Sủng Thê Hằng Ngày

Chương 1



Ung Hòa năm thứ hai mươi tám, Tập phủ.

Cuối mùa thu, ngày cưới đã qua sắc hoa điêu tàn trong thầm lặng, xoay chuyển nhập vào thế gian. Hoa quế, hoa dâm bụt, chuỗi chuỗi hồng sắc nở rộ tươi đẹp, chập chờn đong đưa.



Hương hoa thơm ngào ngạt thoảng nhẹ hòa vào trong gió, từng đợt từng đợt tràn vào phòng.

Hương Chỉ Toàn nhíu mày lại, không thích cảm giác bị mấy loại mùi thơm vấn trộn vào nhau quanh quẩn nơi chóp mũi. Thả bút lông trong tay xuống, nàng nâng chung trà lên, nhấp một hớp trà, ánh mắt lơ đãng liếc qua Tập Lãng.

Hắn đứng trước thư án cầm bút viết, đầu lông mày yên ả, vẻ mặt chuyên tâm.

Thái y muốn hắn nằm trên giường nghỉ ngơi, cánh tay không được vận lực, cố gắng hết sức không được di động. Hắn không chịu nghe. Giống như thân thể kia, bị thương bệnh là người khác, không có quan hệ gì với hắn.

Hương Chỉ Toàn buông chung trà, đưa tay nâng má, nhìn về phía cửa sổ.

Bóng cây che trên màn cửa sổ, di động theo gió, khoảng cách giữa ánh sáng vào bóng râm trông như ngọc vỡ, chói mắt người nhìn.

Nàng hơi híp con ngươi, ánh mắt chuyển quanh phòng một vòng, lại trở về trên người Tập Lãng.

Hắn mặc bộ cẩm bào tiễn tụ màu đen, búi tóc, mày kiếm đen nhánh, khuôn mặt, hai tay bị che phủ lại càng lộ ra vẻ yếu ớt.

Dung mạo anh tuấn thanh nhã hơn người, hơi thở lạnh lẽo trống vắng. Dưới ánh mặt trời sáng chói, vậy mà người này cứ như bị ánh trăng đêm thu che phủ, cách xa hồng trần vạn trượng, một mình một chốn cô đơn lạnh lẽo.

Ba năm rong ruổi sa trường, chém giết nghìn dặm, một kiếm chém 7 tướng địch — những thứ này là những mà hắn việc trải qua trước lúc thành hôn, chung quy nàng vẫn luôn khó có thể đưa những thứ ấy gắn liền vào một chỗ với con người trước mắt này, lại hoàn toàn không thể phản bác được.

Nếu không trải qua những việc này, cơ thể hắn sẽ không bị thương nặng, và nàng cũng không phải gả cho hắn.

Trước trận thắng, trong một trận đánh ác liệt hắn bị trọng thương, sau khi hồi kinh tình trạng vết thương lại hay thay đổi thất thường, có một lần tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. Tập gia lão phu nhân, đại phu nhân Trương La làm xung hỉ cho hắn. Tổ mẫu, bá phụ nàng bắt được cơ hội này, tuy rằng chuyện có chút biến đổi bất ngờ, rốt cuộc vẫn được như nguyện, hai nhà kết thân.

Thật ra hắn đâu có gì mà cần phải dùng tới xung hỉ? Tính tình vững vàng và có nghị lực như vậy, thậm chí đối với chính mình cũng rất tàn khốc, há có thể dễ dàng bị mấy vết thương này trói buộc số mệnh.

Thu lại mạch suy nghĩ, Hương Chỉ Toàn đi tới bên người Tập Lãng, đưa cho hắn thêm một chén trà nóng, thoáng thấy mực nước trong nghiên mực còn dư lại không nhiều lắm, cầm thỏi mực lên, rồi lại chần chờ, “Có muốn nghỉ ngơi một lát không?”

“Không có việc gì.” Tập Lãng giữ tay nàng lại, trắng nõn, nhỏ gầy, “Gọi nha hoàn làm đi.” Rất hoài nghi nàng hẳn không có đủ khí lực mà làm như vậy.

Hương Chỉ Toàn mỉm cười, “Đang cảm thấy hơi lạnh, làm chút chuyện có thể ấm lên hơn một chút.”

Ánh mắt của Tập Lãng dời lên, đối mặt đôi mắt to kia. Giống như mặc ngọc ngâm trong làn nước trong sáng của mùa thu, thủy quang liễm diễm, đuôi mắt hơi hơi hất lên. Trong mắt nàng có ý cười nhàn nhạt, mới vừa đối mắt với hắn, lại buông mí mắt xuống, chuyên tâm mài mực.

Hắn cũng đành tiếp tục tập trung tư tưởng sao chép 《 Pháp Hoa kinh 》. Kinh Phật có thể giúp tâm tình bình thản.

Ngòi bút vẽ ra một nét, đều mang theo cảm giác đau đớn không kịch liệt thì cũng âm ỉ. Quá trình này, giống như hắn đang cầm trong tay một lưỡi dao sắc bén, từng chút từng chút hành hạ chính mình.

Cũng không phải phân cao thấp với ai, lại càng không có ý tứ cậy mạnh, thật sự là bởi vì bất luận thế nào cũng đều bị vết thương này làm đau. Vậy không bằng làm chút chuyện vừa phải, gân cốt cũng không đến mức cứng đờ, tâm hồn không đến nỗi mệt mỏi.

Thỉnh thoảng suy nghĩ một chút tới những năm tháng xuất chúng nơi sa trường, hắn lại có cảm giác tựa như đã cách mấy đời.

Sớm chiều, giết đỏ cả mắt, tắm trong bể máu biến thành ma quỷ, lấy sự sống chết ra đánh bạc. Kết quả là đâu? Một tướng công thành vạn cốt khô. Hắn có được thanh danh này đều trải qua mấy lần nguy hiểm suýt chết, huynh đệ cùng vào sanh ra tử không biết có bao nhiêu người chôn xương nơi chiến trường, không thể nhìn thấy gió trăng cõi đời.

Tâm trạng phập phồng, sức lực khi hạ bút bèn mất khống chế, đau đớn gay gắt trên cánh tay phải lần lượt tập kích thẳng vào tim, khiến cho hô hấp của hắn hơi ngưng lại.

Hắn để bút xuống, xoay người lại ngồi xuống, lúc này mới phát hiện người bên cạnh đã mài mực xong rồi, đang ngưng mắt nhìn đếm mấy cành hoa hồng trong bình hoa đặt trên bệ cửa sổ.

Chờ thêm một lát, nàng cũng không nhịn được mà nghịch vớ vẩn một phen.

Khóe môi Tập Lãng bất giác nhếch lên, nâng tầm mắt đánh giá nàng.

Là nữ hài sống ở phía nam, màu da trắng nõn như có thể nhìn xuyên thấu, thân hình nhỏ nhắn và yếu ớt như nhành liễu, mặc áo tầng màu hồng nhạt, tựa như bé gái nhỏ không rành thế sự. Thật sự, có nhìn thế nào cũng không giống người đã cập kê rồi.

Nhưng nàng cũng chỉ có dáng vẻ non nớt, không phải người không có chủ ý không biết đối nhân xử thế.

Ngày thứ hai sau khi thành hôn, nàng đã bị ép ở tại trong phòng, nói cho hay là để hầu hạ hắn thật tốt, thật ra thì trưởng bối không muốn để cho nàng lộ mặt, sợ bị người lén nghị luận.

Lúc đầu hắn còn lo lắng trong lòng nàng sẽ thấy tủi thân, bèn để nàng ở cùng một chỗ với mình chép kinh giết thời gian. Qua mấy ngày nay, mới phát hiện tấm lòng nàng cực kì, rộng rãi, không cần ai khuyên giải.

Lúc này, nàng bưng bình hoa vừa ngắm trước đó đặt lên trên bàn, tìm kéo, lấy nhánh hoa ra, sau đó tập trung cắt sửa, rồi lại lần lượt cho vào trong bình.

Hẳn là nàng có sở trường với cái này, cho nên mới không thể chịu đựng được cảnh những đóa hoa tươi lại bị đối đãi như lấy lệ.

Nàng cắm hoa, lại như đang đánh cờ: Chăm chú bố cục, hoàn thành từng bước. Trước khi để một cành hoa vào trong bình, đều phải trải qua sự tự định giá tinh tế.

Cách thức trong đó không ít, nhánh hoa phải đặt xen lẫn tỉ mỉ, màu sắc phải làm nổi lẫn nhau. Hắn cũng thừa nhận, qua tay nàng mỗi ngày đổi một kiểu hoa trong bình sẽ trở thành một phong cảnh không thể bỏ lỡ trong phòng.

Mỗi ngày một cảnh, nàng thuận tiện dùng việc nhỏ này mà tiêu mòn thời gian.

Chưa bao giờ từng thấy vẻ mặt ủy khuất của nàng.

Sẽ tủi thân sao? Hẳn nên là vậy.

Người trong cuộc là hắn đây cũng cực kỳ chán ghét ý kiến xung hỉ bỏ đi kia, huống chi là nàng. Đang êm đẹp làm một nữ hài tử, vừa gả qua cửa, liền phải đối mặt với việc có thể là thương thế của hắn tốt hơn, lại cũng có thể thành người vừa kết hôn ngay sau đó đã phải ở goá.

Đáng tiếc khi đó tinh thần và thể lực của hắn không tốt, sau khi chuyện này bị định ra hắn mới biết, thứ có thể làm quá ít.

Ban đầu Hương thị muốn gả nhị tỷ của đưa nàng Hương Khởi Toàn qua cho hắn, sau đó cái người tên Hương Khởi Toàn kia lại mắc bệnh khó chữa, tổ mẫu hắn quyết đoán kịp thời, nói không phải còn có một nữ hài tử khác sao? Vừa cập kê, đổi lại thành nàng là tốt rồi. Tổ mẫu, bá phụ nàng đồng ý ngay lập tức.

Cứ như vậy, đứa bé đáng thương này bị gài bẫy chắc chắn.

Mặc kệ thế nào, nàng lấy lý do xung hỉ gả vào Tập gia, chung quy đều phải chịu thua thiệt hơn nhiều người.

Ở trong mắt người ngoài, người xem trọng nàng, thì nói là cháu gái của tri phủ Nghiễm Châu, kẻ nhìn nàng hèn mọn, lại nói là chỉ là nữ nhi của thương nhân — cha mẹ đã mất từ sớm của nàng rất có đầu óc kinh doanh, lúc còn sống đã có chút danh tiếng ở phía nam, kiếm về một phần gia sản lớn. Đáng tiếc đều là người bạc mệnh, mấy năm trước đều lần lượt bị bệnh mà mất.

Xuất thân như vậy, thật ra hoàn toàn có thể gả cho một gia đình xứng vai xứng vế, không phải chịu việc gả cao bị người đối xử lạnh nhạt. Thế nhưng lòng dạ người nhà Hương thị không ra gì, vì có thể được điều nhiệm tới kinh thành, không thiếu lợi dụng nàng và hai tỷ tỷ.

Ba tỷ muội Hương thị các nàng, ở Nghiễm Châu cũng có danh tiếng rất khá, tướng mạo mỗi người đều xuất chúng, nhưng đều có chung tính chất là những người sa cơ thất thế. Đương nhiên, những thứ này hắn mới nghe nói được mấy ngày nay.

Dáng vẻ dung mạo hơn người, quả thật là vậy, mặc dù thoạt nhìn có vẻ còn nhỏ tuổi, nhưng cũng không thể nghi ngờ một điều là nàng rất đẹp. Còn tính tình sao, cũng chỉ có cảm giác nàng rất ít nói, mấy cái khác vẫn chưa tìm ra được. Nếu quả thật mạnh mẽ, vậy cũng không tính là chuyện xấu. Cục diện trong phủ phức tạp, nếu như nàng mang tính tình như một cái túi để người trút giận, vậy thật không dễ xử lí rồi.

Chỉ cần không có hơi một tí lại đùa giỡn tính tình nhỏ nhen mà làm chuyện hồ đồ là tốt rồi.

Tập Lãng chỉ ngừng trong chốc lát, lại nhấc bút lên. Tình hình của mình ra sao bản thân mình tự rõ, thế này mới có lợi, thời gian viết mỗi ngày càng lâu, động tác cũng theo đó linh hoạt hơn từng ngày.

Khi trong tay Hương Chỉ Toàn chỉ còn lại một cành hoa cuối cùng, cũng cảm giác được rốt cuộc tầm mắt của hắn đã rời khỏi mình, thân hình hơi thả lỏng, im lặng thở dài một hơi.

Ở trong mắt hắn, mình là như thế nào?

Nàng ôm mệnh xung hỉ, giữ suy nghĩ gả tới Tập phủ làm quả phụ. Đương nhiên, nếu không phải trước đây đã có tiền đề xung hỉ, Tập gia cũng sẽ tìm một người khác, không nhất thiết phải là nữ tử của Hương thị.

Tập gia là nguyên huân khai quốc, trải qua mưa gió sáu triều, từng có một vị Các Lão, bốn vị danh tướng, là danh môn vọng tộc quyền khuynh triều dã.

Nữ nhi của một tri phủ tứ phẩm, kết hôn với Tập gia đều có thể bị coi là người trèo cao, lại càng miễn bàn tới nàng người có tình hình như vậy.

Mặc dù hai nhà có thể kết tình thông gia, là nhờ lão thái thái Hương gia cùng lão phu nhân Tập gia có chút giao tình, Hương gia còn tặng cho Tập gia tám vạn lượng bạc.

Lúc đầu đính hôn với Tập Lãng chính là Hương Khởi Toàn.

Hương Khởi Toàn luôn luôn khinh thường người trong quân ngũ, từ tướng quân cho tới binh lính, toàn thể đều gọi là vũ phu.

Nghe nói sau khi tin tức Tập gia muốn thực hiện hôn sự xung hỉ của Tập Lãng gấp truyền ra, Hương Khởi Toàn dứt khoát quả quyết mà chạy trốn. Lưu lại một phong thư bên trong có nói, nàng đã có người tình đầu ý hợp, thà chết cũng không gả cho cái người vũ phu gần chết kia.

Hương gia nào dám nói lời nói thật với Tập gia, chỉ nói Hương Khởi Toàn mắc bệnh hiểm nghèo, không thể thành hôn.

Chuyện xung hỉ gả xa liền rơi xuống trên đầu nàng.

Ba tỷ muội các nàng, thuở nhỏ đối nghịch với trưởng bối, đấu tranh nội bộ với tỷ muội, không có một người nào có tính tình nhu thuận. Hương gia sợ nàng cũng chuồn mất, lệnh cho người trông coi thật kỹ.

Khi đó nàng không nhịn được liên tục cười lạnh, nói kinh thành đến đem chuyện xấu của nhị tỷ nói ra sau đó lại làm chuyện điên rồ cũng không trễ.

Tổ mẫu cùng bá phụ nghe xong hoảng loạn, cam kết với nàng: Chỉ cần an phận mà gả vào Tập gia, nàng muốn cái gì, bọn họ cũng sẽ đem hết toàn lực thành toàn.

Nàng cũng không khách khí, nhân cơ hội mà đòi hai điều kiện, sau khi ý nguyện được thỏa mãn mới an tâm đợi gả.

Đại khái thì đây là quá trình nàng gả vào Tập gia. Muốn cho nàng nói, chẳng qua chuyện Hương gia bỏ tiền ra đồng thời tặng người cũng chỉ là việc người ta khinh thường làm.

Đều không phải là người nói nhiều, ngày thương tương đối im lặng. Nhưng trong đó lại có đôi chút tôn trọng lẫn nhau, giữ gìn mối hôn nhân không hề môn đăng hộ đối này.

Trước khi nàng lên đường gả xa, hộ vệ của hắn là Triệu Hạ đã mang theo bức thư tự tay hắn viết đến Hương gia, kiên trì muốn gặp chính nàng cho bằng được, cũng muốn nàng viết thư hồi âm ngay trước mặt.

Tất nhiên là Hương gia không chịu, nhưng thái độ Triệu Hạ kiên quyết, cũng chỉ có thể đồng ý.

Bức thư của Tập Lãng chỉ có vẻn vẹn mấy lời: Ta bị thương nặng, sinh tử khó dò, Tam tiểu thư có thật lòng nguyện ý gả cho ta hay không?

Nàng cười khổ viết thư trả lời: Nếu Tập tứ gia có lương duyên khác, tất nhiên thiếp không dám trèo cao, trước mắt thiếp nghe theo lời trưởng bối, bằng lòng xuất giá.

Sau đó, điều khiến cho nàng không nghĩ tới chính là, Triệu Hạ lập tức xem thư tín của nàng, ngay sau đó lấy ra phong thư thứ hai của Tập Lãng cho nàng:

Sau khi thành hôn, nếu ta bị mất mạng, ta bảo đảm quãng đời còn lại của nàng sẽ được an ổn; nếu có thể chuyển nguy thành an, ta quyết không phụ nàng.

Rất rõ ràng, hắn đã đo lường được tâm tư của nàng, cũng nhằm vào từng tình hình khác nhau mà viết câu trả lời khác nhau. Có lẽ dù cho nàng trả lời ngược lại, hắn hẳn cũng có sắp xếp.

Khi đó nàng đã nghĩ, nhị tỷ hoàn toàn không cần phải bỏ trốn như vậy, thái độ của Tập gia cũng không có nghĩa đó chính là thái độ của Tập Lãng.

Về sau, ngày thành hôn ấy, tuy rằng hắn không thể cho nàng một sảnh đường đầy tân khách chúc rượu, nhưng lại kéo thân thể bệnh tật tới làm đại lễ kết bái cùng nàng.

Không thể nghi ngờ hắn như vậy là vì tôn trọng thê tử.

Cũng vì lẽ này, nàng mang tất cả những thấp thỏm, lo sợ nghi hoặc, oán giận trên đường gả xa nghìn dặm chôn sâu vào tận đáy lòng, bánh ít đi, bánh quy lại, tuân theo quy củ, làm hết bổn phận.

Nam tử chỉ viết lên giấy một câu không phụ, không thể tin tưởng được, nhưng cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Cứ mỏi mắt mong chờ xem rồi sẽ biết.

Tường Vi rón ra rón rén đi vào cửa đến bên cạnh Hương Chỉ Toàn, thấp giọng thông báo: “Hà ma ma tới.”

Hà ma ma, bà vú của Hương Khởi Toàn? Hương Chỉ Toàn lấy ánh mắt hỏi.

Tường Vi gật đầu.

“Đưa bà ấy tời phòng khách nhỏ phía sau. Ta gặp bà ta một chút.”

Tường Vi vâng lệnh.

Cành hoa hồng màu trắng Hương Chỉ Toàn đang cầm trong tay cũng được nàng tiện tay đặt ở trên kháng, viện lời báo cho Tập Lãng: “Hạ nhân theo gả từ trong nhà thiếp tới rồi, thiếp đi gặp một chút.”

Tập Lãng gật đầu, “Đi đi.”

Hương Chỉ Toàn khoác thêm tấm áo choàng, trước khi ra cửa còn dùng sức chà xát tay. Nàng sinh ra và lớn lên ở phía nam, cuối mùa thu ở phương bắc này đối với nàng mà nói, không thua gì mùa đông của phía nam.

Tập Lãng chú ý đến cảnh này, không biết sao lại nhớ tới việc mỗi đêm nàng đều che kín chăn co lại thành một đoàn.

Hắn cho người gọi Triệu Hạ qua đây, phân phó nói: “Bảo phủ Nội Vụ đưa tới vài cái lò sưởi tay. Nếu trong kho có cất đồ tinh xảo, lại đưa qua đây vài cái trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.