Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 49



Nếu nhắc đến con gái của Hoa Thần, tất cả mọi người tự nhiên nhìn vào Đại Tiên. Trước khi Đại Tiên đến, sắc mặt rất khó coi, yên lặng không nói chuyện. Bây giờ tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào ông ta, vì vậy ông chỉ có thể trầm giọng nói: “Thủy Nhược Vân cô nương đúng là không phải là con gái của Hoa Thần, Hoa Thần sẽ không phối hợp tông chủ của chúng ta với nữ nhân của người khác.”

Lời vừa nói ra, vẻ mặt mọi người đều khác nhau, Tông Tú Nhã trợn mắt nhìn Đại Tiên. Thật ra, trong lòng mọi người đều biết chuyện này là hoàn toàn có thể, nhưng lời nói ra từ miệng Đại Tiên thì là chuyện khác

Trên mặt người của nam cốc, bắc cốc lộ ra vẻ đắc ý, Tông Xuyên Bình nói: “Ngay cả Đại Tiên cũng nói như vậy, các ngươi tìm một người giả rồi, không thể lừa gạt chúng tôi được đâu. Hai ngày nữa sẽ là tế điển Hoa Thần, nếu như không có con gái của Hoa Thần, sợ là chúng ta phải thảo luận lại chuyện ai làm tông chủ đây.”

“Nói rất đúng, chúng tôi không nhận người giả kia, hay là mau chóng tìm một người thật đến phục chúng đi.”

Mọi người phụ họa theo.

Ngay tại mọi người đang nháo nhác, Tông Tầm Hương đột nhiên nói: “Các ngươi chỉ nhìn hàng giả tất nhiên không nhìn ra được hàng thật ở đâu rồi.”

Giọng nàng trong trẻo, một câu nói thu hút sự chú ý của mọi người, người đã lâu không lên tiếng mà đột nhiên lại nói một câu như vậy, mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng. Chẳng qua nàng đứng chắp tay sau lưng, vẻ lạnh lùng bắt mắt trong đám người ồn ào náo, lại có chút tiên khí. Nàng nhìn mọi người xung quanh, nhưng không nhìn Tông Tiềm Nguyệt, lớn tiếng nói: “Mẹ ta mang thai gần 11 tháng mới sinh ta ra, lúc ta ra đời hoa nở trái mùa, vì vậy cha ta đặt nhũ danh cho ta là Hoa Nhi, khi còn bé chỉ cần ngửi hoa thì sẽ cười, vì vậy cha đặt tên tôi là Tầm Hương. Năm ta lên 3 tuổi có thể xem sách về hoa, 5 tuổi biết nhận dạng có loại hoa, 8 tuổi có thể ngửi để phân biệt hoa, những chuyện này mọi người đều biết. Năm 10 tuổi ta đã điều chế hoa dược, 12 tuổi bắt đầu nuôi được loại hoa mới, 15 tuổi bắt đầu viết sách, khi ta 20 tuổi là có thể thi để làm hoa chưởng sư, dù hôm nay ta chỉ là một hoa chưởng nhưng các vị ở đây ai mà chưa được thấy bản lĩnh của Tông Tầm Hương ta?”

Mọi người trố mắt nhìn nhau không nói nên lời.

Tông Tiềm Nguyệt nhìn nàng, cảm thấy tim mình có gì đó ấm áp, hắn không thể ngăn nụ cười trên môi, nàng đúng là Hoa Nhi của hắn!

Tông Tầm Hương nói từng chữ một, rõ ràng: “Ta, Tông Tầm Hương, là con gái thật sự của Hoa Thần!”

Mọi người ngây người một hồi lâu, tựa như không tìm được điểm nào để phản bác, mọi người nhìn xem Đại Tiên, lại thấy sắc mặt của ông ta tái nhợt, tựa như rất tức giận, nhưng lại không nói ra lời. Tông Xuyên Bình không nhịn được nữa, làm khó trước: “Con gái của Hoa Thần? Hừ, ngươi nói vậy thì là vậy sao?”

Tông Tú Nhã nhảy ra, giận dữ mắng: “Phi, Tông Xuyên Bình, chẳng lẽ ngươi nói không phải thì không phải sao?”

Nếu là Hoa Nhi thì tốt, còn là rất tốt nữa. Tông Tú Nhã không thể kìm nén sự vui mừng trong lòng, mặc kệ là thật hay giả, đây là cơ hội xoay chuyển tình thế.

Tông Tầm Hương nói: “Tối hôm qua, ta ở cùng tông chủ là vì Hoa Thần báo mộng với ta, nói tông chủ bị bệnh là do yêu nghiệt làm loạn, chỉ cần con gái Hoa Thần là ta thành tâm dâng nữ thể cho tông chủ, tự nhiên có thể loại bỏ nguồn gốc của căn bệnh. Kết quả ta đã làm theo lời Hoa Thần căn dặn, cùng tông chủ làm lễ giao hợp trước sự chứng kiến của người mà thôi. Nếu không tin, đại phu thường bắt mạch cho tông chủ trong tộc có thể thử là biết ta nói thật hay giả.”

Trong đám người có một lão đại phu đi ra, ông bắt mạch cho Tông Tiềm Nguyệt dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, sau khi bắt mạch, rất ngạc nhiên, đúng là đã khỏe hơn trước rất nhiều. Khi mọi người nghe kết quả, đều thì thầm bàn tán.

Tông Tiềm Nguyệt rũ mắt xuống, che giấu đi nụ cười, nàng thật là, sau khi giải độc hơn nửa tháng, sức khỏe đương nhiên chuyển biến tốt hơn nhiều rồi, nàng lại lấy lý do là vì đã dâng nữ thể, vậy mà nàng cũng nghĩ ra được.

Đại Tiên vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên nói: “Nếu ngươi là con gái của Hoa Thần, tại sao Hoa Thần không chỉ điểm cho ta?”

Lời này vừa nói ra, lập tức có người đồng ý.

“Đại Tiên lớn tuổi, đối với chỉ dẫn của Hoa Thần cũng không còn nhạy bén nữa rồi.”

Tông Tầm Hương bình tĩnh trả lời: “Hai năm qua, không phải Đại Tiên dự đoán càng ngày càng ít sao? Về chuyện con gái của Hoa Thần, không phải Đại Tiên chỉ biết thông tin mà không biết cách kiển chứng hay sao? Cho nên dưới sự chỉ dẫn sai lầm của Đại Tiên, những người đại nãi nãi mới bị sai phương hướng, rước về một Càn Khôn Thần Chưởng nổi danh khắp giang hồ, nếu không phải tông chủ kịp thời ra mặt hòa giải, Tông thị ta đã phải ghánh trên lưng cái tiếng xấu cưỡng bắt thê tử của người khác, còn dẫn đến họa diệt tộc. Đại Tiên, ông cho là mình có thể thoát khỏi tráhc nhiệm này sao?”

Nàng dừng lại một chút, đảo mắt nhìn mọi người, nói: “Tông chủ có lòng nhân hậu, không so đo những chuyện này, nhưng Hoa Thần thì chưa chắc, Đại Tiên, ông phụ lòng của Hoa Thần, nên cẩn thận thì tốt hơn.”

Đại Tiên hừ lạnh một tiếng: “Ta nhìn nha đầu ngươi từ nhỏ đến lớn, không biết thì ra ngươi có miệng lưỡi như vậy.”

“Có rất nhiều chuyện Đại Tiên không biết, không bằng đừng suy nghĩ nhiều. Dù sao người đang làm, trời đang nhìn, có suy nghĩ xấu thì sẽ bị trừng phạt.”

Tông Tầm Hương đáp lại sắc bén, Tông Tiềm Nguyệt nhìn nàng một cái.

Quả nhiên, Đại Tiên dường như đã bị đâm trúng chỗ đau, sắc mặt tối đen khó coi. Ông ta cắn răng nói: “Ngươi không cần nói nhảm, nếu ngươi thật sự là con gái của Hoa Thần, thì lấy chứng cứ ra đi, chỉ với mấy câu nói của người mà muốn lừa gạt cho qua chuyện này sao?”

“Đương nhiên ta có cách chứng minh. Nhưng mà, ta muốn mời tất cả người trong tộc có mặt tại đây làm nhân chứng.”

Thấy mọi người có mặt đều gật đầu tán thành, Tông Tầm Hương nói tiếp: “Tuy rằng tông chủ còn trẻ, nhưng thành tích xây dựng gia tộc mấy năm nay, mọi người đều quá rõ, bây giờ dưới sự chỉ dẫn của Hoa Thần, sức khỏe cũng có thể tốt hơn. Tông thị chúng ta phúc vinh tường hòa, có thể hưng thịnh vạn năm. Nhưng bây giờ lại bị một số người coi thường chứ cứ thuyết phục này, nếu vẫn còn nghỉ ngờ ý của Hoa Thần, hôm nay ta cùng Đại Tiên đánh cược một ván quyết định, nếu ta có thể chứng minh thân phận con gái của Hoa Thần, vậy thì từ nay người trong tộc đừng ôm tâm tư của riêng mình nữa, mà đoàn kết nhất trí, lấy tông chủ làm đầu, cùng nhau xây dựng Tông thị ta phồn thịnh.”

Lời nói của nàng đã thu hút tất cả những người phản đối, nếu nàng thắng, vậy mọi người không tranh nữa, tông chủ vẫn là Tông Tiềm Nguyệt.

Tông Xuyên Bình suy nghĩ rất nhanh, lớn tiếng hỏi: “Ngươi lại muốn kéo tất cả mọi người xuống nước sao, người trong tộc của chúng ta cũng không phải kẻ ngốc. Nếu ngươi không chứng minh được mình là con gái của Hoa Thần, thì sao?”

“Đứng đầu Tông Thị tất nhiên là muốn vì muốn tạo phúc lớn nhất cho người trong tộc, tông chủ phải làm thế nào, trong lòng người trong tộc đều biết. Nếu thân phận ta không thể khiến mọi người ti phục, tất nhiên là Hoa Thần hy vọng cho chúng ta nhiều khảo nghiệm hơn, vậy thì người trong tộc có thể chọn người thích hợp làm vị trí tông chủ.”

Tông Xuyên Bình hận đến nghiến răng, nha đầu này, cho dù thua, cũng phải đi tranh vị trí tông chủ. Để người ytong tộc chọn, đây không phải rõ ràng vẫn là giúp đỡ Tông Tiềm Nguyệt sao? Nhưng nếu không đánh cược, xem tình hình hiện tại, thì dù là nửa điểm cơ hội thắng, bọn họ cũng không có. Kế hoạch ban đầu cho tế điển Hoa Thần sẽ bị náo loạn, sợ là cũng khó thực hiện. Cũng được, đầu óc hắn xoay chuyển một vòng, xem trước ngươi giở trò gì cái đã.

Họ thì thầm vài lời, nhìn Đại Tiên rồi nói: “Ngươi đã nói mình có thể chứng minh thì chứng minh thế nào, phương pháp chứng minh phải được chúng tôi công nhận, đừng giở trò lừa bịp.”

“Tông thị có hai thánh địa, một là Phụng Hương Các, bên trong cất giữ các điển tịch và bảo vật, thứ hai là khe Mê Hoa, nơi ở của Hoa Thần. Mọi người hẳn là đều biết chuyện này.”

Khi mọi người gật đầu đồng ý, Tông Tầm Hương tiếp tục nói: “Có rất nhiều chướng ngại vật trong khe Mê Hoa, mọi người đều biết không ai có thể ra ngoài sau khi vào, bởi vì đó là nơi nghỉ ngơi của Hoa Thần, nhưng ta còn biết, sau núi khe Mê Hoa là nối thẳng đến sườn núi, đến cửa động Hoa Thần.”

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều náo động. Không ai có thể ra khỏi khe Mê Hoa sau khi bước vào, càng không có khả năng biết được nó thông đến nơi nào.

Đại Tiên và Tông Xuyên Bình cũng rất ngạc nhiên, cuối cùng Đại Tiên nói: “Ngươi biết đường thông đến cửa động thì sao?”

“Cách chứng minh của ta là ta sẽ đi xuyên qua khe Mê Hoa, từ trong cửa động Hoa Thần đi ra. Nếu như ta không có Hoa Thần chỉ đường, ta sẽ không bao giờ làm được chuyện này. Cách chứng minh này có ai phản đối không?”

Ai cũng sẽ không có phản đối, bởi vì phương pháp chứng minh này quá thuyết phục. Không thể nào giở trò lừa đảo, không có trùng hợp, không thành công chính là chết. Nàng đang đánh cược mạng sống của chính mình.

“Ta không đồng ý!”

Người lên tiếng chính là Tông Tiềm Nguyệt: “Cách này có thể chứng minh Hoa Nhi là con gái của Hoa Thần nhưng lại bất kính với Hoa Thần, người đã chiếu cố người trong tộc chúng ta, chúng ta lại lấy nơi nghỉ ngơi của nngười ra để đánh cược, như vậy là không tốt. Sức khỏe ta mấy năm nay bị suy nhược, con gái Hoa Thần giúp ta khôi phục sức khỏe, đó đã là bằng chứng rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”

Giọng hắn dửng dưng, lại có sự uy nghiêm trong đó, mọi người nhìn nhau, không biết nói gì.

Đại Tiên nghiến răng nghiến lợi và nói: “Tông chủ, người và nàng đã có quan hệ xác thịt, nam nhân sẽ thiên vị nữ nhân của mình hơn, chúng tôi có thể hiểu được. Nhưng ta đã truyền ý của Hoa Thần 20 năm nay, hôm nay lại bị một tiểu nha đầu làm nhục, nếu nàng có không thể khiến Hoa Thần tạo ra kỳ tích, sao ta với người trong tộc có thể tâm phục khẩu phục. Hai ngày nữa chính là tế điển Hoa Thần, để mọi người xem ngày hôm đó, Hoa Thần sẽ dẫn đường cho con gái của Hoa Thần, Tông Tầm Hương thế nào.”

Kế này của hắn thật độc ác, chẳng phải ra khỏi khe Mê Hoa mà còn hạn chế thời gian đi ra.

Sắc mặt Tông Tiềm Nguyệt lạnh đi khi nghe ông ta nói: “Đại Tiên, người là tiền bối đức cao vọng trọng, sao lại ra điều kiện hà khắc như vậy, để đi từ sau núi đi đến của động, cho dù là nam nhân trẻ tuổi cường tráng đi, dù là 1 ngày cũng không hết, huống chi Tầm Hương là một nữ nhi yếu đuối, còn phải vượt qua chướng ngại vật trong khe Mê Hoa.”

Đại Tiên đứng thẳng ở đó, không hề tỏ ra yếu thế, thái độ dốc toàn lực. Tông Xuyên Bình và những người khác cũng thầm kinh ngạc, không biết vị Đại Tiên này bị đâm trúng chỗ nào mà có phản ứng như vậy. Nhưng bất luận thế nào, họ náo loạn cũng không có hại gì, mọi người lập tức hợp sức, đổ dầu vào lửa, lúc này người càng lúc càng nhiều, cả khu vực rộng lớn đều bị bao vây chặt chẽ. hiện trường rất ồn ào.

Tông Tiềm Nguyệt hừ lạnh: “Bây giờ, trong hoa cốc Tông Thị, vẫn là do Tông Cửu ta làm đương gia, với tâm tư nhỏ của các thúc bá, ta cũng không nói gì, chỉ muốn lấy hòa thuận làm đầu, cùng nhau tạo ra sự phồn thịnh. Nhưng các vị thúc bá đừng nghĩ rằng Tông Cửu là một quả hồng mềm.”

Hắn còn đang chờ nói tiếp, đã thấy Tông Tầm Hương phịch một tiếng quỳ xuống, cúi đầu, không nhìn hắn, lớn tiếng nói: “Tông chủ thánh minh, ủng hộ đại nghiệp của chúng ta, Tầm Hương đã theo lời căn dặn của Hoa Thần, nay sức khỏe của tông chủ đã tốt, trách nhiệm đã xong. Đại Tiên có yêu cầu khắc nghiệt, tất nhiên là có suy nghĩ của riêng minh, nhưng rất nhiều người trong tộc của chúng ta ở đây chứng kiến, Tông Tầm Hương sẵn sàng thử một lần. Trong tế điển Hoa Thần nhất định sẽ xuất hiện thần tích.”

Mọi người xôn xao thảo luận về chuyện này, Đại Tiên rất tức giận, lời nói của Tông Tầm Hương làm hắn bị chụp mũ, muốn phản biện cũng không được. Đang nghĩ cách ứng đối, lại thấy Tông Tầm Hương không đợi ai giúp đỡ, từ mình đứng dậy, hành lễ với mọi người xung quanh, nói: “Tầm Hương phải về chuẩn bị trước khi vào khe Mê Hoa, chuyện hôm nay, đã làm phiền các vị rồi.”

Lại đến trước mặt Tông Hạc: “Cha, chúng ta trở về thôi.”

Mọi người thấy vậy, rối rít nhường đường.

Tông Tiềm Nguyệt mím môi để kìm nén cơn giận, quay người sải bước vào Tùng lâu, một vài người hầu hiểu chuyện nên chặn những người khác ngoài cửa. Hắn vào nghị đường, một cước đá bay một cái ghế, thấy trong lòng hừng hực lửa giận, buồn bực không chịu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.