Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 45



Sau đó, Thủy Nhược Vân luôn nói với Lăng Việt Sơn khi hắn nhớ lại khoảng thời gian này, thực ra, mọi thứ trên thế gian này thật sự rất kỳ diệu, những chuyện có vẻ khó khắn, phức tạp, nhưng sự thật lại ở ngay trước mắt, hơn nữa còn đơn giản đến mức khiến chúng ta bất ngờ. Ví dụ như để giải độc Bách Nhật Phệ Nhật Tán, thì ra chỉ cần ăn vài cánh hoa mọc khắp sơn cốc này, hay trúng độc mấy năm cũng không rõ nguyên nhân, thì ra là chỉ vì ít tro tàn chôn trong đất.

Tóm lại, việc Tông Tiềm Nguyệt trúng độc xem như được giải quyết bằng cách này, Tông Tầm Hương bắt đầu giải độc cho hắn, việc còn lại là tìm ra ai đã hạ độc hắn. Tông Tiềm Nguyệt tuyệt đối không nghĩ đến Tông Tầm Hương đầu tiên, nhưng Tông Tầm Hương đã tự mình trồng hoa nên chỉ có Tông Tầm Hương biết đất đến từ đâu, nhưng nàng nói rằng nàng không nhớ được số đất này đến từ đâu, tất cả đều như bình thường, điều này cũng khiến đến hiện tại, việc điều tra không có kết quả nào.

Tông Tầm Hương vì chuyện này mà phiền muộn, ban đầu nàng đã dịu dàng ít nói, nhưng bây giờ lại càng trầm tính ít nói, chỉ cố gắng hết sức để âm thầm giải độc cho Tông Tiềm Nguyệt. Lấy cớ đi bầu bạn và chỉ dạy cho con gái của Hoa Thần, nàng có quyền đi vào Di Viên, nhưng thực chất là tiến vào Thẩm Viên, chiêu của Thủy Nhược Vân rất có ích.

Vì vậy mấy ngày sau, Tông Tiềm Nguyệt bận rộn giải độc, bố trí, dẹp loạn, nhưng Lăng Việt Sơn lại nhàn rỗi, luyện võ đọc sách mỗi ngày, sau đó lại phát hiện ra một điều thú vị, một cuốn sách mà Tông Tiềm Nguyệt đưa cho hắn tên là “Càn Khôn Thần Chưởng”, thật ra là chứa đựng tất cả chiêu thức do lão sư phụ lão dạy hắn, hắn ngạc nhiên đi hỏi, Tông Tầm Nguyệt lại bất ngờ hỏi hắn là truyền nhân của Càn Khôn Thân Chưởng sao? Lăng Việt Sơn xấu hổ xoa mũi, không ngờ lão sư phụ lại là một nhân vật như vậy. Thì ra Càn Khôn Thần Chưởng đã biến mất hơn 30 năm trên giang hồ, người đời cho là đã thất truyền, quuyển quyền phổ này là do cha của Tông Tiềm Nguyệt cuồng nhiệt theo đuổi các bí kíp võ công nên mới có được. Xem ra lão sư phụ còn chuyện chưa nói, Thủy Nhược Vân nghe được liền sáng mắt lên, nói khi trở về muốn tìm sư phụ nghe kể chuyện, gần đây nàng rất say mê nghe mấy chuyện này.

Rắc rối là Thủy Nhược Vân lại có hứng thú với Phụng Hương Các, nói phải di tìm bảo vật, nên bọn họ lại tìm được quyển quyển bí tịch y thư, nhưng hai người đi đào bảo vật, thậm chí còn nhờ bọn họ đào ra một ít bí tịch y thư, nhưng hai người như họ sao có thể hiểu được, Thủy Nhược Vân loay hoay nửa ngày, quyến luyến để lại chỗ cũ, nàng thật sự muốn đem về cho Tiết thúc. Nàng nhìn khắp nơi, nhưng không tìm thấy thứ gì mà mình có hứng thú. Nàng thấy Lăng Việt Sơn đã lâu rồi không có động tĩnh gì, nên đến chỗ hắn, thấy hắn hứng thú đọc một quyển sách, tiền tới nhìn thì thấy trên sách viết ba chữ “Nữ Nhi Kinh”. Sách có vẻ dày, cũng còn mới, không giống như những quyển sách cũ để trong Phụng Hương Các.

Nhìn thấy nàng đưa đầu tới gần, Lăng Việt Sơn đỏ mặt đẩy đầu nàng ra. Thủy Nhược Vân càng tò mò, nghiêng người muốn xem: “Đây là loại sách gì, sao lại thần bí như vậy.”

Thấy cản không được nàng, Lăng Việt Sơn vội vàng đóng sách lại, nói với nàng: “Đây là sách mà hôm đó Đại Tiên lật xem.”

“Thật sao?”

Thủy Nhược Vân lấy: “Vậy để ta xem là bảo bối gì.”

“Chỉ là cuốn sách có âm mưu và thủ đoạn, đừng đọc, để ta đưa cho Tông Tiềm Nguyệt.”

Thủy Nhược Vân nghi ngờ nhìn hắn, âm mưu và thủ đoạn? Thần bí vậy sao?

Khi Lăng Việt Sơn đi tìm Tông Tiềm Nguyệt, Tông Tiềm Nguyệt vừa mới tắm hoa xong và đang ngồi thiền trong phòng trong để trị độc, thuộc hạ của hắn chặn Lăng Việt Sơn từ bên ngoài, Lăng Việt Sơn cũng không giận, ngồi bên ngoài xem sách, hắn xem xong “Nữ Nhi Kinh” rồi mới đi vào. Khuôn mặt Tông Tiềm Nguyệt có chút hồng hào bởi vì vừa mới luyện công, tóc xõa dài, mặc một chiếc áo choàng rộng, lộ ra dáng vẻ lười biếng, nhàn rỗi, nhưng vẫn đẹp đến mức muốn đòi mạng. Lăng Việt Sơn đi vòng qua hắn và nói: “Nếu Tông Cửu ngươi ra ngoài, chắc chắn sẽ rất được các cô nương yêu thích.”

“Có được người ta muốn là được. Ngươi cố ý đến khen ta sao?”

Tâm trạng Tông Tiềm Nguyệt không quá tốt. Kể từ hôm đó, thái độ Tông Tầm Hương rất kỳ lạ, không biết mình đang nghĩ gì. Đôi khi, thậm chí cảm thấy rằng nàng đang tránh hắn.

“Ta tới đưa cái này cho ngươi.”

Lăng Việt Sơn đem quyển “Nữ Nhi Kinh” ném cho Tông Tiềm Nguyệt, hắn cầm lật một hai trang, kinh ngạc nói: “Ngươi muốn đưa ta loại sách này sao?”

Tông Tiềm Nguyệt kỳ quái hỏi: “Ngươi lấy ở đâu ra? Sợ sức khỏe ta quá yếu, không thể thành thân được sao?”

“Ai quản ngươi có thể thành hôn hay không. Sách này là tìm được trong Phụng Hương Các cất giữ bảo vật của ngươi đó.”

“Sao có thể như vậy được.”

“Dĩ nhiên, ta đúng là đem từ Phụng Hương Các ra đó. Ta có kể với ngươi hôm đó ta nghe thấy Đại Tiên lục lọi gì đó, chắc là tìm quyển sách này. Nó được giấu kín ở dãy sách sau cùng trong thư phòng.”

“Đại Tiên? Đại Tiên không gần nữ sắc, không có tư tưởng dâm tà, sao có thể…”

“Vậy ngươi phải hỏi hắn rồi, không phải hắn rất thân với ngươi sao? Bằng không năm đó sao hắn lại tôn ngươi làm tông chủ.”

“Hắn tôn ta làm tôn chủ cũng khiến nhà ta rất bất ngờ, vốn là cho rằng sẽ là Nhị ca của ta, trong mấy huynh đệ, bản lĩnh và tuổi tác của huynh ấy cũng thích hợp nhất. Nhưng Đại Tiên dùng Hoa Thần đoán, lại chọn trúng ta. Lúc đầu ta cũng như người trong nhà đều cho rằng ta không thể làm được, sẽ hổ thẹn với sự giao phó của Hoa Thần.”

“Còn Nhị ca của ngươi thì sao?”

“Hai năm sau đó, khi huynh ấy dẫn người đi đào một con kênh trong trong cốc đã trợt chân té chết. Khi đó, Đại Tiên còn nói, quả nhiên Hoa Thần đã dự liệu cho kiếp nạn này nên mới không để Nhị ca làm tông chủ, nếu không ại phát sinh ra chuyện tông chủ đột ngột mất, khiến tộc ta lại đại loạn.”

“Thật là kỳ quái.”

Lăng Việt Sơn chống cằm suy nghĩ.

“Ngươi thấy lạ chỗ nào?”

Tông Tiềm Nguyệt thật sự muốn nghe ý kiến của Lăng Việt Sơn, khi bọn họ bị bế tắc, có thể là do mắc kẹt trong suy nghĩ chủ quan, ngược lại người ngoài lại có thể nhìn thấu sự việc.

Lăng Việt Sơn hỏi ngược lại: “Tông Cửu, nếu như ngươi chết, tông chủ kế tiếp là ai?”

“Có một số khả năng, người bên nam cốc và bắc cốc đều muốn có vị trí này, đại tỷ của ta, thậm chí là Đại Tiên.”

“Đại tỷ của ngươi? Đại tiên?”

Chuyện này nằm ngoài dự đoán của Lăng Việt Sơn.

“Ừm, huynh đệ tỷ muội chúng ta đều có vấn đề, thật ra không ai thích hợp làm tông chủ, nhưng nếu nam cốc bắc cốc muốn đoạt vị thì vì bảo về vị trí tông chủ của Tông thị, với tính tình của Đại tỷ chắc chắc sẽ cướp ngôi. Không phải vì tỷ ấy muốn làm tông chủ mà là tỷ ấy thấy đó là sứ mạng gia gia tộc, không thể không làm. Còn Đại Tiên thì hắn chỉ nghe theo chỉ thị của Hoa Thần, nếu Hoa Thần nó hắn thích hợp thì hắn sẽ làm.”

“Vậy là mọi việc đều nghe theo Hoa Thần, vậy không có gì để bàn cãi, chỉ cần theo nghi thức của Hoa Thần, Hoa Thần nói ai tốt thì là người đó.”

“Sao có thể như vậy.”

Tông Tiềm Nguyệt cười khẽ: “Hoa Thần chỉ nhắc nhở chúng tôi khi chúng tôi cần sự giúp đỡ để đưa ra quyết định. Năm đó, là bởi vì nam cốc và bắc cốc làm loạn quá lớn, nhiều lý do không thích nhị ca của ta, tình hình vô cùng hỗn loạn, thiếu chút nữa đã gây chia rẽ trong tộc, để xoa dịu sự nghi ngờ của mọi người, nên mới mời Hoa Thần.”

“Như vậy có nghĩa là chỉ mời Hoa Thần khi các ngươi có tranh chấp, đại loạn, nên ngươi cũng không biết thời điểm nào mới có thể mời được Hoa Thần, đúng không?”

“Đúng.”

“Tông Cửu, sao ta có cảm giác cha ngươi qua đời, Hoa Thần nhắc nhở ca ca ngươi không thích hợp, để một đứa trẻ như ngươi lên làm tông chủ, làm dịu đi đại loạn năm đó, nam cốc bắc cốc cũng không gây chuyện, mọi chuyện được giải quyết thuận lợi. Mà với năng lực và tư chất của ngươi, mọi người chắc đều cảm thấy ngươi không làm được, hai năm không được chuyện gì thì rất có thể ngươi sẽ bị đuổi đi, khi ngươi bị đuổi đi, Nhị ca nhà người có khả năng cạnh tranh nhất cũng chết, vậy thì sau đó, vị trí tông chủ sẽ không liên quan gì đến nhà ngươi nữa.”

Lăng Việt Sơn tự mình biên chuyện cảm thấy âm mưu này rất có lý. Kẻ thù tránh xương khó gặm, chọn bóp quả hồng mềm, chiến thắng mà không tổn thất quá nhiều. Nhược Nhược nhất định thích câu chuyện này.

“Cuối cùng ta chống cự được đến bây giờ, biểu hiện rất tốt, khiến mọi người nhìn ta với cặp mắt khác, vị trí tông chủ rất vững vàng. Nên hắn liền hạ độc ta.”

Tông Tiềm Nguyệt giúp hắn nói tiếp. Hắn xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau, đúng là những chuyện trùng hợp cũng có thể liên kết với nhau.

Lăng Việt Sơn nhún vai: “Ta chỉ là đoán mò mà thôi. Gần đây Nhược Nhược thích nghe chuyện, ta cũng thích biên chuyện đến mức tẩu hỏa nhập ma. Các người là người trong cuộc, nên chắc sẽ hiểu rõ mọi chuyện hơn.”

“Ta chưa bao giờ nghi ngờ Đại Tiên, hắn giúp ta có được vị trí này, cả nhà ta đều rất kính trọng hắn, nếu không có Đại Tiên, chúng ta cũng sẽ không có ngày hôm nay. Hơn nữa…”

Tông Tiềm Nguyệt đột nhiên nghĩ đến: “Nếu Đại Tiên muốn mưu vị, năm đó cũng có thể lấy được, không cần đợi đến bây giờ.”

“Có lẽ hắn không muốn vị trí này, hắn chỉ đơn giản là một lão đầu vi phạm vấn đề nữ sắc, giấy sách ở Phụng Hương Các, không muốn để cho người nào biết.”

Lăng Việt Sơn gãi đầu, hắn cũng không nghĩ ra, trở về phải nói với Nhược Nhược chuyện này, nàng thích nhất loại trò chơi suy luận này.

Tông Tiềm Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta sẽ phái người đi điều tra Đại Tiên. Cảm ơn ngươi, Việt Sơn.”

“ĐÚng rồi, ngươi có từng nghĩ, cha và Nhị ca của ngươi…”

Tông Tiềm Nguyệt lắc đầu: “Chuyện của Nhị ca ta, lúc đó ta cũng đã điều tra, nhưng thật sự không nghĩ tới phương diện này, chỉ khẳng định hắn bất ngờ trợt chân, bây giờ cũng không thể điều tra thêm. Cha ta cũng không phải bị sát hại. Ông ấy tự sát, mẹ ta bệnh chết, ông ấy nói phải đi cùng bà ấy.”

Lăng Việt Sơn âm thầm kinh ngạc, hắn không nghĩ tới lão gia Tông thị lại si tình như vậy, khó trách lại sinh ra một đứa con trai như vậy.

“Việt Sơn, ta nhận được tin, họ đang ầm ĩ về chuyện con gái của Hoa Thần.”

“Cái gì?”

“Nghĩa là muốn con gái của Hoa Thần không tồn tại. Ta đã tung ra tin đồn rồi, nói chuyện này cần quan sát và kiểm tra, cảm thấy nữ nhân này không phải là con gái của Hoa Thần. Nhưng lời này phải có được sự ủng hộ của Đại Tiên. Nhưng nếu có lời đồn đãi truyền ra ngoài, người bên kia sẽ kiêng dè một chút, dù sao cũng có một Càn Khôn Thần Chưởng trông chừng bên cạnh. Họ sẽ tạm thời sẽ không có động tĩnh gì.”

“Hừ, coi như ngươi thức thời, dù sao nếu Nhược Nhược nhà ta mất một sợi tóc nào, ta sẽ không để yên cho ngươi.”

Lăng Việt Sơn đứng dậy đi ra ngoài: “Ta đi đón Nhược Nhược, nàng ở chỗ Tú di kia”

Khi hắn đến cửa và quay lại, hắn nở một nụ cười xấu xa với Tông Tiềm Nguyệt: “Cuốn sách đó rất đáng đọc, rất sâu sắc và thực tế. Nói không chừng sẽ có ích khi ngươi thành thân. Thay ta cảm ơn Đại Tiên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.