Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 53



Tông Tiềm Nguyệt lạnh lùng nói: “Đại Tiên, đừng cứ u mê không tỉnh, mắc lại sai lầm.”

“Thắng làm vua, thua làm giặc. Tông Cửu, ngươi không cần nói nhảm, ngươi sẽ không dễ dàng buông tha cho ta, ta sẽ không bó tay chịu trói, bắt được ta hay không phải xem bản lĩnh của các ngươi rồi, cùng lắm thì cá chết rách lưới thôi.”

Đại Tiên nắm chặt dao trong tay, cổ Lạc Trần lộ ra một vết máu.

Tông Tiềm Nguyệt tiến lên một bước và nói: “Đại Tiên, ông là sứ giả của thần, nhất cử nhất động đều bị Hoa Thần nhìn thấy, vì vậy nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động.”

Đại Tiên vẫn im lặng, siết chặt Lạc Trần trong tay và đẩy về phía trước hai bước. Tông Tiềm Nguyệt lại nói: “Tầm Hương có nói, ở khe Mê Hoa, Hoa Thần có nhắc tới Đại Tiên. Chúng tôi sẽ chỉ cho Đại Tiên chỉ thị của Hoa Thần, đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa.”

Đại Tiên cười dữ tợn, siết chặt con dao trong tay hơn một chút: “Tông Cửu, tính mạng của nha hoàn này thì sao, ngươi có quan tâm không? Đừng có dùng mấy lời này để lừa gạt ta, Hoa Thần có chỉ thị gì sẽ trực tiếp nói với ta. Ngươi không cần lảm nhảm ở đây.”

“Nếu như Đại Tiên không tin, ta để Tầm Hương đích thân tới nói với ông.”

Tông Tiềm Nguyệt nói xong, hướng ra cổng vẫy tay. Đại Tiên không tự chủ được nhìn sang hướng hắn ra hiệu, trong nháy mắt, phía sau lưng vang lên một tiếng xé gió, Đại Tiên giật mình một cái, đang định né tránh, hai bên có người áp vào, ba mặt bị tấn công, Đại Tiên không kịp suy nghĩ, tay trái đẩy Lạc Trần ra, chặn đòn tấn công bên trái và né sang bên phải, tránh đòn tấn công bằng vũ khí ẩn sau lưng hắn, đồng thời chiến đấu với hộ vệ hai bên.

Trên nóc nhà, Thủy Nhược Vân chắp tay: “Việt Sơn ca ca, thật lợi hại, dạy ta chiêu này đi.”

Chỉ cần dùng tay có thể giải quyết hết, thật là ngầu. Lăng Việt Sơn vỗ đầu nàng: “Nàng ngoan ngoãn thì muốn gì ta cũng cho.”

Những người bên dưới đang đánh nhau dầu sôi lửa bỏng, không ai để ý đến lời ngon tiếng ngọt trên nóc nhà. Đại Tiên kia cũng rất lợi hại, hạ gục ba người một lúc, mọi người cùng nhau tấn công, Đại Tiên cũng không ham chiến, nhấc mình nhảy lên ngọn cây cao, nhưng bị một ám vệ chặn lại. Đại Tiên kia cũng không ngừng lại, xông thẳng đến chỗ ám vệ, chưởng một chưởng lên thân cây, tuy ám vệ kia tránh được, nhưng cũng để cho Đại Tiên kia thừa cơ, quay lại xông lên nóc nhà. Lăng Việt Sơn nhảy lên, nhanh chóng nhảy ra ngoài và chưởng một chưởng, Đại Tiên không thể tránh né, đành phải chịu chưởng đó.

Đại Tiên bị đánh rơi xuống, nhưng vẫn an ổn rơi xuống, hai hộ vệ bị một chưởng của ông ta đánh bay. Tông Tiềm Nguyệt hơi nheo mắt lại: “Thiên Kim Ấn.”

“Hừ!” Đại Tiên lạnh lùng đáp: “Ta đúng là ngu ngốc, không động đến Phụng Hương Các, lãng phí mấy chục năm. Nếu không ta đã sớm vô địch thiên hạ, còn phải nhìn sắc mặt của tên tiểu tử nhà ngươi.”

Tông Lục, Tông Thất và những người khác cũng tham gia cuộc chiến, nhưng họ không thể thu phục hắn, Thiên Kim Ấn của Đại Tiên có nội lực mạnh mẽ, võ công của ông ta cổ quái, họ không thể dây dưa kéo dài.

“Bày kiếm trận!”

Tông Thất hô một tiếng, mười bảy người Tông Thị xếp thành hàng ngang, bày trận. Tán Hoa Kiếm Trận, trong lòng Đại Tiên thầm cảnh giác, nhưng mà kiếm trận tuy hay nhưng ông ta đã ở Tông Thị mấy chục năm, đã thấy nhiều lần, cộng thêm mấy hôm nay hắn phải khai phá thần công, xưa khô bằng nay, cho nên sau khi triền miên chiến đấu, để cho ông ta tìm ra sơ hở, đoạt kiếm, chém sáu người. Lúc này, ông ta mù quáng giết người, càng đánh càng hăng, việc giết chóc này khiến toàn thân ông ta thoải mái.

Thủy Nhược Vân rất căng thẳng, nắm chặt tay Lăng Việt Sơn, tình hình không ổn, Lăng Việt Sơn vỗ nhẹ nàng, dặn dò: “Nàng ở đây đừng đi đâu, ta đi đối phó với hắn.”

Đại Tiên dùng kiếm của mình hạ gục một người khác, mấy huynh đệ Tông Thị đã có ba người bị thương, Tông Tiềm Nguyệt cũng giơ kiếm tham chiến, trong lòng Đại Tiên rất hận hắn, nếu không phải tên Tông Cửu này, con gái của Hoa Thần chính là của ông, vậy thì bây giờ ông đã không bị Hoa Thần bỏ rơi, đã không phải chật vật như vậy. Tất cả suy nghĩ trong lòng ông dồn vào các chiêu cuối cùng, ra tay với Tông Tiềm Nguyệt càng độc ác hơn. Lăng Việt Sơn như ưng bay đến, bù đắp cho khoảng trống của Tông Thất bị thương ngã xuống đất. Đại Tiên hét lên: “Tốt lắm, ta cũng muốn lĩnh giáo Càn Khôn Thần Chưởng.”

Đại Tiên cũng từng đọc qua chưởng phổ của Càn Khôn Thần Chưởng, nhưng chưởng pháp biến hóa quá nhiều, chú trọng sự linh hoạt, Đại Tiên cứ lén lút tất nhiên không có cách nào học được, huống chi hắn không có tâm tư tập tâm pháp nội công, để cầu được thần trợ, cho nên ông chỉ có thể lướt sơ qua Càn Khôn Thần Chưởng, biết nhưng không tinh.

Sự giúp đỡ của Lăng Việt Sơn thật sự đã thay đổi cục diện trận chiến, đối với chưởng quyền biến hóa của hắn, Đại Tiên cũng đoán không ra, phải biết chiêu thức của Lăng Việt Sơn không tuân thủ theo quy luật nào, hắn cứ thuận thế mà biến hóa, ban đầu có thể đánh bại lão sư phụ để xuống núi nên hắn cái sáng tạo rất nhiều chiêu thức, cho nên coi như Đại Tiên có biết về Càn Khôn Thần Chưởng thì vẫn bị rối loạn, Cuối cùng Đại Tiên đã nhanh chóng sửa lại chiến lược, dĩ nhiên ông không muốn chết ở đây, tương lai còn dài.

Khi Lăng Việt Sơn mới xuống núi, hắn rất không tự tin về võ công của mình, hắn không biết võ công lão sư phụ dạy có dùng được không, nhưng trên đường đi, hắn đã tự tin hơn rấ nhiều, nhiều lần ra sân như anh hùng khiến hắn cảm thấy rất tốt. Lần này cũng không ngoại lệ, Đại Tiên đã dần bắt đầu thể hiện sự thất bại vì sự tham chiến của hắn.

Tất nhiên là Đại Tiên nóng nảy, ông chuẩn bị liều chết một phen, không ngừng chèn ép Tông Tiềm Nguyệt, cuối cùng ông cũng tìm được sơ hở, một kiếm đâm thẳng vào tim Tông Tiềm Nguyệt, Tông Lục và Lăng Việt Sơn đồng thời tấn công tới, tốc độ Lăng Việt Sơn nhanh hơn, tiến gần đến Đại Tiên nắm lấy khuỷu tay của ông, bên trái còn có Tông Lục, Đại Tiên phải lùi lại, tránh đòn tấn công từ hai bên, Lăng Việt Sơn đoán được, nên nắm lấy khuỷu tay là giả, đợi ông ta lui phía sai tấn công vào eo ông ta mới là thật. Nhưng lại không nghĩ đến, Đại Tiên không lùi về, ông ta xoay người, để lại Tông Lục ở phía sau, vung kiếm về phía Lăng Việt Sơn, mục tiêu ban đầu của ông ta vốn không phải Tông Tiềm Nguyệt.

Lăng Việt Sơn đã quá gần, không có cách nào để tránh, dưới tình thế cấp bách, hắn chỉ có thể xoay người để tránh điểm yếu, chỉ thấy trước ngực bị chém mạnh, Lăng Việt Sơn đổ máu, ngã trên đất. Chuyện xảy ra đột ngột, tất cả mọi người đều sửng sốt. Cùng lúc đó, Tông Lục thuận lợi ở phía sau, nắm lấy vai Đại Tiên nhưng Đại Tiên không quay đầu lại, thừa dịp Lăng Việt Sơn ngã xuống đất nhanh chóng lợi dụng lỗ hổng này mà chạy thoát. Thủy Nhược Vân trên nóc nhà nhìn thấy, trong lòng như vỡ vụn, không chút do dự nhảy xuống, thiếu chút nữa quên mất mình biết khinh công, lúc rơi xuống đất đã té ngã, nhưng nàng bất chấp, lảo đảo lăn một vòng, rồi xông đến chỗ Lăng Việt Sơn.

Vết thương dài và sâu, máu chảy khắp mặt đất, Tông Tiềm Nguyệt đã nhanh chóng bấm vào một vài huyệt đạo để cầm máu, Lăng Việt Sơn ngã xuống đất, nghe thấy tiếng la hét lo lắng từ khắp nơi, ngay sau đó Thủy Nhược Vân chạy đến bên cạnh hắn, nàng không biết khuôn mặt tái nhợt sợ hãi của mình cũng khiến hắn sợ hãi, hắn giơ tay lên, Thủy Nhược Vân nắm lấy, hắn dùng sức nói: “Ta không sao, đừng lo lắng.”

Thủy Nhược Vân nhìn hắn mất đi ý thức, nhìn người khác khiêng hắn đến Di Viên, đại phu nhanh chóng chạy đến, trong phòng ngủ có rất nhiều người đứng, mọi người vây quanh Lăng Việt Sơn, người rất nhanh đã tới, trong ký túc xá có một đám người đứng, chung quanh Lăng Việt Sơn có mấy người bị thương, người thì cầm máu, bôi thuốc, băng bó, thay khăn vải, Thủy Nhược Vân lui ra xa, cuối cùng bị đẩy ra ngoài sảnh. Tay nàng cứ run lẩy bẩy, ngồi ở đó dùng đầu gối kẹp chặt đầu, chân cũng run, duỗi chân thật mạnh và ấn gót chân xuống đất, mắt sưng húp đau đớn nhưng không thể rơi nước mắt. Tông Tú Bình đến và ôm nàng vào lòng.

Thủy Nhược Vân cứ như vậy dựa vào nàng, cắn môi, kiềm chế bản thân không xông vào quấy rầy việc cứu chữa. Sau một lúc lâu, rất lâu, cuối cùng Tông Tiềm Nguyệt cũng đến gọi nàng, Tông Tú Bình đỡ nàng vào phòng, nàng nhìn Lăng Việt Sơn nằm trong chăn, với khuôn mặt tái nhợt, nàng run rẩy vén một góc chăn lên, trên người hắn bị băng bó dày đặc, mơ hồ thấy vết máu. Tông Tiềm Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Máu đã ngừng chảy, không ảnh hưởng đến nội tạng, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là vết thương tương đối lớn, mất máu hơi nhiều, chỉ là hắn hơi yếu, chắc chắn sẽ tỉnh lại.”

Thủy Nhược Vân gật đầu tỏ vẻ đã nghe, quỳ xuống bên giường, nắm lấy tay Lăng Việt Sơn, đem mặt ghé vào bên cạnh hắn, chỉ lẳng lặng nằm ở nơi đó, không nói lời nào. Tông Tiềm Nguyệt nhìn, không biết nói gì, suy nghĩ chút thì nháy mắt với những người trong phòng, mọi người đều ra ngoài. Tông Tú Bình vỗ nhẹ lên vai Thủy Nhược Vân, nói đại phu và nha hoàn đang đợi ở phòng bên cạnh, nếu có việc gì thì có thể gọi họ, tới lúc cần thay thuốc hay gì cũng được. Trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Thủy Nhược Vân không nhúc nhích, nàng cứ nắm lấy tay Lăng Việt Sơn như vậy, mò tới mạch của hắn, cảm giác mạch đập, nàng mới từ từ cảm thấy sự sợ hãi trong lòng giảm đi một chút.

Như khắc trước đó họ vẫn còn ngồi trên mái nhà, ánh mắt hắn lấp lánh nhìn nàng cười, dịu dàng xoa đầu nàng: “Nàng ngoan thì muốn gì ta cũng cho.”

Một khắc sau, cả người hắn đã đẫm máu, không thể cầm tay nàng nữa. Tim nàng đập loạn, nàng thật sự sợ hãi, tay còn đang run, nàng nắnm chặt tay hắn, hắn không nắm được cũng không sao, nàng nắm tay hắn.

Một lúc sau, tay nàng siết chặt, bên tai nàng nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ của Lăng Việt Sơn, nàng vội vàng ngẩng đầu lên, liền thấy hắn từ từ mở mắt ra.

“Chàng không sao chứ?”

Sắc mặt Thủy Nhược Vân tái nhợt, Lăng Việt Sơn càng thêm lo lắng. Vết thương trên ngực rất đau, hắn khẽ đưa tay sờ, cả người bị băng bó thật chặt.

Thủy Nhược Vân nghẹn giọng không nói nên lời, chỉ có thể lắc đầu.

Hắn cười nhẹ, an ủi nàng: “Ta không sao, đừng lo.”

Nàng gật đầu thật mạnh với hắn, cũng mỉm cười.

Lăng Việt Sơn cẩn thận nhìn nàng, đột nhiên nói: “Không được giận ta.”

Nàng nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng nói: “Chàng chảy rất nhiều máu.”

Nhịn hồi lâu, rốt cục mở miệng: “Ngươi mất rất nhiều máu.”

Vậy mà hắn nói tám gậy đánh cũng không sao

“Ta rất khỏe, chảy máu một chút cũng không sao.”

Hắn cẩn thận đáp. Thủy Nhược Vân không nói nữa, lại nằm xuống bên giường hắn, nàng cảm thấy mệt mỏi, khi thấy hắn tỉnh lại, ánh mắt trong veo, nói năng rõ ràng, nàng mới yên tâm.

Nàng vừa nằm xuống, hắn đã không thấy được nữa, hiện tại hắn không thể động đậy, chỉ có thể đưa tay sờ đầu và mặt nàng, nói: “Nhược Nhược, có thể ngồi dậy để ta nhìn nàng được không.”

Nàng không nhúc nhích, hắn lại dùng ngón tay gõ nhẹ vào má nàng.

Nàng chậm rãi từ mép giường ngồi dậy, nhìn khuôn mặt tươi cười của Lăng Việt Sơn một lúc, sau đó đột nhiên cúi đầu hôn lên môi hắn, đôi môi tái nhợt nhưng ánh mắt lại vì nụ hôn này mà sáng lên, Thủy Nhược Vân nhìn, lại cúi đầu hôn một cái, theo, màu môi cũng không hồng lên. Ngồi được một lúc, nàng chợt đi ra ngoài và gọi đại phu.

Chẳng mấy chốc, trong phòng đã có thêm nhiều người, thay thuốc cho Lăng Việt Sơn, Thủy Nhược Vân lại đi ra ngoài. Vết thương của hắn rất ghê, vết thương đã khép miệng nhưng vẫn có thể nhìn thấy máu thịt, đại phu lại bôi thuốc, băng lại, giằng co rất lâu.

Cho dù Tông Tiềm Nguyệt có hàng ngàn từ để nói cảm ơn, nhưng cuối cùng hắn chỉ biến nó thành một từ “cảm ơn”, hắn biết rằng Lăng Việt Sơn không thích mấy chuyện vô nghĩa này. Quả nhiên, Lăng Việt Sơn căn bản không để ý tới chuyện này, chỉ nói: “Ta vốn có thể tránh được vết thương này, nhưng là ta quá tự cao, ta đã đánh giá thấp kẻ địch, tạo cơ hội cho hắn.”

“Là bởi vì hắn quá xảo quyệt.”

“Không, là lỗi của ta.”

Vẻ mặt Lăng Việt Sơn ủ rũ nói, nghĩ đến vẻ mặt của Thủy Nhược Vân, trong lòng đau xót: “Ta làm cho nàng lo lắng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.