Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 80



Thủy Nhược Vân ngủ dậy, đôi mắt còn hơi đau, nàng phần đệm và chăn bên cạnh, tối qua hắn không đến. Nàng đau lòng, mở to mắt nhìn nóc giường, có chút muốn khóc. Ngây người một lát, thì gọi nha hoàn hỏi, thì ra đã đến trưa, chuyện này làm nàng bất ngờ, sao hôm nay không ai gọi nàng dậy, không phải sáng nay còn phải học lễ nghi nửa ngày nữa sao?

Nàng bật dậy, nhanh chóng đi rửa mặt, nữ tử tiều tuỵ trước gương là nàng sao? Không được không được, nàng vỗ mặt mình cho đỏ ửng, ngày mai nàng phải làm tân nương xinh đẹp nhất, không thể cứ như vậy được.

Cơm trưa lại phong phú bất ngờ, nhưng nàng không có tâm trí để ăn uống, nàng ăn nhanh mấy miếng, thấy hôm nay còn nhiều việc phải làm, ngủ muộn vậy rồi chắc là không còn đủ thời gian.

Nhưng ăn cơm xong, Lâu Cầm lại nói với nàng buổi chiều nay cũng không cần làm gì, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng đêm nay có thể sẽ không ngủ được ngon, giờ Dần phải dậy để trang điểm. Thủy Nhược Vân vẫn không yên tâm, giờ vẫn chưa thấy Lăng Việt Sơn, chàng thế nào rồi, có phải vẫn còn giận nàng không? Chàng chưa từng giận nàng đến như vậy, thật ta lần này nàng hơi sợ nên không dám chủ động đi tìm chàng.

Nói đến nàng đúng là nhát gan, lúc đó nóng nảy hung dữ quát hắn hai câu, giờ nghĩ đến lại thấy chột dạ. Một người hầu đến báo hoa cốc Tông thị đưa lễ vật đến. Thuỷ Nhược Vân bật dậy, đi nhanh ra ngoài sảnh viện. Tông thị đưa đồ đến, chắc chắn Việt Sơn ca ca sẽ ra nhận.

Hoa cốc Tông thị đưa lễ vật rất lớn, khoảng tám cái rương, vì có quá nhiều đồ, trên đường đi xảy ra chút chuyện nên suýt chút đã đến muộn. Những người hầu đưa lễ vật xin tạ lỗi, may là vẫn còn kịp. Tông Tiềm Nguyệt theo lễ có nhắn vì Lăng Việt Sơn không có người thân, thành thân lại là chuyện đại sự, người làm huynh đệ như hắn đương nhiên muốn đến góp vui nhưng bụng Tông Tầm Hương đã lớn, không lâu nữa sẽ lâm bồn nên không thể tự mình đến được, vì vậy chỉ cơ thể đưa lễ vật đến để biểu đạt tâm ý.

Mặt khác còn có một cái rương cho Thủy Nhược Vân, đều là mấy món đồ của nữ nhi, còn có vài quyển sách về hoa. Tông Tiềm Nguyệt nhắn, cái rương này là do thê tử có đang mang thai của hắn tự mình chuẩn bị. Vì biết Thuỷ Nhược Vân thích mấy loại hoa cỏ nên đã đưa đến một ít, để cho nàng giải khuây và bồi dưỡng tinh thần. Bên trong đó có một cái chai, nói là cho Lăng Việt Sơn.

Quả nhiên Lăng Việt Sơn ở ngoài tiếp đón những người đưa lễ vật đến, kiểm kê và nhận lễ vậy. Thấy Thuỷ Nhược Vân đến cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm nàng, lấy đồ của hắn trong rương rồi đi ra ngoài.

Trong lòng Thuỷ Nhược Vân buồn bực, hung hăng trừng lại hắn. Hắn không như nàng tưởng tượng, giống như trước đây sẽ đến ôm nàng, kéo tay nàng, nàng cũng không muốn chủ động, nhưng trong lòng nàng lại khó chịu, có phải hắn đang giận nàng không?

Ngày cuối cùng trước hôn lễ trôi qua nhanh chóng, sau đó Thủy Nhược Vân không gặp Lăng Việt Sơn nữa, nàng mơ màng loay hoay chuẩn bị, nửa đêm đã bị gọi dậy để tắm rửa chải đầu, trang điểm, thay quần áo, nàng ngồi đó nhìn nha hoàn và ma ma đi qua đi lại, lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi vì lo lắng. Khi chuẩn bị xong mọi thứ thì trời đã sáng.

Nhà họ Thủy thu dọn một viện để làm phòng tân hôn, vì Lăng Việt Sơn không có nhà, nên chẳng qua là đưa con gái ra ngoài đi một vòng, rồi đưa đến phòng khách chính để bái đường, sau đó đưa vào phòng tân hôn thôi. Đợi nhà mới của Lăng Việt Sơn xây cất xong, hai người họ mới dọn đến nhà mới. Phòng tân hôn đã sớm được chuẩn bị giường cưới, có đủ loại hỉ quả, táo đỏ, quế viên, đậu phộng, đậu đỏ, đậu xanh và những món khác. Trong và ngoài pòng đều được dán đầy chữ hỷ, treo đủ các lồng đen màu đỏ, trong phòng nào cũng thắp nến đỏ, tràn ngập niềm vui.

Hôn lễ này bắt đầu từ giữa trưa, tổ chức yến tiệc tại tửu lâu Tam Gia, lớn nhất thành, nới đây dành cho tất cả người dân trong thành đến chung vui, những vị khách thân thích được mời tới Thủy phủ thì không nhiều lắm, cho nên cũng không xem như là tổ chức lớn, những cũng có thể diện ở Tô Châu.

Đến giờ lành, Thủy Nhược Vân đội khăn trùm đầu màu đỏ và ngồi trên kiệu, lắng nghe tiếng kèn hỉ nhạc vang lên không ngừng, tiếng pháo nổ vang khắp bầu trời, nàng ở trong kiệu cứ đung đưa, không biết hôm nay Việt Sơn ca ca sao rồi, có thấy phiền vì những nghi lễ này không, hay có mắc sai lầm gì không? Nàng suy nghĩ lung tung, chiếc kiệu đi vòng vòng một lúc, cuối cùng cũng trở lại Thủy phủ.

Trước cổng Thủy phủ, tiếng chiêng, tiếng trống vang rung trời, đội lân nhảy múa vui nhộn. Hỉ nương ở bên ngoài gọi tân lang đến bên cửa kiệu. Thủy Nhược Vân cảm thấy thân kiệu rung chuyển, nhất định là Lăng Việt Sơn theo lễ nghi đá vào kiệu, sau đó rèm kiệu được vén lên, một bàn tay to lớn quen thuộc đưa ra trước mắt nàng. Hai mắt Thủy Nhược Vân nóng lên, tay có chút run rẩy, nàng nhẹ nhàng đặt tay vào trong lòng bàn tay to lớn này, lòng bàn tay to ấm áp kia nhanh chóng siết chặt lấy tay nàng. Trong lòng Thủy Nhược Vân thầm nghĩ, cái nắm tay này chính là cả đời.

Nàng bị kéo ra khỏi kiệu, hai người nắm chặt tay nhau, hắn dẫn nàng vào phòng làm lễ. Xuyên qua mép dưới của khăn trùm đầu màu đỏ, nàng nhìn thấy bông hoa lụa đỏ lớn được hắn cầm trên tay kia, đáng lẽ phải đưa bông hoa lớn đỏ này cho nàng cầm để dẫn nàng vào. Nàng thầm cười, quả nhiên không đời nào Việt Sơn ca ca của nàng sẽ tuân theo mọi quy tắc nghi lễ.

Toàn bộ hôn lễ vô cùng náo nhiệt, không có xảy ra sai lầm như Thủy Nhược Vân lo lắng, Lăng Việt Sơn cũng theo trình tự hoàn thành từng chuyện, lo lắng trong lòng nàng cũng được giảm xuống phân nửa. Cuối cùng, sau khi bái đường xong, Thủy Nhược Vân bị được đưa đến phòng tân hôn để chờ đợi.

Một vài nha hoàn đi cùng nàng, một lát sau thì bưng cho nàng một tô mì, nha hoàng bưng mì đến còn nói phải chờ rất lâu nên để cho tiểu thư lót dạ trước. Thật ra Thủy Nhược Vân đã rất đói bụng, nàng vén khăn trùm đầu, vừa ăn vừa hỏi: “Không phải nói tân lang chưa trở về thì không được ăn sao?”

Nha hoàn Ngân Nhi thường ngày khá thân thiết với Thủy Nhược Vân nên cái gì cũng dám nói. Nàng nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Bọn họ nói cô gia thật hung sữ, sợ cô gia phát hiện chưa cho tiểu thư ăn khiến người đói, đến lsc đó sẽ nổi giận trừng trị người hầu, cho nên nhân lúc không có ai thì đưa chút đồ ăn cho tiểu thư.”

Hóa ra từ đầu bếp đến nha hoàn đều thông đồng với nhau.

Nàng không biết nói gì, đây không phải sắp xếp của cô gia, Thủy Nhược Vân nghe vậy thì cảm thấy ngọt ngào trong lòng. Nàng gắt giọng: “Đừng nói càn, Việt Sơn ca ca không hung dữ, chàng rất tốt.”

Nha hoàn Ngân Nhi không dám phản bác, đúng rồi, phải xem là đối xử tốt với ai nữa kìa. Dám chỉ tay vào mũi Dư ma ma mắng lớn, chuyện này đã được đồn trong khắp phủ. Danh tiếng cô gia nóng nảy tất nhiên đã vang xa. Nha hoàn thu dọn chén đũa, nhanh chóng hủy chứng cứ, thu xếp xong xuôi, đội khăn trùm đầu lại, cùng tiểu thư yên lặng chờ đợi.

Một lúc lâu sau, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, hỉ nương dẫn theo mấy nha hoàn dẫn cô gia Lăng Việt Sơn đi vào. Thủy Trọng Sở ngăn một số người muốn tham gia náo nhiệt bên ngoài, sau đó kéo họ đi uống rượu. Đùa à, ai biết hai người này có tự nhiên cãi nhau nữa không, lỡ ầm ĩ lên nữa, xảy ra chuyện gì thì người làm anh vợ như hắn sẽ nhức đầu. Cho nên có thể tránh liền tránh, còn phải tránh càng xa càng tốt.

Thủy Nhược Vân ngồi ở bên giường, che khăn màu đỏ tươi, không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe thấy hỉ nương nói mấy câu chúc phúc lời nói, lại không nghe thấy giọng Lăng Việt Sơn. Nàng lo lắng nắm lấy vạt áo trên chân, cảm thấy tim mình đập mạnh đến mức sắp nhảy ra ngoài. Cuối cùng, hỉ nương tiến lên để cởi bỏ khăn trùm đầu, chiếc khăn lụa đỏ trước mắt cuối cùng cũng từ từ được vén lên. Nàng nhìn thấy Lăng Việt Sơn đang mặc một bộ đồ màu đỏ, đang nhìn nàng chăm chú.

Hôm nay, Lăng Việt Sơn cũng ăn mặc đặc biệt, với mái tóc dài được buộc gọn sau đầu, buộc một chiếc cột tóc đỏ khảm ngọc, đôi mắt sáng như sao, cao lớn, thẳng lưng, cả người mặc tân phục đỏ thẫm, khuôn mặt rạng rỡ vui vẻ. Thủy Nhược Vân nhìn, cảm thấy thì ra Việt Sơn ca ca mặc đồ màu sáng cũng đẹp như vậy.

Lăng Việt Sơn nhìn nàng chăm chú, đôi mắt sâu thẳm của hắn khiến nàng đỏ mặt. Hai người các ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không dời mắt, mấy nha hoàn đứng bên cạnh đều nóng bừng mặt.

Ngân Nhi ở bên cạnh khôn khéo nhận lấy chiếc khăn đỏ trong tay Lăng Việt Sơn, lúc này Thủy Nhược Vân mới hồi phục lại tinh thần, ngại ngùng cúi đầu. Lăng Việt Sơn lại gần, nâng cằm nhìn kỹ một chút, đôi mắt hình như không còn sưng nữa, hôm nay trang điểm rất đẹp, toát ra khí chất tiểu phu nhân quyến rũ, phong tình, khiến trong lòng hắn hơi ngứa ngáy. Hắn vuốt ve gương mặt nàng, đột nhiên hỏi: “Đói bụng không? Nàng ăn gì chưa?”

Khi Ngân Nhi nghe câu hỏi này, tóc gáy nàng dựng đứng, quả nhiên, may mắn là họ thông minh. Thủy Nhược Vân vô thức liếc nhìn Ngân Nhi, nhìn thấy tư thế căng thẳng của nàng đứng đó với lưng thẳng, không thể nhịn cười và khẽ gật đầu với Lăng Việt Sơn.

Nụ cười ngọt ngào và vẻ ngoài quyến rũ của nàng làm Lăng Việt Sơn càng nóng hơn, nghĩ về việc có bao nhiêu người trong căn phòng này, hắn lại cố gắng chịu đựng. Quay lại phía hỉ nương hỏi: “Tiếp theo sẽ làm gì?”

Hỉ nương vội vàng cầm một cái chén nhỏ, múc đầy sủi cảo đưa cho Thủy Nhược Vân. Thủy Nhược Vân còn đang chìm trong hũ mật, quả nhiên, Việt Sơn ca ca yêu nàng, điều đầu tiên hắn nghĩ tới chính là nàng có đói hay không. Hỉ nương bưng sủi cảo tới, nàng không nghĩ nhiều, cắn một miếng lớn, nàng bỗng nhiên cứng người, nó còn sống, hương vị khiến nàng bất giác nhăn mặt lại, Lăng Việt Sơn nhìn thấy vẻ mặt của nàng thì liền nhíu mày.

Hỉ nương thấy nàng cắn một miếng lớn như vậy, xong rồi, lần này khó nuốt rồi, thì vội vàng lùi lại một bước, bà đã từng nghe danh tiếng của cô gia này, thấy hắn cau mày thì tránh xa chút sẽ tốt hơn. Thủy Nhược Vân không thể nhai nó, đang định cố gắng nuốt xuống thì thấy Lăng Việt Sơn đưa một bàn tay lớn đến miệng nàng.

Thủy Nhược Vân liếc nhìn hỉ nương, mặt nàg xấu hổ, cuối cùng Thủy Nhược Vân thấy Lăng Việt Sơn nhẹ nhàng lắc đầu. Lăng Việt Sơn vẫn im lặng, nhướng mày và tiếp tục nhìn nàng chằm chằm. Thủy Nhược Vân cân nhắc tình hình, cuối cùng do dự nhổ sủi cảo sống vào tay hắn.

Ngân Nhi vội vàng cầm một cái bát nhỏ chạy tới nhận, đưa khăn tay cho cô gia lau tay. Lăng Việt Sơn bảo nàng mang nước đến để Thủy Nhược Vân làm sạch miệng.

Hỉ nương ở bên cạnh sửng sốt một chút, chợt nhớ ra, lớn tiếng hỏi: “Tân nương, sinh hay không sinh vậy?”

Thủy Nhược Vân vội vàng lớn tiếng đáp lại: “Sinh, sinh!”

Dáng vẻ bối rối của nàng cuối cùng cũng khiến Lăng Việt Sơn bật cười.

Hỉ nương thở ra một hơi, vội bưng rượu giao bôi tới, hai người uống cạn. Lăng Việt Sơn chỉ vào chiếc mũ phượng trên đầu của Thủy Nhược Vân và hỏi: “Bây giờ có thể tháo cái này xuống chưa?”

Hỉ nương gật đầu, vội vàng nói: “Có thể có thể, nghi lễ đã kết thúc, có thể tháo xuống rồi.”

Không chần chừ nữa, Lăng Việt Sơn tháo mũ phượng xuốnng, rồi nói với mấy nha hoàn: “Các ngươi không cần động vào, ra ngoài hết đi.”

Lời này vừa thốt ra, toàn bộ người trong phòng đều ra ngoài sạch sẽ. Tốc độ rút lui này khiến Thủy Nhược Vân cười lớn, Lăng Việt Sơn không biết cách tháo mũ phượng nên làm rất chậm rãi, thấy nàng cười vui vẻ, không nhịn được cắn miệng nhỏ của nàng một cái: “Vui vậy sao.”

“Bọn họ đều sợ chàng.”

Thủy Nhược Vân nghịch ngợm lè lưỡi, cười khúc khích.

Lăng Việt Sơn ném chiếc mũ phượng sang một bên, vươn tay xoa bóp gáy nàng, nặng như vậy, cả một ngày thật mệt mỏi biết bao. Thủy Nhược Vân thoải mái híp mắt, tựa đầu vào trên bụng hắn. Nghe hắn hỏi: “Sợ ta chuyện gì?”

Nàng bừng tỉnh, nhớ tới cuộc xung đột hai ngày trước, suýt nữa quên mất rằng Việt Sơn ca ca vẫn còn giận nàng. Nàng vội vàng vòng tay qua eo hắn, dụi đầu vào bụng hắn: “Việt Sơn ca ca, ta sai rồi, ta sẽ không bao giờ hung dữ với chàng nữa, là ta không tốt, chàng tha thứ cho ta đi, đừng có phớt lờ ta nữa mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.