Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 91



Lăng Việt Sơn nghe thấy lời nói ngắt quãng và không rõ ràng của Mai Mãn, trong lòng hắn đã hiểu. Hắn lạnh lùng không đánh nữa, không nói lời nào, xoay người ra khỏi phòng, Mai Mãn cảm thấy thật tủi thân, sao ngay cả sư phụ cũng không để ý đến hắn vậy. Một lát sau, Lăng Việt Sơn lại xông vào, hắn ta đã mặc quần áo chỉnh tề, nhấc tên ngốc kia lên: “Đi, chúng ta giải quyết ngay bây giờ.”

Lăng Việt Sơn đưa Mai Mãn chạy thẳng xuống lầu đến căn phòng nơi hắn vừa ăn tối vừa trò chuyện, nhưng căn phòng đã trống không, Niên Tâm Phù đã không còn ở đó. Ngay cả đồ ăn trên bàn cũng được tiểu nhị dọn dẹp. Lăng Việt Sơn không ngừng đánh Mai Mãn, rồi lại kéo hắn lên lầu: “Đi, đi tìm lên phòng tìm nàng, nói cho rõ ràng.”

Mai Mãn nghe vậy vô cùng sợ hãi, bám vào khung cửa không muốn rời đi: “Sư phụ, sư phụ, chuyện, này, đêm khuya rồi, làm phiền người ta thì không tốt, còn có Đào Hoa cô nương đang ở cùng phòng với nàng nữa, không được, không được.”

Lăng Việt Sơn lấy ngón tay chọc đầu hắn ta: “Phế vật, ngươi cứ như vậy thì khi nào mới tốt lên đây. Khi nãy được lắm mà, người đang làm gì đây?”

“Ta chỉ là có chút bối rối…”

Nam tử râu quai nón cúi đầu nhỏ giọng biện hộ.

“Bối rối cái quái gì, ta thấy ngươi chỉ cần có chút thông minh như tiểu gia đây thì chuyện này đã xong lâu rồi.”

Lăng Việt Sơn tiếp tục giáo huấn: “Ta nói cho ngươi biết, ta chỉ là giúp ngươi lần này, rốt cuộc ngươi có muốn đi hay không?”

“Sư phụ, đến tìm nàng cũng cần dũng khí, có thể đi, nhưng đến phòng người ta như vậy thì mất hết dũng khí rồi.”

Tên râu quai nón sống chết không dám đi, nửa đêm xông lên phòng cô nương nhà người ta để tỏ tỉnh chính là đã vượt qua cực hạn của hắn, huống chi, khi nãy là hắn bỏ lại người ta mà bỏ chạy.

“Được.”

Lăng Việt Sơn buông tay ra, cũng không thèm để ý: “Vậy ngươi cứ từ từ đi, đợi khi ngời ta thành thân, thì ngươi sẽ tốt thôi, dù sao thì cũng còn nhiều cô nương như vậy, không lo.”

“Sư phụ…”

“Đừng kéo ta nữa, ta đi ngủ, bây giờ trời lạnh, ta phải làm ấm giường cho thê tử. Ngươi cứ từ từ bồi dưỡng dũng khí.”

Không có tiền đồ, hừ!

“Sư phụ, đừng bỏ mặc ta, ta không thích cô nương khác. Ngày mai đi, ngày mai xong việc về, ta sẽ nói với nàng. Ngươi chờ xem đi, nhất định ta sẽ nói rõ ràng hết với nàng.”

Mai mãn hùng hồn, đúng vậy, chờ ngày mai đi.

Sáng sớm hôm sau, cả đêm Mai Mãn không ngủ do bị Lăng Việt Sơn kích thích, cùng Thủy Trọng Sở ra ngoài tìm hiểu tin tức, trước khi đi còn bày tỏ quyết tâm với Lăng Việt Sơn. Lăng Việt Sơn trừng mắt nhìn hắn, tỏ lòng quyết tâm với lão tử thì có ích gì.

Lăng Việt Sơn đi xung quanh thăm dò rồi trở lại, xác nhận rằng hai cô nương kia ở trong phòng vẫn ổn, sau khi dặn dò vài câu, hắn vào bếp lấy bữa sáng đã gọi, quay vào phòng hầu hạ Nhược Nhược nhà mình, đánh thức nàng dậy ăn sáng.

Cửa sổ trong phòng mở toang, một chút không khí mát mẻ từ sáng sớm tràn vào, xua tan sự ngột ngạt trong phòng. Thủy Nhược Vân đã tỉnh dậy, tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo chỉnh tề, đang ngồi chải đầu bên bàn trang điểm. Nhìn thấy Lăng Việt Sơn vào phòng, nàng cười ngọt ngào và dang tay ra muốn ôm hắn.

Nàng đã quen làm nũng như trẻ con, khi thấy Lăng Việt Sơn liền đưa tay ra đòi ôm, thậm chí khi ở nhà cha mẹ, nàng cũng vô thức làm vậy. Việt Sơn không quan tâm, sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy? Dù họ ở đâu, vừa nhìn thấy thê tử đã muốn ôm, chưa kể đó còn là Nhược Nhược chủ động dang tay ra. Vì lý do này mà đôi phu thê này vẫn hay bị cha mẹ nhắc nhở về việc phải giữ khoảng cách, về nhà muốn làm gì cũng được nhưng trước mặt người ngoài thì vẫn phải giữ khoảng cách.

Giữ khoảng cách? Việc này quả thực có chút khó thực hiện, chỉ cần Lăng Việt Sơn cùng Nhược Nhược đi dạo, hắn nhất định sẽ nắm tay nàng, khi ngồi ăn cơm, món đầu tiên dùng đũa gắp lên chắc chắn là món Nhược Nhược yêu thích và sẽ được đưa đến bát của nàng, đưa canh, đưa đồ ăn, đưa khăn, vốn không để người khác làm, khi hai người ngồi cạnh nhau, hắn sẽ vô thức ôm nàng, khi họ ở cùng nhau, chuyện ôm nhau là chuyện đương nhiên.

Lâu Cầm thực sự có chút lo lắng, mọi người đều nói cuộc sống bình dị mới là thật, ấp áp vừa phải mới có thể lâu dài. Môi quan hệ giữa hai người này quá nhiệt tình, quá khắng khít, sau này có thể dễ xảy ra chuyện hay không đây. Chính bà đã từng chịu đau khổ vì phu quân tái hôn, Lăng Việt Sơn kia không quan tâm lễ giáo, không câu nệ tiểu tiết, nên bà mới không biết có thể đi lâu dài với con gái bà hay không. Huống chi từ nhỏ hắn đã sống trên núi, chưa tiếp xúc với nhiều chuyện lắm, mới vào giang hồ chưa lâu đã gặp con gái bà, sau này có danh tiếng rồi, gặp được nhiều mỹ nữ hơn, ai có thể bảo đảm hắn vẫn sẽ đối xử với con gái bà như lúc đầu.

Bà không dám nói ra nỗi lo lắng này với bất kỳ ai, bà có vết thương cũ không thể nào quên, vì vậy bà luôn lo lắng nghi ngờ, nếu bà nói chuyện này với phu quân Thủy Thanh Hiền chắc chắn ông ấy sẽ nghĩ bà muốn tính chuyện cũ. Huống chi con gái vẫn đang vui vẻ, người làm mẹ như bà sao có thể nói ra chuyện đoán già đoán non này khiến con gái bà náo loạn trong lòng. Vì vậy, Lâu Cầm chỉ kéo Thủy Nhược Vân ra nói chuyện riêng, nhắc nhờ nàng về cách cư xử với tướng công sau khi thành thân, phải chăm sóc thân thể hắn, trói buộc trái tim hắn. Hơn nữa Lăng Việt Sơn là người thô lỗ, Lâu Cầm cảm thấy rất khó kiểm soát hắn, còn Thủy Nhược Vân thì tính tình dễ mến và ngoan ngoãn, vì vậy bà chỉ có thể hy vọng rằng cặp đôi sẽ thuận hòa và hạnh phúc lâu dài.

Thật ra Thủy Nhược Vân không hiểu ý tứ trong lời nhắc nhở của mẹ mình, nàng cũng chưa từng nghĩ nhiều như vậy, trong cơn hoảng loạn thường xuyên, nàng chỉ có sợ hãi sống chết, bị thương và chia ly, nàng chưa bao giờ nghĩ đến sự thay đổi. Lăng Việt Sơn đương nhiên không biết mẹ vợ lại có chủ ý như vậy, nếu biết được, nhất định phải làm ầm ĩ đem thê tử bỏ trốn, rời khỏi nhà cha mẹ, đề phòng một ngày nào đó mẹ vợ lại thủ thỉ gì đó vào tai thê tử.

Lăng Việt Sơn bước vào phòng nhìn thấy thê tử đáng yêu của mình đang ngồi trước gương, để tóc xõa và mặc bộ y phục màu hồng, mỉm cười và dang tay về phía hắn, giống như một đóa hoa tươi thắm màu hồng. Hắn đặt khay trong tay xuống, đi tới ôm nàng vào lòng, lồng ngực hắn liền bị lấp đầy, có lúc hắn sẽ nghĩ, chắc chắn mình và Nhược Nhược có quen biết ở kiếp trước, Nhược Nhược là một tiểu hoa tinh, đã làm pháp thuật với hắn, nếu không thì tại sao đời này hắn lại mê mẩn nàng như vậy.

Hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, nàng cười muốn tránh, lại bị hắn giữ sau đầu hôn nàng. Nàng cười: “Đừng ầm ĩ mà, ta còn chưa chải tóc xong.”

Hắn nhẹ nhàng mút môi nàng, chỉ trích nàng: “Rõ ràng là nàng trêu chọc ta, sao lại không để ta hôn nàng.”

Bàn tay to của hắn luồn qua tóc nàng, ôm mặt nàng vào lòng, hôn thật sâu. N mềm nhũn, đón tiếp hắn, hắn nở nụ cười, ôm nàng cao hơn, nàng thét chói tai một tiếng, vội lấy vai hắn cho khỏi ngã.

Hắn trêu chọc nói: “Nàng lùn quá.”

Ban đầu, hai người họ cách nhau một cái đầu, Lăng Việt Sơn cao nhanh hơn Thủy Nhược Vân nhiều, thậm chí so với lúc mới gặp, bây giờ, Thủy Nhược Vân đã nhỏ bé hơn hắn rất nhiều.

Nàng không nhịn được đánh hắn một cái, tên xấu xa này, còn cười nhạo chiều cao của nàng. Lăng Việt Sơn bế nàng lên, mái tóc dài xõa xuống, giống như một tấm màn đen mượt mà, che đi mặt của hai người, mềm mại xõa trên vai hắn. nàng giãy giụa muốn xuống, tóc khẽ cọ vào má hắn: “Để ta xuống.”

“Vậy nàng hôn ta đi, rồi ta sẽ thả nàng ra.”

Những lúc như thế này, ánh mắt hắn luôn sáng ngời.

Nàng có chút hoảng hốt, nàng biết tướng công nhà nàng, không thân mật hai ngày rồi, nếu nàng thật sự khiêu khích hắn như vậy, hắn sẽ tức giận, không quan tâm, để ý bây giờ có phải là ban ngày hay không.

“Mau lên, hôn đi, mặc kệ chuyện khác.”

Dường như hắn biết nàng có ý gì, cười sâu hơn. Nàng hơi do dự, cuối cùng cùng chiều theo ý hắn, cúi đầu hôn hắn. Hắn tách môi ra, kéo nàng xuống một chút, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, nụ hôn nóng bỏng đến mức Thủy Nhược Vân không kìm được khẽ rên rỉ.

Lăng Việt Sơn đột nhiên bế nàng lên và nói: “Ta hối hận rồi, hay làm gì đó đi.”

Thủy Nhược Vân giật mình, vội vàng đẩy hắn: “Đừng náo loạn, lát nữa Niên cô nương sẽ đến đây tìm hai chúng ta. Hôm nay còn có việc quan trọng, chàng đừng làm loạn.”

Nàng còn chưa kịp nói hết đã thấy Lăng Việt Sơn ôm nàng ngồi vào bàn, trước mặt nàng là bữa sáng thịnh soạn. Hắn nghịch ngợm nháy mắt với cô, cười nói: “Niên cô nương và những người khác đến tìm thì chúng ta không thể ăn sáng sao?”

Thủy Nhược Vân đỏ mặt, Lăng Việt Sơn thì thầm vào tai nàng: “Ây da, thê tử của ta, sáng không muốn ăn sáng mà trong đầu nghĩ chuyện gì vậy.”

Thủy Nhược Vân không chịu nổi nữa, xoay người đấm hắn mấy cái: “Chàng lại trêu chọc ta, đồ lưu manh.”

Hắn cười to bắt tay nàng: “Ta không trêu chọc nàng, nếu nàng đã muốn làm chuyện đó thì phu quân như ta nhất định sẽ hầu hạ. Nhưng bữa sáng sắp nguội rồi, ăn sáng trước đi.”

Hắn vui vẻ thấy mặt nàng đỏ bừng, hôn mấy cái nữa.

Thủy Nhược Vân lại giãy dụa, không chịu: “Chàng thật xấu, sao lại đổ cho ta.”

Lăng Việt Sơn gấp rau cho nàng, múc đầy một bát cháo, nhe răng cười nhìn nàng đấm hắn, rồi bắt đầu đút cho nàng ăn: “Hừ, nhờ da mặt dày, mới có thê tử để ôm, bằng không giống tên ngốc Mai Mãn kia, chờ con chúng ta biết đi rồi, hắn còn chưa xong được chuyện gì.”

Thủy Nhược Vân nuốt xuống ngụm cháo đầu tiên, nói: “Ta tự ăn, chàng cũng mau ăn đi. Mai Mãn làm sao vậy?”

Lăng Việt Sơn né tránh bàn tay định cướp lấy chiếc thìa của nàng, lại húp thêm một ngụm: “Mau ăn đi, ta thích đút cho nàng ăn. Tên Mai Mãn đó thật ngu ngốc.”

Hắn kể chuyện tối qua của Mai Mãn cho nàng biết, Thủy Nhược Vân nghe xong xong thì cười nói: “Mai Mãn thật là thú vị, khó trách tối hôm qua náo loạn như vậy.”

Lăng Việt Sơn cau mày: “Tối qua đã đánh thức nàng sao?”

Nghĩ đến đây, hắn liền không vui: “Mai Mãn đáng chết, ngày hôm qua nên đánh hắn thêm mấy cái.”

Thủy Nhược Vân vuốt mày hắn: “Đánh cái gì mà đánh, chàng chỉ biết khi dễ hắn, chúng ta phải giúp hắn chứ, ta đi tìm Niên cô nương nói chuyện.”

“Hắn nói hôm nay hắn trở về sẽ nói, nàng đừng lo chuyện này, xem hôm nay hắn trở về sẽ làm gì đi. Hắn đã suy tính cả đêm, nếu hôm nay nàng nhúng tay vào, lỡ làm hỏng kế hoạch của hắn thì sao? Ngược lại hắn sẽ không vui đó.”

Thủy Nhược Vân nhìn khuôn mặt của Lăng Việt Sơn, nàng còn tò mò về kế hoạch của Mai Mãn nữa, nghĩ rằng nếu Mai Mãn có thể học được chút liều lĩnh từ chàng thì chuyện này đã sớm thành công rồi. Nàng lại vui vẻ cùng Lăn Việt Sơn ăn bữa sáng, cứ vừa ăn vừa vui đùa, mất hết nửa buổi sáng mới ăn xong.

Những lời nói giỡn trước quả nhiên đã thành sự thật. Niên Tâm Phù đúng là đã đến tìm, tiểu nhị nói sư phụ của nàng đến tìm, đang ở trước cửa nhà trọ. Tiểu nhị kia xem ra cũng thông minh, thấy một ông già đến tìm một khách nữ, không biết ý tốt hay xấu, nên chỉ để ông già đó chờ ở cửa, lên lầu báo cho khách biết. Niên Tâm Phù vừa nghe tin đã vội vã đến tìm Lăng Việt Sơn để chào tạm biệt.

Thủy Nhược Vân nghe vậy liền chạy đến bệ cửa sổ nhìn, phòng khách đối diện bọn họ, cửa sổ vừa vặn đối diện cửa nhà trọ. Vừa thấy đã giật mình, nàng nhanh chóng lùi lại, vô thức ngồi xuống trốn. Lăng Việt Sơn thấy thì buồn cười, muốn qua xem thế nào. Thủy Nhược Vân lại nhỏ giọng nói: “Là Đậu Thăng Dũng đó.”

Lăng Việt Sơn và Niên Tâm Phù đều thăm dò nhìn, đúng lúc người đó quay đầu lại, không thấy Đậu Thăng Dũng ở đâu, dáng vẻ không hề giống.

Niên Tâm Phù vui vẻ mỉm cười: “Đó thực sự là sư phụ của ta! Lăng thiếu hiệp, đúng là sư phụ của ta!

Nàng vội vã xoay người chạy xuống lầu.

Lăng Việt Sơn buồn cười nhìn Thủy Nhược Vân: “Thật không giống chút nào, con mắt nào của nàng nhìn ra được hắn là Đậu Thăng Dũng vậy.”

Thủy Nhược Vân không cam lòng nhìn lại, lần này thấy mặt đúng là không phải. Nàng bĩu môi: “Vừa rồi khi hắn quay mặt đi, đúng là dáng vẻ của Đậu Thăng Dũng mà.”

Lăng Việt Sơn vỗ mặt nàng, cười nói: “Niên cô nương người ta đã nhận ra sư phụ rồi, mắt của nàng bị sao rồi, ha ha.”

Hắn xoay người đi ra ngoài: “Ta xuống dưới xem tình hình, nàng đừng chạy loạn nha.”

Người đang đợi ở dưới đúng là sư phụ của Niên Tâm Phù, Kiều Anh, sư phụ và đồ đệ gặp lại nhau thì rất vui mừng. Hóa ra Kiều Anh đã bị giam cầm ở La Diễm Môn trong nhiều ngày, hôm đó, không biết vì sao có một đám người tập kích La Diễm Môn, Kiều Anh nhân dịp náo loạn nên chạy trốn, bị thương nặng, may mắn có người tốt đi qua nên đã giúp đỡ. Mãi một thời gian sau mới khỏe mạnh hơn. Ông quay về môn pái tìm đồ nhi thì không có tin tức, nghe ngóng xung quanh mới biết được Niên Tâm Phù ra noài tìm sư phụ, ông liền đi theo tìm nàng, không ngờ lại tìm được.

Lăng Việt Sơn đưa họ vào nhà trọ, để họ từ từ nói chuyện. Nói đến thảm án của sư môn, hai sư đồ đều ôm nhau khóc. Thủy Nhược Vân đưa họ chén trà, Niên Tâm Phù vội vàng giới thiệu hai người họ, còn có Mai Mãn và những người không có mặt, nói họ đã cứu giúp nàng, lần này Đồng Thiên Sách phái người đi bắt nàng, đúng lúc nàng gặp lại họ. Kiều Anh hết lòng cảm tạ Lăng Việt Sơn, bây giờ hắn chỉ còn một đồ đệ này, may mắn là gắp được quý nhân giúp đỡ.

Kiều Anh lại nói: “Tên Đồng Thiên Sách quả thực là nham hiểm và độc ác. A Phù, con phải cẩn thận hơn. Vi sư đã tìm một nơi, tập trung mọi người báo thù cho thảm kịch diệt môn của chúng ta. Đồng Thiên Sách là quan phủ, võ công cao cường, trước mắt chưa thể chống lại hắn. Nếu con đi theo Lăng Việt Sơn và những người khác thì quá dễ thấy, sao con không đi cùng sư phụ, mọi người đều cho rằng sư phụ đã chết, con ở cùng sư phụ sẽ dễ giấu tung tích hơn.”

“Nhưng con vẫn còn một người bạn tốt không nơi nương tựa, con muốn dẫn nàng theo.”

Niên Tâm Phù vội vàng nói về tình cảnh của Lương Huyền Ca, Kiều Anh lại có dáng vẻ khó xử: “Chúng ta có thù diệt môn phải báo, con lại đang bị đuổi bắt, còn dẫn theo một nữ nhân yếu đuối, trước mắt không tiện lắm.”

Thủy Nhược Vân vội vàng nói: “Lương cô nương có thể theo chúng tôi, chúng tôi sẽ lo cho nàng. Chỉ là Kiều môn chủ, bây giờ bên ngoài náo loạn như vậy, không bằng ngươi theo chúng tôi một đoạn đường đi, mọi người cùng chăm sóc nhau.”

Lăng Việt Sơn kinh ngạc nhìn nàng, hôm nay bảo bối của hắn bị sao vậy.

Kiều Anh nhanh chóng từ chối, Niên Tâm Phù thấy ý tứ của sư phụ cũng thuận theo. Nàng phải về phòng nói chuyện với Lương Huyền Ca, thu dọn đồ đạc rồi sẽ cùng sưu phụ xuất phát.

Thủy Nhược Vân vội vàng đi theo, Lăng Việt Sơn nghĩ, có lẽ nàng đang nghĩ đến việc giúp Mai Mãn. Đúng rồi, sau khi Niên Tâm Phù rời đi, cũng không biết khi nào sẽ gặp lại, Mai Mãn nói hôm nay trở về nhất định sẽ thổ lộ, chỉ sợ sẽ hư chuyện.

Ba cô nương không biết làm gì trong phòng mà hơn nửa ngày không thấy bóng ai. Đợi nửa ngày, cuối cùng thấy Thùy Nhược Vân và Niên Tâm Phù kéo tay nhau ra ngoài. Kiều Anh vội vàng dẫn đồ nhi cáo từ, Niên Tâm Phù cười nói tính tình sư phụ nôn nóng, chỉnh áo lại cho sư phụ, có thể thấy tình cảm hai sư đồ rất sâu sắc. Trước khi đi, Niên Tâm Phù xoay người hôm lấy Thủy Nhược Vân, không nỡ buông ra, hai người lặng lẽ nói chuyện. Đến khi Lăng Việt Sơn chướng mắt, phải kéo một người đi, hai ngươi mới buông nhau ra.

Hai sư đồ Kiều Anh rời đi, Thủy Nhược Vân vẫy tay với Niên Tâm Phù và gật đầu nở một nụ cười. Lăng Việt Sơn lôi kéo nàng trở về phòng, bất mãn nói: “Sao nàng lại thân mật với nàng ta như vậy?”

Thủy Nhược Vân không đáp lời của hắn, vội vàng nắm lấy tay hắn: “Việt Sơn ca ca, chàng đi tìm bọn Mai Mãn được không? Mau nói họ trở về. Kiều môn chủ kia rất kỳ lạ.”

Lăng Việt Sơn cau mày: “Hắn là giả hả? Dịch dung sao?”

Lăng Việt Sơn cũng đã nghe nói về thuật dịch dung, nhưng chưa thấy bao giờ.

Thủy Nhược Vân nói: “Niên cô nương nói không phải, nàng ấy cô ý nhìn gần, nói không có dịch dung. Một số việc nhỏ trong sư môn nàng, ông ta đều biết được.”

Hắn khó hiểu nói: “Đó đúng là sư phụ của nàng, vậy thì có vấn đề gì?”

“Ông ấy không hề tò mò vì sao Đồng Thiên Sách lại muốn bắt Niên cô nương? Hắn không có hỏi nhiều về Đồng Thiên Sách nhưng lại nói võ công của Đồng Thiên Sách rất cao cường. Như vậy không kỳ lạ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.