chí ở trên đường, chúng tôi đã thương lượng xong, sau khi ra khỏi nhà, chúng tôi sẽ đi đến đâu, sau này muốn ở đâu, tóm lại chỉ cần cách xa quá khứ và bắt đầu cuộc sống mới. Hôm đó, chúng tôi về nhà, đúng lúc là ngày nương sinh Cửu đẹ, nàng sinh khó, đau đơn một ngày cũng không sinh được, đúng lúc đó, chúng tôi chưa kịp nói nói chuyện gì, bởi vì mọi người đều lo chuyện sinh con của nương, kết quả ta liền kéo Lãng ca quỳ xuống ở của, muốn chờ Cửu đệ của ta đi ra thì nghe tiếng của cha ta. Không nghĩ đến chúng tôi vừa về nhà một lúc, thì thuận lợi sinh Cửu đệ ra, nương cũng bình an vô sự. Kết quả cha ta vui vẻ, lại thấy Lãng ca có thể bình an đi qua hoa cốc mà đến sơn viện của Tông thị nên cũng ngầm cho phép.”

Tông Tiềm Nguyệt cười, làm dịu bầu không khí: “Thì ra ta có thể bình an sinh ra, toàn dựa vào tỷ phu phúc tinh này.”

“Tỷ phu ngươi nói, chàng có thể ở lại đây là dựa vào tiểu phúc tinh là ngươi đó.”

Tông Tú Bình cười, nhìn Tây Nha Lãng Thanh.

“Chuyện sau này các ngươi cũng biết. Không biết sao Tây Nha Thác lại biết được tin Lãng ca chưa chết, hoặc có thể hắn không tìm được thi thể, cũng có thể đã tìm được lão nông kia. Tóm lại, hắn lấy được hoa Dạ Mê Hương, nghĩ tới Đại Lý Tông Thị bọn ta, dùng hết thời gian và các biện pháp để xông vào, tìm cho được Lãng ca. Cuối cùng còn làm liên lụy đến các ngươi. Thật lòng xin lỗi.”

“Hắn phát hiện cho dù phá giải phòng tuyến, xâm nhập được vào Tông Thị cũng không thể đưa Lãng Thanh thúc đi nên hắn mới đưa chúng tôi túi đồ này, muốn làm cho Lãng Thanh thúc chủ động ra ngoài tìm hắn. Như vậy hắn có thể ra tay.”

Lăng Việt Sơn đã hiểu rõ mọi chuyện. Tên Tây Nha Thác này tàn ác, cố chấp, thật là làm người ta sởn tóc gáy.

“Cho dù thế nào, có lẽ thê tử và hài tử của ta vẫn còn sống, ta nhất định phải đi tìm. Ta và Tú Tú đã thương lượng rất lâu, chúng tôi đã có 20 năm sống hạnh phúc, ông trời đối với ta cũng không tệ lắm, dù sau này xảy ra chuyện gì, phu thê chúng tôi cũng sẽ cùng nhau đối mặt. Cho dù chết, cũng không tiếc.”

Tâm tình của Tây Nha Lãng Thanh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

“Cho dù chết, chúng tôi cũng sẽ ở bên nhau.”

Tông Tú Bình nắm chặt tay Tây Nha Lãng Thanh, mọi thứ đều đủ rồi.

Thủy Nhược Vân khóc như mưa, Lăng Việt Sơn ôm nàng ngồi trên đầu gối, thay nàng lau nước mắt. Tông Tú Bình thấy hai mắt nàng đỏ hồng, ngập nước, cười xem nàng này sẽ hai chỉ mắt to khóc đến ngập nước hồng toàn bộ, không nhịn được lau khuôn mặt nhỏ của nàng: “Nha đầu ngốc, đừng khóc. Tỷ tỷ ngươi vẫn tốt, hết thảy đều đã là quá khứ.”

Thủy Nhược Vân hít mũi, trề môi khẽ nói: “Tú di, ngươi không thể xưng là tỷ tỷ, ta gọi Lãng Thanh thúc là thúc, ngươi xưng tỷ thì bối phận không đúng. Ta phải gọi ngươi là Tú di.”

Mọi người bật cười, Tông Tiềm Nguyệt tức cười, nói: “Nhược Vân cô nương cũng nên gọi ta là Tiềm Nguyệt thúc mới đúng, tỷ ta là di, vậy ta cũng là thúc rồi.”

Thủy Nhược Vân vừa nghe, trợn tròn đôi mắt ngốc, đúng vậy, hẳn là phải gọi hắn như vậy, nhưng hình như có chỗ nào đó kỳ lạ.

Đôi mắt đen của nàng ngấn nước, lông mi vẫn còn đọng nước mắt, mũi được bọc bởi chiếc khăn do Lăng Việt Sơn cầm, dáng vẻ ngẩn người như vậy trông rất buồn cười. Tây Nha Lãng Thanh cũng không nhịn được mà cười lớn tiếng.

Lăng Việt Sơn lau sạch mũi cho nàng, ngón tay chọc vào trán của nàng, cười mắng: “Tiểu ngốc tử.”

Hắn lại quay qua Tông Tiềm Nguyệt, cảnh cáo nói: “Đừng có lợi dụng ta.”

Tông Tiềm Nguyệt học dáng vẻ của hắn, cũng nhướng mi cười.

Tông Tú Bình thừa dịp này nói với Tông Tiềm Nguyệt: “Cửu đệ, phu thê tỷ quyết định ra khỏi cốc tìm Tây Nha Thác kia, nếu như có thể xác định hai người Đại Đạo Dạ Hương là hài tử của Lãng ca, chúng tôi phải đi điều tra, cho nên ta có một thỉnh cầu, hy vọng tông chủ đồng ý cho một ít người theo hỗ trợ chúng tôi, còn cả người của Lăng thiếu hiệp nữa, để chúng tôi cùng nhau ra khỏi cốc, vì chuyện này vẫn cần sự giúp đỡ của họ.”

Tông Tiềm Nguyệt im lặng một hồi, nghiêm mặt nói: “Tứ tỷ, vốn dĩ ta thân là đệ đệ, đối với việc này không nên từ chối, tỷ cần gì ta cũng có thể đáp ứng, đừng nói là phái người đi, ngay cả việc hai người ra ngoài cũng phải xem như việc lớn của Tông thị. Tỷ là Tứ tỷ trong Tông Thị, tỷ phu cũng là người nhà, chuyện của hai người chính là chuyện của Tông Thị. Nhưng mà đệ đệ như ta cũng có một yêu cầu quá đáng, có thể để việc này sau một tháng nữa mới bắt đầu không?”

Lăng Việt Sơn nghe xong lời này, trong lòng nghĩ lão Cửu Tông Thị này muốn cưới thê tử, chuyên quan trọng của tỷ tỷ vẫn đặt phía sau.

Chỉ nghe Tông Tiềm Nguyệt nói tiếp: “Từ khi ta nhậm chức tông chủ đến nay, sức khỏe vẫn không tốt lắm. Hai năm nay, càng lúc càng yếu, ta đã điều tra qua, Tứ tỷ, ta bị hạ độc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.