Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 73



Mọi người phía dưới đều thở dài, trong lúc nhất thời, dường như mọi người đều đặt hết hy vọng vào Lăng Việt , Đậu Thăng Dũng hừ lạnh: “Tiểu tử, ngươi thật kiêu ngạo.”

Lăng Việt Sơn cũng hừ: “Lão gia hỏa, ta không có kiên nhẫn, đừng nói nhảm. Ai là người đầu tiên? Gia gia ta muốn đánh hết tất cả các ngươi. Hoặc là các ngươi giao thuốc giải ra, ngoan ngoãn xin tha thứ, nói không chừng mọi người sẽ tha cho mạng chó của mấy người.”

Mọi người ở phía dưới reo hò hưởng ứng, đồng thời lớn tiếng chế nhạo La Diễm Môn.

Tính tình Lang Nhãn kiêu ngạo nhất, bị chọc tức đã nổi nóng, hắn gật đầu với Đậu Thăng Dũng, nói: “Môn chủ, để ta đi.”

Đồng thời hắn cũng nhảy lên võ đài.

Lần này Lăng Việt Sơn cũng không khách khí nói câu gì mà trực tiếp cầm thương tấn công, Lang Nhãn đã từng lĩnh giáo qua chưởng pháp của hắn nhưng không ngờ thương pháp của Lăng Việt Sơn cũng mạnh mẽ như vậy. Xuất thương rất nhanh và mạnh, sức lực như ngàn quân.

Vũ khí của Lang Nhãn là kiếm, là một thanh kiếm màu đen, thân kiếm hơi tròn, hai cạnh đều sắc bén, có thể chém đứt cả một sợi tóc, thân kiếm có một hàng gai nhỏ, phát ra ánh sáng xanh, rõ ràng là có độc.

Lăng Việt Sơn thấy binh khí của hắn khác hẳn lần trước đánh trong rừng, nghĩ chắc lần này hắn đã chuẩn bị sẵn, càng thấy tức giận hơn. Chết tiệt, nếu còn để đám đệ tự nguy hiểm ác độc này hành tẩu trên giang hồ, không biết sẽ hại chết bao nhiêu người.

Lang Nhãn đánh hơn mười chiêu, thầm giật mình, tiểu tử này còn lợi hại hơn cả hôm hôm qua. Hắn bắt đầu vận dụng Phần Dương Ngũ Tuyệt Công, mặt đỏ bừng, dồn lực vào bàn tay. Lăng Việt Sơn chính là chờ chuyện này. Phải biết rằng La Diễm Môn dùng tà pháp để hấp thu khí công nhanh hơn, tuy có thể nhanh chóng luyện khí công và tăng nhanh công lực, nhưng nó trái với quy luật tự nhiên, nên chắc chắn sẽ có điểm yếu. Tục ngữ nói “đánh rắn phải đánh dập đầu”, trong thời gian này, Lăng Việt Sơn đã nghiên cứu kỹ, muốn tìm ra cách đối phó với họ.

Lang Nhãn vận thần công, quả nhiên như có thần linh trợ giúp, khí cường lực mạnh, mỗi chiêu kiếm như có sinh khí, nhanh như tia chớp, một mạch ra hơn mười chiêu. Lăng Việt Sơn bay lên để tránh né, cẩn thận quan sát Lang Nhãn vận công xuất chiêu, không khỏi có chút luống cuống, bị cứt đứt ống tay áo và một phần của áo.

Lang Nhãn thấy đã chiếm thế thượng phong, hắn thầm vui mừng. Hắn xoay cổ tay, đẩy kiếm đưa tay, vội vàng tấn công lần nữa. Hắn gấp gáp lập công, lại để cho Lăng Việt thấy được cơ hội. Sau hơn 20 chiêu, đối với cách vận công của Lang Nhãn, Lăng Việt Sơn đã nhìn ra manh mối, hắn vốn có thiên phú học võ công, lại biết cách vận dụng, cho nên dù còn nhỏ tuổi nhưng đã đánh bại được lão sư phụ để xuống núi. Cao thủ so chiêu, kiêng kỵ nhất là gấp gáp, Lang Nhãn làm vậy, chắc chắn đang thể hiện sự thất bại trước Lăng Việt Sơn.

Quả nhiên, Lăng Việt Sơn đúng lúc giơ thương lên, nội lực vận vào thân thương, thiết thương xoay một vòng, tua màu đỏ trên đầu thương bắn ra một bông hoa, đâm thẳng vào tim Lang Nhãn. Lang Nhãn vặn người qua, trong nháy mắt, thiết thương lại hướng vào hạ bộ của hắn. Lúc này Lang Nhãn nhảy lên, mũi thương đâm thẳng vào mi tâm giữa lông mày của hắn.

Lang Nhãn kinh ngạc, ưỡn thẳng thắt lưng ngẩng đầu lên, giơ kiếm lên đỡ, một tiếng vang lên, cho dù có thần công hỗ trợ, Lang Nhãn vận bị cây thương này đánh hổ khẩu. Hắn bị đè xuống đất, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể lăn một vòng, cố gắng né tránh. Lần tránh này rất chật vật, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Lăng Việt Sơn liếc nhìn, nhanh chóng vung cây thương sắt, bổ về đầu hắn, mạnh mẽ tấn công Lang Nhãn. Nhưng người xem phía dưới đều choáng váng, đây là cách đánh gì vậy.

Lang Nhãn cũng không thể thích ứng, dường như chiêu thức của Lăng Việt Sơn không hề có quy tắc cụ thể nào, cứ nhắm vào mặt mình và mấy đại huyết, hắn không thể nhìn ra đây chiêu võ công nào, lại không thể tìm ra cách, nên càng đánh càng chật vật.

Long Ấn cau mày chăm chú quan sát từ bên dưới, nói: “Sao tiểu tử này đánh nhau như nữ nhân vậy, chỉ đánh vào mặt thôi sao?”

Cửu Vĩ Độc Nương nghe thì lườm hắn: “Ngươi thì biết cái gì!”

Lang Nhãn đã đánh hơn 30 chiêu, càng đánh, càng lo lắng, càng nhanh thì càng loạn. Đột nhiên nhìn thấy Lăng Việt Sơn xuất chiêu “Xuyên Vân Kiến Nhật”, trường thương đâm nghiêng tới, Lăng Việt Sơn dùng tốc độ của chiêu này rất nhanh, Lang Nhãn thầm vui mừng, cao thủ so chiêu, những may mắn nhỏ có thể thành điểm mấu chốt để chuyển bại thành thắng. Lang Nhãn nắm lấy cơ hội, dùng khuỷu tay vươn tay, bắt lấy đầu thương, trường kiếm bổ ngang, phải đoạt cho được trường thương.

Lăng Việt Sơn không muốn buông tay, hắn tránh thanh trường kiếm sang, dùng hai cánh tay rút cây thương, lấn người lên. Bởi vì dùng sức ở góc độ này nên thân hình của Lăng việt Sơn ép sát Lang Nhãn. Lang Nhãn mừng thầm, đây chính là cho hắn một cơ hội tốt. Hắn muốn thu kiếm xoay tay đâm thẳng vào ngực Lăng Việt  Sơn, lại bị hoa mắt, vừa rồi, Lăng Việt Sơn còn đang dùng tốc độ bình thường lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn như quỷ ám. Một tay Lang Nhãn cầm thương, một tay cầm kiếm, không kịp phản ứng, bị Lăng Việt Sơn đánh một chưởng vào mi tâm.

Lang Nhãn vô lực ngã xuống, trường kiếm rơi xuống đất kêu vang. Lăng Việt Sơn đá hắn ra khỏi võ đài, cầm kiếm của hắn trong tay, kéo mấy cái gai của kiếm trên đất, rồi hung hăng dùng kiếm thay ngón tay chỉ vào Cửu Vĩ Độc Nương, nói: “Độc Nương, kế tiếp đến phiên ngươi. Ngươi đả thương thê tử bảo bối của ta, chúng ta có thâm cừu đại hận nhất, mau lên đây để gia gia chặt tay chân của ngươi.”

Cửu Vĩ Độc Nương bị sỉ nhục, nàng cũng rất tức giận, nhưng nàng cũng không ngu ngốc, vừa rồi đã nhìn thấy kết cục của Lang Nhãn, Lăng Việt Sơn này có thể đánh bại Phần Dương Ngũ Tuyệt Công, vậy thì sao nàng có được phần thắng chứ. Nàng hơi hoảng loạn, đôi mắt nhìn xung quanh muốn thoát thân, lại nghe giọng nói lạnh lùng của Đậu Thăng Dũng vang lên: “Cửu Vĩ, đi đi. Người ta đã chỉ đích danh ngươi, ngươi đừng làm La Diễm Môn chúng ta mất mặt.”

Trong lòng Cửu Vĩ Độc Nương trầm xuống, quay đầu liếc nhìn những cái gọi là đồng môn kia. Vẻ mặt bọn họ hờ hững, tất cả đều đang đợi nàng xuất trận. Đúng rồi, Lăng Việt Sơn đánh càng lâu, thể lực và công lực càng bị tiêu hao nhiêu, cơ hội họ chiến thắng về sau càng lớn hơn. Nàng suy đi nghĩ lại, cuối cùng cắn răng, nhảy lên.

Võ công của Cửu Vĩ Độc Nương thực ra không cao bằng Lang Nhãn, nên trận chiến của nàng với Lăng Việt Sơn cũng không gay cấn như lần trước. Nhưng Lăng Việt Sơn không dễ dàng kết thúc trận đấu này. Bởi vì hắn rất cố chấp, nhất định muốn đánh gãy tay chân của nàng ta. Trong trận chiến giữa các cao thủ, thật ra giết chết đối thủ thì dễ hơn nhiều so với làm bị thương một bộ phận nào đó.

Có thể Lăng Việt Sơn đang phẫn nộ nên càng đánh càng hắng, cuối cùng đánh Cửu Vĩ Độc Nương ngã xuống đất. Hắn giẫm lên bắp chân phải của nàng, trong tiếng gào thét, mắng chửi thảm thiết: “Ngươi làm thê tử ta bị thương như vậy đúng không? Ta trả lại cho ngươi!”

Độc Nương đau đến toát mồ hôi lạnh, cắn răng không nói lời nào.

Lăng Việt Sơn từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống, giẫm lên cổ tay phải của nàng: “Nhược Nhược nhà ta nhát gan còn sợ đau, ta nâng trong lòng bàn tay còn sợ không đủ mà ngươi lại cả gan làm tổn thương nàng.”

Lòng bàn chân rắc một tiếng, Cửu Vĩ Độc Nương kêu rên thảm thiết, cuối cùng hét lớn: “Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi.”

“Giết ngươi?”

Nhìn dáng vẻ thống khổ của nàng, Lăng Việt lại nghĩ đến bảo bối Nhược Nhược của mình, lúc ấy chắc nàng cũng đau như vậy. Nhược Nhược nhà hắn quen được nuông chiều rồi, sao phải chịu tội như vậy. Nàng bị thương nặng như vậy còn phải cải trang che giấu, không có người chăm sóc, cực khổ chống đỡ qua mấy tháng. Hắn càng nghĩ càng hận: “Giết ngươi thì lợi cho ngươi quá rồi. Ta hận không thể chém ngươi ra thành từng mảnh.”

“Ta khinh!”

Cửu Vĩ Độc Nương không quan tâm, lớn tiếng mắng chửi: “Khi đó ta nên chặt đứt tứ chi của tiểu tao hóa kia, đem ném nàng ta vào kỹ viện…”

Lăng Việt Sơn giận dưới, đá một cước vào huyệt câm, hắn giống như Diêm La đến từ địa ngục, vẻ mặt nguy hiểm cùng tức giận, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng: “Chọc tức ta cũng vô dụng, ta cũng không giết ngươi. Ta cũng sẽ chém đứt tứ chi của người, xong chuyện này sẽ ném ngươi vào kỹ viện.”

Long Ấn bên dưới thấy hắn đưa lưng về phía mình, không biết cúi đầu nói gì đó với Cửu Vĩ, thầm nghĩ đây là thời cơ. Hắn không nói lời nào, đột nhiên nhảy lên, cầm kiếm đâm thẳng vào lưng Lăng Việt Sơn. Người xem bên dưới lớn tiếng mắng mỏ và nhắc nhở nhưng Lăng Việt Sơn cũng không quay đầu lại, cầm kiếm của Cửu Vĩ chém vào cánh tay trái của nàng, sau đó hung hăng cắm lên chân trái của nàng. Đồng thời hắn hơi đẩy chân, nắm trường thương, càn quét xoay người, hướng tới Long Ấn. Tất cả các động tác đều liền mạch, giống như nước chảy.

Cửu Vĩ Độc Nương đã ngất đi rồi, Lăng Việt Sơn đang giao chiến cùng Long Ấn.Trong số mấy hộ pháp của La Diễm Môn, võ công của Long Ấn là mạnh nhất, cũng là người điềm tĩnh nhất. Nhưng Lăng Việt Sơn trải qua hai trận chiến, cũng đã quen với các chiêu thức của La Diễm Môn, cộng thêm đã giết đến nóng mắt, sức chiến đấu đang ở đỉnh cao cho nên hai người đánh nhau rất kịch liệt, khó phân cao thấp.

Phần Dương Ngũ Tuyệt Công của Long Ấn rất mạnh mẽ và kiên quyết, nhưng bị Lăng Việt Sơn đánh vào hổ khẩu nhiều lần nên đau đơn không chịu nổi. Long Ấn không thể kéo dài nhưng Lăng Việt Sơn vẫn chiến đấu rất hăng, không thấy mệt mỏi, nên trong lòng cũng kinh ngạc không yên. Hai người đánh gần trăm chiêu, cả hai đều bị thương. Đậu Thăng Dũng và Tông Nhận Tư ở bên dưới thấy rất rõ, đã sắp không chịu được nữa. Nhất thời, Đậu Thăng Dũng nổi sát ý, muốn thừa dịp này đưa tiểu tử cuồng vọng kia xuống địa ngục, nếu không sợ sau này sẽ sinh thêm phiền phức.

Vì vậy, hắn thò tay vào trong ngực để lấy chiếc phi tiêu đen, nhưng Tông Tiềm Nguyệt và khoảng mười người đột nhiên vây quanh họ.

“Đậu môn chủ, đối với quý phái mà nói, xem ra tình hình không ổn. Không bằng chúng ta nói chuyện chút đi.”

Tông Tiềm Nguyệt nhẹ nhàng nói, giống như trò chuyện trong gia đình, không phải quyết định sinh tử.

Đậu Thăng Dũng kìm nén cơn giận của mình, những người này đến rất đúng lúc. Nhưng trong tình huống như vậy, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rút tay ra. Lạnh lùng nói: “Không biết tông chủ cho rằng chúng ta có thể nói cái gì?”

Tông Tiềm Nguyệt nói: “Tông thị chúng tôi không hề có liên quan gì đến La Diễm Môn, trước giờ Tông Thị cũng chỉ muốn bảo vệ mình, không hỏi tới chuyện giang hồ. Chẳng qua là phản đồ trong tộc ta thì dù thế nào ta cũng phải đưa về, nếu không thì làm sao giải thích được với người trong tộc?”

Sắc mặt Tông Nhận Tư khó coi, nhưng không lên tiếng. Đậu Thăng Dũng cười lạnh: “Tông chủ thật biết nói đùa, bây giờ Tông Nhận Tư là đệ tử của bổn môn. Bổn môn gặp đại nạn, nếu để người khác tùy tiện đưa đệ tử của bổn môn đi, thì sau này, La Diễm Môn ta sao còn có chỗ đứng trên giang hồ được.”

Tông Tiềm Nguyệt mỉm cười: “Bây giờ La Diễm Môn là con chuột trên đường, còn nói về chỗ đứng hay sao, Đậu môn chủ thật biết nói đùa.”

Đậu Thăng Dũng bị một tiểu bối trẻ tuổi châm chọc, sắc mặt hung ác: “Tông chủ còn trẻ tuổi, nên học thêm đạo lý giang hồ đi, người thắng mới có thể làm vua. Nói cho ngươi biết, toàn bộ các ngươi đều đã trúng độc, nếu không có thuốc giải thì ba ngày sau sẽ đi gặp Diêm La Vương. Sợ bây giờ khí lực đã hao mòn, công lực đã mất hết rồi.”

Coi như không biết sao Lăng Việt có thể may mắn thoát được nhưng như thế thì sao, mọi người trên núi đều đã trúng độc, ai chiếm thế thượng phong đã quá rõ ràng. Lời này vừa nói ra, xung quanh đã vang lên tiếng mắng chửi.

Tông Tiềm Nguyệt khẽ giơ tay, ngăn lại những lời mắng mỏ xung quanh, nhẹ nhàng nói: “Đậu môn chủ, Tông mỗ bất tài, vẫn biết mấy đạo lý này, giống như dùng cách của đối phương để trị đối phương. Ngươi vận khí thử xem có phải cảm thấy không còn sức lực, mất hết công lực rồi không?”

Trên mặt Đậu Thăng Dũng và Tông Nhận Tư kinh ngạc, chưa kịp nói chuyện, đã thấy tình hình trên võ đài.

Long Ấn thảm thiết kêu lên, bị Lăng Việt Sơn dùng thương đâm vào huyệt cưu vĩ, ngã trên đất. Lăng Việt Sơn đạp một cước lên tử huyệt, một tay cầm thương đâm vào cổ họng hắn.

Tông Tiềm Nguyệt nói với Đậu Thăng Dũng: “Đậu môn chủ, xem ra thắng bại đã phân. Không bằng ngươi giao thuốc giải và phản tặc ra, mọi người đều sẽ tốt.”

Đậu Thăng Dũng không quan tâm, hắn nói: “Tông Tiềm Nguyệt, ngươi không cần dọa ta,. Coi như lão phu bị ngươi hạ độc thì cùng lắm cá chết rách lưới, chết chung với các ngươi, các ngươi đừng mong có kết quả tốt.”

Tông Tiềm Nguyệt mỉm cười: “Những lời của Đậu môn chủ sai rồi, cá chết chưa chắc lưới sẽ rách. Ngươi dùng thi thể để phát độc cho là sẽ không ai hay biết sao? Biết độc đến từ đâu chúng tôi sẽ tìm được thuốc giải, chắc không quá khó đâu.”

Hóa ra là thi thể! Lần này mọi người xung quanh bừng tỉnh. La Diễm Môn độc ác đến mức dừng đến cả thi thể của đồng môn, thật là ghê tởm! Đậu Thăng Dũng vẫn khinh thường: “Biết được thì sao? Chỉ sợ các ngươi còn không biết thuốc giải là gì thì đã mất mạng rồi, ha ha.”

Mọi người xung quanh nghe lời này thì không kiềm chế được, liền muốn liều mạng đánh một trận. Đám đông ầm ĩ không thể tách rời thì một người tấn công như trận gió lốc, chưởng qua, mạnh mẽ đánh ngã đám người. Bắt Đậu Thăng Dũng và Tông Nhận Tư trong tay, nhanh chóng nhảy ra ngoài, người đó là Đồng Thiên .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.