Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 63



Thủy Nhược Vân ở trong biệt viện mấy ngày, tính nàng vốn hay nhõng nhẽo, nhưng bây giờ đang ăn nhờ ở đậu, không rõ tình hình, nàng lại diễn vai một thôn nữ, cho nên cố gắng đem những sự nhõng nhẽo của mình kiềm nén xuống. Nàng sống dè dặt, đau không dám la, uống thuốc một hơi, cho tất cả đồ ăn thích hay không thích vào bụng. Trong lòng nàng rất lo cho Lăng Việt Sơn, buổi tối ở trên giường, đau đến không ngủ được, trong lòng khó chịu, đành phải lén lau nước mắt. Mấy ngày nay, Cửu Vĩ Công Tử không có xuất hiện, từ nha hoàn đến quản sự trong phủ này, không ai có thể làm chủ báo cho người nhà nàng hay đưa nàng về nhà. Nhiều ngày trôi qua, Thủy Nhược Vân rất lo lắng, không biết chuyện gì đang xảy ra với Lăng Việt Sơn. Hôm đó đại phu vừa thay thuốc cho nàng xong, Sính Đình đi vào báo, nói công tử đã trở về, lát nữa sẽ vào thăm nàng.

Thủy Nhược Vân cũng tò mò không biết đây là người như thế nào, liệu có thoát tục và sang trọng hơn Tông Tiềm Nguyệt hay không. Nàng còn đang nghĩ ngợi, thì có hai nha hoàn lăn một cuộn vải lụa vàng đỏ vào phòng, Thủy Nhược Vân kinh ngạc không hiểu chuyện gì xảy ra, thì nhìn thấy một con không tước được bao phủ bởi những chiếc đuôi cáo đỏ rực, không đúng, công tử bước vào. Dáng vẻ hắn trông khá nữ tính, vênh váo hống hách, bộ trang phục kia khiến Thủy Nhược Vân ngạc nhiên đến mức không thể ngậm được miệng.

Cửu Vĩ Công Tử rất hài lòng với vẻ mặt sùng bái nàng thôn nữ này, hắn gật đầu, hếch cằm nói: “Ta là Cửu Vĩ Công Tử độc nhất vô nhị trê đời, ngươi có thể gọi ta là Cửu Vĩ Công Tử”

Cửu Vĩ nhấn mạnh hai chữ cuối.

Thủy Nhược Vân thấy hắn ngừng nói, tựa như đang chờ đợi điều gì nên thuận theo ý của hắn nói: “Cửu Vĩ Công Tử, ngươi thật là đẹp, dáng vẻ như tiên nhân vậy.”

Cửu Vĩ Công Tử cười đắc ý, hài lòng nói: “Ừm, tiểu thôn nữ ngươi rất biết nói chuyện, dùng lời nói không hề dung tục chút nào.”

Thủy Nhược Vân thầm giật mình, vội vàng cười theo: “Tuy rằng ta không có nhiều hiểu biết, nhưng cha ta là người có học, đã dạy ta nói.”

Cửu Vĩ cười to: “Ai nói ngươi không có nhiều hiểu biết, ngươi đã nhận biết được dáng vẻ tiên nhân của ta mà. Ha ha!”

Hắn đắc ý một hồi, đột nhiên nói: “Vì sao độc phụ kia lại muốn bắt ngươi, hai ngươi như vậy?”

Không đợi Thủy Nhược Vân trả lời, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Nhớ kỹ, nàng ta không phải Cửu Vĩ gì đó, cái tên này không phải của nàng, ta mới chính là Cửu Vĩ.”

Thủy Nhược Vân lễ phép gật đầu, lặp lại câu chuyện đã kể với Sính Đình: “Vâng, đúng vậy. Độc phụ kia sao thể cướp tên của công tử chứ, chúng tôi sẽ không chấp nhận đâu. Nàng ta rất ác độc. Có một lần nàng ta nhìn trúng tướng công nhà ta, nàng thấy tướng công nhà ta tuổi trẻ cườn tráng, liền muốn làm chuyện xấu, tướng công nhà ta đương nhiên không muốn, nên độc phụ kia muốn ép buộc chàng.”

Thủy Nhược Vân nửa thật nửa giả biên soạn, nặn ra mấy giọt nước mắt: “Hôm đó, ta đang bán hoa thì gặp nàng ta, nàng ta liền theo dõi ta, làm ta bị thương, ép ta về nhà thuyết phục tướng công từ ta, dĩ nhiên ta không muốn, cho nên đã…”

Nói xong, nàng bắt đầu khóc.

Cửu Vĩ Công Tử nghe vậy liền nhảy dựng lên, mắng độc phụ kia một trận, nói nàng thật không biết xấu hổ muốn cướp đồ của người khác, mắng rồi lại chửi rồi lại lôi vụ đoạt tên của hắn vào. Thủy Nhược Vân nhìn thấy thì vội vàng phụ họa theo, khiến Cửu Vĩ rất vui mừng.

Thấy tâm tình của hắn đang tốt, Thủy Nhược Vân dứt khoát nói: “Cửu Vĩ Công Tử, ta không thể báo đáp đại ân đại đức của ngươi. Nhờ có ngươi, ta mới có thể nhặt lại mạng của mình khỏi độc phụ đó. Nhưng ta đã rời nhà mấy ngày, tướng công của ta sẽ lo lắng, công tử thật đúng là người tốt, ngươi cho ta về nhà được không.”

Cửu Vĩ vốn vui vẻ gật đầu, vốn là nên vậy mà, sao hắn phải giữ lại một thôn nữ, dung mạo và khí chất đều không đủ để làm nha hoàn cho hắn hắn. Thấy hắn gật đầu, Thủy Nhược Vân vui mừng khôn xiết, còn chưa kịp nói lời cảm tạ, Cửu Vĩ đột nhiên nói: “Không được, không được, ta còn muốn dùng ngươi để uy hiếp độc phụ kia đổi tên mà, nươi đi rồi, chẳng phải ta phải chịu mất mặt hay sao. Không được không được.”

Thủy Nhược Vân ngẩn người, hắn đổi ý cũng nhanh ghê. Nàng đảo mắt, nghĩ cách thuyết phục hắn. Nhưng tình cờ nhìn thấy một nha hoàn đang cài một chiếc trâm mây, kiểu rất giống cái của nàng, điều này làm nàng mừng như điên, đây có phải là vì Việt Sơn ca ca đã biết tung tích của nàng rồi sao.

Trong lòng nàng nhanh chóng thay đổi ý định, nàng nói: “Cửu Vĩ Công Tử, độc phụ kia chỉ muốn bắt tương công của ta, là do hôm đó ta xui xẻo mới gặp phải nàng ta. Bây giờ ta mất tích rồi, thì nàng ta càng đắc ý hơn, nói không chừng là đã đi tìm tướng công của ta rồi. Công tử làm vậy không phải là đang tiếp tay cho nàng ta sao?”

Cửu Vĩ sửng sốt, Thủy Nhược Vân tiếp tục khích lệ hắn: “Hôm đó, nàng ta bắt ta, là muốn lợi dụng ta, để ép tướng công ta phục tùng, mặc dù cuối cùng đã bị công từ ngăn cản, nàng không đạt được mục đích, có thể bây giờ ta được công tử cứu, nhưng độc phụ kia cũng có thể nói với tướng công của ta là ta đang ở trong tay nàng ta, mấy ngày rồi, ta không về, lại không có tin tức, e rằng tướng công của ta sẽ trúng kế của độc phụ đó. Biết đâu, độc phụ kia lợi dụng chuyện này, sẽ hiểu lầm công tử và độc phụ kia là một bọn. Nói không chừng, độc phụ kia sẽ mượn cơ hội này mà dùng chung tên Cửu Vĩ với công tử, đây là ngầm cho phép, hợp tác chặt chẽ đó.”

Những lời này quả thực kích thích Cửu Vĩ Công Tử, hắn nổi giận: “Hừ, ai mà cùng tên gọi Cửu Vĩ với nàng ta chứ, yêu phụ không biết xấu hổ, đồ vô sỉ, cả người dung tục. Ngay cả tư cách xách giày cho đại gia ta cũng không có.”

Hắn tức giận đến đi đi lại lại trong phòng, Thủy Nhược Vân nín thở chờ đợi, vết thương đau đớn lại khiến nàng tái nhợt, càng nhìn càng đáng thương. Cửu Vĩ Công Tử đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Thủy Nhược Vân một hồi, nhìn từ trên xuống dưới rồi đột nhiên hỏi: “Ngươi là người thôn nào? Là thôn nữ, nhưng da dẻ lại thật mềm mại.”

Cũng may mấy ngày nay Thủy Nhược Vân nằm trên giường dưỡng thương, cho nên tự mình nghĩ qua: “Nhà mẹ ta ở thôn Quả Nhi kia, từ nhỏ ta cũng có chút nhan sắc, cộng thêm cha ta thương ta, cho nên luôn giữ ta ở trong nhà, muốn khi trưởng thành, tìm một nhà tốt gả ta đi, không cần trải qua cuộc sống cực khổ. Hai năm trước, cha mẹ ta qua đời, ta gả cho tướng công, chàng là chủ một tiệm hương liệu phía tây thành, trong nhà cũng có chút tiền, ta cũng chưa trải qua chuyện gì cực khổ, cho nên có thể xem như là một thôn nữ có phúc. Nhưng có khi cử chỉ của ta cũng khá tô tục, để cho Sính Đình tỷ chê cười.”

Nàng cười ngượng nghịu, nhìn về phía Sính Đình. Nghĩ đến hành vi thường ngày của nàng, Sính Đình không khỏi che miệng cười. Thủy Nhược Vân thấy lời nói của mình được ủng hộ, lại nói: “Ta vốn tưởng rằng quãng đời còn lại của mình sẽ may mắn như vậy, kết quả không ngờ lại gặp phải ác phụ kia. Vài ngày trước, vì nhớ nhà, tướng công ta lại không rảnh, nên ta về thăm nhà mẹ đẻ một chút, không ngờ lại bị…:

Nàng vừa nói, vừa nghĩ đến việc mình đau lòng, vết thương trên tay chân đều đau đơn, ăn không ngon, ngủ không yên, muốn khóc một trận, lúc này lại khóc lên, nàng cố ý khóc thật lớn, giống như dáng vẻ thô lỗ của mấy thôn phụ.

Nước mắt và nước mũi chảy dài trên mặt nàng, Cửu Vĩ Công Tử lập tức lùi lại, che miệng, mũi và nghiêng mặt, không nhìn nàng nữa. Sính Đình nhanh chóng lấy chiếc khăn tay đưa cho Thủy Nhược Vân, bảo nàng lau đi. Cửu Vĩ Công Tử nhíu mày nói: “Không được, thả ngươi đi thì ta sẽ bị cái kia độc phụ kia cười nhạo. Nếu không thì ta cũng bắt cả tướng công của ngươi, như vậy độc phụ kia sẽ bị tức chết, ha ha ha. Nàng còn có thể không đổi tên sao. Đúng vậy, ta sẽ đem tướng công của ngươi đến đây.”

Cửu Vĩ nghĩ vừa nghĩ đã ra tay, lập tức sai người đến tiệm hương liệu bắt tướng công của thôn phụ này đến đây. Thủy Nhược Vân vội vàng ngăn lại, nói: “Tướng công của ta là ông chủ phía sau, ngày thường không có ở trong tiệm. Mấy ngày nay chắc độc phụ kia đã chèn ép nàng rất nhiều, có lẽ tướng công của ta đã tránh đi đâu đó rồi. Nếu không thì cho ta gửi một bức thư cho chàng, người trong tiệm sẽ chuyển cho chàng.”

Cửu Vĩ Công Tử suy nghĩ một chút thì nhận lời.

——————Dải phân cách—————–

Mấy ngày nay Mai Mãn cứ bực bội khó chịu trong lòng, từ khi biết chuyện của sư nương, trong lòng hắn rất áy náy. Ngoài việc mỗi ngày cùng sư phụ luyện công, uống thuốc, hắn chỉ nghĩ muốn làm chuyện gì đó cho sư phụ. Tự mình ra ngoài trả thù là không thể rồi, nếu gây thêm phiền phức, hắn thật sự phải tự sát tạ tội. Vậy hắn có thể làm gì đây? Cuối cùng hôm nay hắn nghĩ đến một chuyện.

Trong bếp, Mai Mãn nhìn chằm chằm vào con ba ba một lúc lâu. Thành thật mà nói, hắn đã chiến đấu vô số trận, giết người, đả thương người khác cũng không ít, nhưng giết động vật nhỏ thì hắn chưa bao giờ làm. Cầm dao, con ba ba kia lại thụt đầu vô, trong lòng Mai Mãn oán giận nói: “Ta nói này ba ba huynh đệ, ngươi có thể nhanh một chút, duỗi cổ ra cho ta chém ngươi một dao, ngươi nhanh ta cũng nhanh. Cùng ta chơi trò mèo bắt chuột thì có gì thú vị đâu chứ.”

Ba ba không để ý đến hắn, vừa nhìn hắn, đầu nhỏ đen đã hoàn  toàn chui vào trong vỏ, dỗ thế nào cũng không ra. Niên Tâm Phù thấy hắn là khi hắn vừa giơ dao, vừa gõ trái, gõ phải vào mai của ba ba, cứ gõ vòng quanh như vậy, muốn gõ ra đầu của ba ba.

Niên Tâm Phù nhìn thì không thể nhịn cười thành tiếng. Mai Mãn giật mình, vừa quay đầu lại thấy nàng, mặt to lập tức đỏ bừng. Hắn tự an ủi mình: “Không sao đâu, lão tử có râu, có thể che được.”

Niên Tâm Phù ngạc nhiên: “Râu che được cái gì.”

Mai Mãn giật mình nhận ra mình vô tình nói ra lời trong lòng. Hắn lắp bắp không biết nói gì cho phải. Niên Tâm Phù lại hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

Mai Mãn có chút ngượng ngùng nói: “Sư phụ bị thương nặng, ta hỏi tiểu ca phòng bếp, hắn nói ba ba hầm có thể bổ khí dưỡng sinh, ta muốn tự tay nấu cho sự phụ ăn. Nhưng con ba ba này lại không nghe lời, không ngừng rụt đầu lại.”

Vừa nói, hắn vừa oán hận nhìn con ba ba, làm cho lão tử mất mặt trước Niên cô nương, ta muốn dùng một chưởng đánh chết ngươi. Vừa muốn giơ tay tung chưởng, Niên Tâm Phù liền lên tiếng, vội ngăn lại: “Ngươi làm vậy sẽ đánh nát nó đó, sao còn có thể đem đi hầm. Nội tang và mỡ cũng rất tanh.”

Mai Mãn gãi đầu: “Vậy ta phải làm sao đây? Nó đối đầu với ta đã lâu, chỉ là không vươn đầu ra mà nhanh chóng co rút lại, ta cũng đành chịu.”

Khi lo lắng thì hắn lại nói rất nhanh

Niên Tâm Phù mỉm cười: “Để ta làm cho.”

Nàng xắn tay áo và cầm lấy con dao làm bếp. Mai Mãn lập tức ngoan ngoãn đứng sang một bên, thấy đầu tiên, Niên Tâm Phù đun một nồi nước nóng, sau đó lật con ba ba lại và để nó nằm ngửa, một lúc sau, con ba ba vươn cổ ra và cố gắng lật lại, Niên Tâm Phù giơ con dao lên chém xuống. Mai Mãn đỏ mặt, nói: “Lão tử không giỏi những chuyện này lắm…Ta chỉ muốn tự tay hầm ba ba cho sư phụ, ai biết lại khó như vậy.”

Niên Tâm Phù mỉm cười, nhanh chóng xử lý con ba ba, không nói gì cả. Nước trong nồi sôi sùng sục, bốc khói nghi ngút, trong lòng Mai Mãn cũng rung động. Niên Tâm Phù đặt con ba ba vào nồi, Mai Mãn nghe thấy nàng thì thầm: “Mai Mãn, cảm ơn ngươi.”

Mai Mãn ngạc nhiên, không ngờ lại nghe được lời này. Hắn ấp úng gãi đầu, đỏ mặt không nói nên lời. Niên Tâm Phù quay đầu nhìn hắn, nói: “Trước đây là ta không đúng. Tình tình ta rất tệ, đối xử với ngươi như vậy, không ngờ cuối cùng ngươi lại cứu ta, ta cũng chưa từng nói với ngươi một tiếng, cảm ơn.”

Thấy nàng nói rất nghiêm túc, Mai Mãn cũng giật mình, thậm chí còn xua tay: “Không cần, không cần, lão tử, không phải, ta không phải vì muốn ngươi cảm ơn đâu.”

Nói như vậy, lại giống như mình có ý đồ gì đó, không đúng rồi. Mai Mãn vội sửa lại: “Lão tử không có mục đích gì, cái đó, cái đó, không phải chỉ là gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ thôi sao? Chẳng qua là lão tử…Chẳng qua là gặp chuyện bất bình…Đúng vậy…Gặp chuyện bất bình.”

Niên Tâm Phù mỉm cười: “Ta chỉ muốn nói, Mai Mãn, ngươi đúng là người tốt.”

Hắn là người tốt? Đây là ý gì? Mai Mãn suy nghĩ hai ngày, nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra.

Khi Mai Mãn vẫn đang suy nghĩ kỹ về ý nghĩa của từ người tốt thì thư của Thủy Nhược Vân đã đến tay Lăng Việt Sơn. trên bức thư không phải của nàng, nhưng có ghi là do tay nàng bị thương nên đã nhờ người viết hộ. Giọng điệu trong bức thư không giống giọng điệu của nàng, nhưng Lăng Việt Sơn biết rằng đó thật sự là bức thư của nàng, bởi vì trong bức thư, nàng đã trách tướng công thân là chủ của tiệm hương liệu mà ngày thường lại keo kiệt, nàng thích cây trâm cài tóc kia mà lại nhất quyết không mua cho nàng, bây giờ nàng thấy người khác đeo nên khó chịu trong lòng, hy vọng lần này tướng công đừng làm phật ý nàng nữa. Trong thư nói lần trước độc phụ lần trước dây dưa với tướng công đã thừa dịp nàng về thăm nhà mẹ đẻ mà đả thương nàng, may mắn có Cửu Vĩ Công Tử tài hoa phong nhã, võ công cao cường cứu giúp. Vì mình bị thương nên bất tiện, mà độc phụ kia cứ nhìn chằm chằm tướng công như hổ đói, nên xin tướng công vào phủ của Cửu Vĩ Công Tử tránh nạn. Còn nói là tướng công tránh nạn bên ngoài, thư này có thể không đến tay tướng công, mong quản sự hỗ trợ tìm được tướng công để truyền đạt tâm ý. Ký tên là Đào Hoa.

Mọi người đọc thư thì hơi khó hiểu. Chung Khải Ba cau mày: “Tại sao lại là Đào Hoa?”

Lăng Việt Sơn hiểu và nói: “Bây giờ Nhược Nhược không phải xuất hiện với thân phận tiểu thư Thủy gia, lúc đó nàng ăn mặc như thôn nữ, e rằng bây giờ Cửu Vĩ Công Tử vẫn cho rằng nàng là thôn nữ. Cho nên không dùng tên thật của mình, giọng điệu kể chuyện cũng không giống, có hơi thô tục, như vậy mới giống thân phận hiện tại của nàng. Hiện tại không rõ tình hình, làm bại lộ thân phận Thủy gia của nàng không biết là phúc hay họa, cho nên thân phận thôn nữ này cũng tốt. Nàng cố ý nhắc đến trâm cài tóc, một là muốn xác nhận đây là thư nàng viết, hai là muốn chúng ta biết nàng đã nhận được tin chúng ta muốn truyện đi rồi. Còn chuyện gì mà ta là ông chủ của tiệm hương liệu, còn độc phụ nữa, chắc là nàng đã bịa chuyện gì đó với Cửu Vĩ Công Tử kia, để cho chúng ta hiểu câu chuyện.”

Hắn nói đến đây thì nhìn thư, bật cười: “Nhắc đến Cửu Vĩ Công Tử kia lại dùng những từ ngữ tung hồ ngập trời là để cho chúng ta biết Cửu Vĩ thích người nịnh nọt, điểm này rất giống với tin của mật thám.”

Mai Mãn ở bên cạnh vội vàng nói: “Sư phụ, khi nào thì đi gặp Cửu Vĩ Công Tử?”

Lăng Việt Sơn suy nghĩ hồi lâu, khàn giọng nói: “Ta không thể đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.