Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 44



Chiêu này của Lăng Việt Sơn thật sự đánh vào trọng điểm, vẻ mặt Tông Tiềm Nguyệt lạnh lùng, im lặng một lúc lâu. Lăng Việt Sơn lại nói: “Ngươi là một người thông minh, tự nhiên ngươi sẽ có cách giải quyết tiên đoán của Đại Tiên về người có duyên của Hoa Thần. Dù sao, Nhược Nhược nhà ta cũng không thể làm mồi nhử, ngươi nên cho mọi người biết tiên đoán về người có duyên với Hoa Thần là lời vô nghĩa, hoặc muốn thì ngươi tự tìm một người có duyên của Hoa Thần ra đi.

Nói xong, hắn không quan tâm đến phản ứng của mọi người trong phòng, xoay người kéo Thủy Nhược Vân rời đi

Tông Tầm Hương cúi đầu nhướng mày, trầm tư.

Lăng Việt Sơn kéo Thủy Nhược Vân chạy vội về phòng, ngồi xuống, uống hai ngụm trà,trong lòng vẫn tức giận. Thủy Nhược Vân vội vàng chạy vào bồn tắm lớn tắm rửa sạch sẽ, đi ra đẩy hắn đi tắm, nhưng hắn không muốn động, ngồi yên một chỗ. Nàng khẽ dỗ dành: “Đi đi, hồ tắm lớn đó rất thoải mái.”

Hắn giận dỗi ấu trĩ: “Hừm, đó là đồ của Tông Tiềm Nguyệt.”

Thủy Nhược Vân cười, đưa tay xoa vầng trán nhăn nheo của hắn: “Ta mệt muốn ngủ, chàng tắm rửa đi, sạch sẽ thì ta ôm mới thoải mái.”

Sau đó nhét y phục để thay vào trong ngực hắn.

Lăng Việt Sơn suy nghĩ một chút, đứng dậy, kéo nàng qua, cắn một miếng và thì thầm: “Nàng thật biết hành hạ ta.”

Sau đó hắn ngoan ngoãn đi tắm, Thủy Nhược Vân mỉm cười và ra lệnh: “Tắm xong ra không được nhíu mày nữa đó.”

Sau khi Lăng Việt Sơn tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Thủy Nhược Vân đang mặc áo khoác giữa với mái tóc buông xõa đang viết gì đó, liền hỏi: “Không phải nói đi ngủ sao, còn làm gì vậy?”

Thủy Nhược Vân đặt bút xuống, lau khô mực, tìm một phong thư, gấp lại. Hai tay ôm eo Lăng Việt Sơn, ngửi hắn một cái, cười nói: “Ừm, thơm thật, hôm nay Việt Sơn ca ca không có gầy đi.”

Lăng Việt Sơn chọc nhẹ vào trán nàng, cười mắng: “Nàng thật ngốc.”

Hắn bế nàng đặt lên giường, nói: “Lạnh lắm, nàng không mặc thêm áo sao, nếu nàng bị cảm ta sẽ không quan tâm nàng nữa đâu, viết gì đấy?”

“Không phải cha ta có giữ một Đại Đạo Dạ Hương sao? Ta viết thư cho cha, ngày mai nhờ Tú di tìm người gửi ra ngoài, để cha ta đối xử với hắn tốt hơn, sau đó tìm cơ hội để cho cha con họ gặp nhau càng sớm càng tốt.”

“Đối xử tốt với hắn? Ban đầu ta không đánh chết hắn xem như mạng hắn lớn rồi. Nàng không nghĩ hắn đã làm biết bao nhiêu chuyện xấu, hủy hoại cuộc sống của bao nhiêu nữ nhi nhà người ta, Thiếu chút nữa nàng cũng gặp nạn, Chuyện này cho dù nàng đồng ý xóa bỏ, cũng còn nhiều người muốn tìm họ tính sổ. Nàng quên tiểu thư nhà Vương viên ngoại rồi sao, nàng ta phải cắn lưỡi tự vẫn đó, còn tên Lôi Thiết Chùy Trương bộ đầu nữa, hắn đã đuổi bắt họ mấy năm, sao có thể như làm việc thiện cho qua được. Còn nữa, lúc đó ở nhà Vương viên ngoại có một đám người trong giang hồ muốn đắt Đại Đạo Dạ Hương, chúng ta đi đến đây cũng lâu rồi, nói không chừng bọn họ đã biết cha nàng đang giữ Đại Đạo Dạ Hương, chắc đã ầm ĩ lên rồi.”

“A?”

Thủy Nhược Vân vừa mới bị nhét vào trong giường nghe vậy liền muốn đứng dậy, “Ta quên mất, ta còn phải viết cho cha thêm mấy chữ nữa, nhờ ông ấy giấu Đại Đạo Dạ Hương đi, ngoại trừ đề phòng Tây Nha Thác còn phải đề phòng những người khác nữa.”

“Được rồi được rồi, nàng ngoan ngoãn đi ngủ đi. Cha ngươi thông minh hơn nàng rất nhiều, ngoại trừ việc không biết Đại Đạo Dạ Hương là còn của ai thì những thứ khác ông ấy đều biết, chắc chắc ông ấy đã có sắp xếp ổn thỏa.”

“Ta viết rõ ràng một chút, lỡ cha không nghĩ ra thì sao.”

Thủy Nhược Vân lo lắng nói.

“Ngoan, đừng lộn xộn, muốn viết thì mai viết tiếp. Bây giờ ngủ trước đã. Ta tắm rửa sạch sẽ rồi, nàng ngoan ngoãn ôm ta đi.”

Hắn ăn vạ ôm nàng vào lòng.

Nàng vui vẻ vùi mình vào lòng hắn, không ôm hắn thì có thể làm gì đây.

Một lúc sau, hai người lặng lẽ rúc vào nhau, Thủy Nhược Vân nghịch ngón tay của Lăng Việt Sơn, vuốt ve những đốt ngón tay dày cộp của hắn, nhẹ nhàng nói: “Việt Sơn ca ca, Tông Thị sẽ phái người đi tìm Đại Đạo Dạ Hương, chắc cũng sẽ tìm được Sở Doanh tỷ đúng không.”

“Ừm, đúng.”

Hắn hôn lên đỉnh đầu nàng: “Có lẽ ca của nàng cũng đã tìm được nàng ta, họ đang chờ nàng về nhà.”

“Ừ.”

Một lát sau, nàng lại nói: “Ta có chút không rõ là tông chủ kia lợi dụng chúng ta để lừa Tầm Hương tỷ, hay là lợi dụng Tầm Hương tỷ lừa gạt chúng ta?”

“Cứ cho là hắn lừa gạt chúng ta đi, như vậy cũng không lỗ gì.”

Hắn dịch người để nàng ôm thoải mái hơn. “Ngủ đi, ừm, mọi chuyện đã có ta rồi.”

Sáng sớm hôm sau, Thủy Nhược Vân vừa thức dậy liền viết thư cho cha nàng, sau đó Lăng Việt Sơn đi tìm Tông Tú Bình, nhờ nàng sắp xếp người đưa thư. Tông Tú Bình và Tây Nha Lãng Thanh chắc chắn đã hỏi họ rất nhiều chuyện về Tây Nha Thác và Đại Đạo Dạ Hương, sau đó họ đều thở dài, sau một đêm, cả hai dường như càng kiên định hơn, muốn ra ngoài đối mặt, quyết tâm tìm con, họ cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mọi tình cảnh và kết quả. Tông Tú Bình nhân cơ hội này để nói lời tốt cho Tông Tiềm Nguyệt, nói rằng Tông Tiềm Nguyệt hộ vệ thân tín âm thầm bảo vệ họ, chẳng qua là không muốn đánh rắn động cỏ, không thể thể hiện quá nhiều. Lại nói ra thêm mấy cách giải quyết để thảo luận với Lăng Việt Sơn, ngược lại Thủy Nhược Vân không có tính toán gì, chỉ cảm thấy Tông Tiềm Nguyệt với Tông tú Bình rất đáng được đồng tình, chấp nhận hỗ trợ hết sức, Lăng việt Sơn thì có thái độ bảo lưu, hắn chỉ cần canh chừng Thủy Nhược Vân thật tốt, chuyện khác tính sau.

Sau buổi trưa, người hầu của Tông Tiềm Nguyệt tới mời, nói tông chủ mời đến Phụng Hương Các. Lăng Việt Sơn dẫn Thủy Nhược Vân qua đó, Tông Tú Bình có chút lo lắng, đi thẳng đến cửa Phụng Hương Các. Khi hai người đi lên, Tông Tiềm Nguyệt mỉm cười đưa vài quyển sách, chính là Thiên Kim Ấn, Tỏa Hồn Thương, Trảm Phong Đao, Càn Khôn Thần Chưởng, có 7 8 quyển sách võ công. Tông Tiềm Nguyệt nói: “Việt Sơn huynh đệ, những lời ta nói với ngươi trước đây vẫn tính, chẳng qua chuyện người có duyên của Hoa Thần không thể tránh được, đây không phải là ý của ta. Ta cam kết ngươi có thể tùy ý xem tất cả sách võ công trong Phụng Hương Các, nhưng bảo vật trong đây quá nhiều, ngươi tốn nhiều thời gian cũng sẽ không tìm được tinh túy, ta cố ý lấy ra để bày tỏ thành ý, hy vọng Việt Sơn huynh đừng trách ta nữa. “

Thủy Nhược Vân thò đầu qua nhìn, thấy trong sách đều là những tuyệt học mà nàng đã nghe ca ca cùng phụ thân của mình nói tới, tiếng tăm lừng lẫy, trên giang hồ phải đánh nhau vỡ đầu mới cướp được, nàng vui mừng khôn xiết: “Việt Sơn ca ca, là bảo bối đó.”

Lăng Việt Sơn giở các trang sách, cười lạnh nói: “Không phải ngươi sợ ta trách tội ngươi mà là sợ ta nói được làm được đúng không.”

Tông Tiềm Nguyệt nói: “Hôm đó ta không chút kiêng kỵ nói chuyện bí mật như vậy cho ngươi là vì ta rất tin tưởng Việt Sơn huynh đệ, ta tin tưởng Việt Sơn huynh đệ quang minh lỗi lạc, sẽ không làm chuyện hèn hạ vô sỉ. Đồng thời, ta hy vọng Việt Sơn huynh đệ cũng có thể tin tưởng ta.”

“Ta không phải là quân tử gì, chỉ có thể nói người không phạm ta, ta sẽ không phạm người.”

Lăng Việt Sơn không muốn làm kẻ ngốc nữa.

Tông Tiềm Nguyệt nghe thấy những lời này thì mỉm cười: “Vậy là đủ rồi, đa tạ!”

Thủy Nhược Vân ở bên cạnh không quan tâm đến những lời nói qua lại của họ, vui vẻ lật xem sách, đây là những tuyệt học bảo điển, cha và ca còn chưa xem qua, vậy mà ông trời lại cho nàng cơ hội xem được.

Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của nàng, Tông Tiềm Nguyệt cười nói: “Những sách này ngươi có thể cầm đọc, nhưng không thể đem ra khỏi Tông thị, tổ tông dạy như vậy, hi vọng hai vị bỏ qua cho.”

“Ta không ngại, không ngại.”

Thủy Nhược Vân vui mừng khôn xiết, có thê rnhìn một chút cũng tốt. Nàng ôm đống sách ngồi bên cạnh bắt đầu lật xem, thật ra căn bản nàng không hiểu gì cả.

Lăng Việt Sơn và Tông Tiềm Nguyệt bắt đầu nói về chất độc mà hắn mắc phải, hắn học được một ít với Tiết thần y và cũng tìm hiểu nhiều về các chất độc, nên có thể thảo luận một chút với hắn. Tuy nhiên, Tông Tiềm Nguyệt không có bất kỳ manh mối nào, nhưng chuyện tối qua đã cho hắn một chút suy nghĩ, chuyển sang hướng của Dạ Mê Hương, nhưng hắn vẫn không thể hiểu được. Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng cầu thang vang lên, Tông Tiềm Nguyệt mỉm cười: “Hoa Nhi mang canh tới cho ta, chén tối hôm qua bị đổ, hôm nay nàng nhất định phải bổ sung một chén. Ta dặn nàng mang đến đây.”

“Không ai có thể đến đây trừ khi ngươi cho phép đúng không.”

Lăng Việt Sơn nghĩ về Đại Tiên.

“Đúng vậy, Hoa Nhi chỉ được phép đến vào những ngày cố định để dọn dẹp và chăm hoa. Ta biết chuyện hôm qua Đại Tiên đến đây, theo lý, ông ấy không nên đi lên, nhưng ông ấy đã giải thích hợp lý, chỗ này cũng không bị mất đồ nào.”

Hắn vừa nói chuyện, Tông Tầm Hương bưng một cái khay đi tới: “Hoa Nhi nghe nói Lăng thiếu hiệp cùng Nhược Vân cô nương đều ở đây, liền rót thêm hai chén đây, không bằng nếm thử xem, còn có thể ngừa độc nữa.”

Chuyện tốt như vậy đương nhiên Thủy Nhược Vân sẽ không từ chối, tối qua nàng đã nghĩ canh hoa này sẽ mùi vị như thế nào.

Ba người đang ăn, Tông Tầm Hương hỏi: “Tại sao hương hoa trong phòng này lạ như vậy?”

Tông Tiềm Nguyệt sửng sốt: “Lạ sao? Ta ngửi mùi cũng vậy mà.”

Tông Tầm Hương đi đến những chậu Dạ Mê Hương và ngửi nó, khuôn mặt đầy kinh ngạc, suy nghĩ một lúc, nàng cào đất, lấy một ít và trải trên tay để nhìn kỹ hơn, sau đó ngửi kỹ. Nàng run tay, giọng nói run rẩy: “Tông chủ, Hoa Nhi biết người trúng độc gì rồi.”

Trong đất có trộn lẫn bụi đá xanh, bụi đá xanh bình thường không có độc tính nhưng khi trải qua việc trộn lẫn với đất, làm ẩm ủ khuẩn, tạo ra mùi lẫn với hương của Dạ Mê Hương, đây là độc mãn tính. Ngửi lâu ngày sẽ xâm nhập vào cơ thể, sẽ làm rối loạn khí trong và tắc nghẽn kinh mạch, sinh bệnh bất ngờ, tổn thương kinh mạch, khiến người ta không nhìn ra bệnh trạng, sức khỏe dần suy yếu mà chết.

Những chậu Dạ Mê Hương có đất bị trộn với bụi đá xanh chính là thứ tỏa độc.

Tông Tầm Hương quỳ trên mặt đất, đỡ cũng không dậy, khó lóc nói nguồn gốc của loại độc này một lần. Tông Tiềm Nguyệt nhìn nàng quỳ ở đó vừa khóc vừa run, lo lắng nói: “Chuyện này liên quan gì đến nàng, đứng dậy trước rồi nói. Cùng lắm là có người mượn tay ngươi thôi.”

“Loài hoa này là ta tự tay trồng, chính tay ta đưa đến, cứ năm ngày lại đến đây tưới nước bón phân, chăm sóc, đều là lỗi của ta, là ta hại tông chủ.”

Vừa nghĩ đến loài hoa mình đem đến lại làm Tông Tiềm Nguyệt trúng độc như vậy, nàng cảm thấy như một con dao đang xé nát trái tim mình.

Thủy Nhược Vân khó hiểu: “Nếu tỷ tỷ tự trồng, mỗi lần đều là tỷ tỷ tưới nước, tại sao đến hôm nay mới phát hiện được loại độc này?”

“Dạ Mê Hương thích phân bón xám thô. Đất chúng tôi chuẩn bị sẽ được trộn với tro thô, vì vậy nhìn từ bên ngoài, đất trộn với tro đá xanh không hề khác gì với đất bình thường chúng tôi trộn với tro thô. Sau khi tưới nước, cũng cần nửa ngày thì khí đó mới từ từ tản ra, đến khoảng ngày thứ tư, đất khô và khí đó biến mất, ta thường năm ngày tưới nước một lần, cho nên không phát hiện được.”

“A, nói đến loại độc này thật là tinh vi, đặt ở Phụng Hương Các, chỉ độc một mình tông chủ các ngươi, sau đó còn có thể giúp ngươi tránh được.”

Mặc dù Thủy Nhược Vân thấy hạ độc là chuyện xấu nhưng ngươi đó thật thông minh.

Khi Tông Tầm Hương nghe chuyện này, nàng đã không thể kìm được nước mắt. Tông Tiềm Nguyệt mạnh mẽ kéo nàng lên, lau nước mắt và quát: “Ta sẽ không nghi ngờ ngươi, đừng khóc nữa.”

Cuối cùng, Tông Tầm Hương cũng chịu không nổi nữa, nhào vào trong lòng hắn lớn tiếng khóc: “Tông chủ, ta có lỗi với ngươi, là lỗi của ta, nếu không phải ta dùng loại đất này, nếu như ta phát hiện sớm hơn…”

Tông Tiềm Nguyệt vất vả mới được ôm giai nhân trong lòng, nhưng đó là dưới tình huống dở khóc dở cười thế này, khiến hắn dù thế nào cũng không thể vui vẻ nổi. Hắn nói: “Ngươi có thể giải độc mà, đúng không?”

Tông Tầm Hương dùng sức gật đầu.

“Vậy thì tốt.”

Tông Tiềm Nguyệt kéo nàng ra khỏi vòng tay của mình: “Ngươi phải có trách nhiệm với sự sơ suất của bản thân, vì vậy ngươi phải chuộc tội gấp đôi, mọi việc phải nghe theo lời ta.”

Tông Tầm Hương lại gật đầu mạnh mẽ.

“Chuyện này không thể lộ ra ngoài, những chậu hoa này không thể lấy ra, quá dễ thấy, ngươi có thể lặng lẽ đem đất mới vào thay.”

Tông Tiềm Nguyệt ra lệnh, sau đó hỏi: “Thời gian giải độc cần bao lâu, giải độc bằng cách nào?”

“Đã hấp thụ độc bốn năm năm rồi, không thể giải hết ngay lập tức, phải từ từ chữa trị, muốn chữa trị hết cũng phải hơn nửa năm. Nhưng chỉ cần khoảng hai tháng là có thể trị phần lớn độc tính, phần còn lại phải từ từ giải. Phương pháp giải độc là ngoại trừ dùng canh hoa, còn phải xoa hơi với hoa, châm cứu và điều chỉnh chế độ ăn uống.”

“Tốt lắm, những thứ này đều giao hết cho ngươi, ngươi phải làm một mình, không thể để cho bất kỳ người nào biết, ngươi biết không?

Tông Tiềm Nguyệt nhìn nàng gật đầu, sau đó nói: “Ta nhất định phải giữ dáng vẻ người bị bệnh này với mọi người bên ngoài, ngươi nhất định không thể để lộ.”

Lăng Việt Sơn sờ cằm và nói: “Ngươi xem, quả nhiên có một câu đã bị ta nói trúng, hoa chưởng Tông Tầm Hương của Tông Thị đúng là một cao thủ về hoa thuốc, nàng đã tìm chất độc và cũng có thể giải độc.”

Tông Tiềm Nguyệt liếc hắn một cái: “Lời tiên đoán của Đại Tiên cũng không sai, nếu không phải con gái của Hoa Thần xuất hiện, hôm nay sao hoa chưởng có thể phụng mệnh đến thánh địa Tông Thị, mới phát hiện được nguồn gốc chất độc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.