Sủng Thê Hằng Ngày

Chương 12



Edit + Beta: Linxu

Hương Chỉ Toàn qua noãn các ở hậu viện gặp Hà ma ma.

Địa long trong noãn các đã được đốt, vừa vào cửa đã cảm nhận được như lúc ở phòng chính, hơi ấm  phả lên mặt.

Chỉ mới qua hai ngày đêm, mà thoạt nhìn Hà ma ma như đã già đi mấy tuổi, dáng vẻ khi hành lễ với Hương Chỉ Toàn cũng trở nên cung kính tới lạ.

Hương Chỉ Toàn đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện gì?”

Hà ma ma cung kính nói: “Không dối gạt người, nhị tiểu thư cũng tới rồi, giờ người đang ở ngoài cửa bên.” Lại giải thích, “Nàng tự biết mình không nên xuất đầu lộ diện, cũng đã đề phòng bị người khác nhìn trộm ra, nên đã giả trang nha hoàn, mang duy mạo tới.”

“...” Hương Chỉ Toàn rất cạn lời.

Hương Khởi Toàn thật cho là bản thân nàng ta tốt đẹp tới không giới hạn sao, chẳng nhẽ ai nhìn thấy nàng ta cũng đều sẽ bị câu hồn cả phải không?

Mỹ nhân có tiếng còn nhiều lắm đó, mỗi người có mỗi thẩm mĩ riêng mà thôi.

Ôm một bụng bực bội đè nén xuống, Hương Chỉ Toàn mới nói: “Nàng muốn gặp ta thì cứ đoan trang đàng hoàng mà tới gặp, đừng có giả thần giả quỷ.”

Hà ma ma không có tâm tư ngẫm nghĩ xem sao giọng nói của nàng lại không tốt vậy, vội vàng thưa vâng, bước nhanh ra ngoài gọi Hương Khởi Toàn vào đây.

Hương Khởi Toàn theo sau lưng Hà ma ma, đi vào Tập phủ, về hướng Thanh Phong Các, không tự chủ được mà đánh giá những thứ nhìn thấy ven đường.

Đình đài lầu tạ, hành lang kim phấn, phi hoa tươi tốt xung quanh, không những không thấy mưa bụi trời thu,  mà còn đẹp hơn cảnh sắc xuân sang.

Thế gia danh môn mấy trăm năm, nội tình tựa như thâm nhập vào từng chốn một, khiến người ta không thể thả mình hoàn toàn vào đây mà say mê, ngược lại cảm giác thấp thỏm trong lòng lại càng lớn hơn.

Đi lên mấy đoạn thềm đá thật cao của Thanh Phong Các, bước qua tọa phòng, chính sảnh, phòng chính mới tới noãn các.

Hà ma ma chỉ một ngón tay vào phòng khách phía đông, vừa đi vừa nhẹ giọng nói: “Bên kia là phòng khách, lần trước qua đây gặp người là ở đó, lần này liền đổi thành noãn các. Theo lý mà nói thì giờ chưa tới lúc đốt than sưởi ấm, nhưng tam cô gia lại bằng lòng chiều theo Tam cô nãi nãi.”

Hương Khởi Toàn tức giận, liếc xéo Hà ma ma: “Ta cần ngươi tới khoe khoang thay nàng ta đó hả?”

Hà ma ma cười khổ, ý của bà là Tập Lãng rất quan tâm tới Hương Chỉ Toàn, lấy ý này là để nhắc nhở nhị tiểu thư, đợi lát nữa nói chuyện thì nên chú ý đúng mực, chứ không có gì hơn.

Trước khi hai người đi vào noãn các, Tường Vi đang hỏi Hương Chỉ Toàn: “Phòng bếp có mời thêm một đầu bếp mới, chuyên quản lý một ngày ba bữa cho người, buổi tối người muốn ăn gì?”

Hương Chỉ Toàn mừng tít mắt, suy nghĩ một chút, “Bách hoa ngư đỗ, nấm hương sắt sợi, tôm nấu muối tiêu, thịt hầm khoai sọ rau thơm, lại làm thêm món canh gà nấu mộc nhĩ, trước cứ làm mấy món này, ta nếm xem mùi vị thế nào.”

“Nô tỳ đã nhớ rồi.” Tường Vi cười ra cửa truyền lời.

Sau khi Hương Khởi Toàn vào cửa, Hương Chỉ Toàn mới thu ý cười lại, lạnh mặt quan sát. Quần áo Hương Khởi Toàn mặc chủ yếu là màu lam, váy màu hải đường đỏ, thật đúng là trang phục nha hoàn.

Hai người các nàng dù có không gặp nhau mấy mươi năm đi nữa, thì khi gặp lại cũng chỉ có cảm giác ghét bỏ lần nhau, chứ không thể nào xuất hiện một màn tình cảm ấm áp.

Hương Khởi Toàn đứng ở đàng kia, cũng quan sát Hương Chỉ Toàn thật kỹ. Hương Chỉ Toàn mặc y phục áo ngoài trắng tản lớp hoa, váy nguyệt hoa màu hồng đào, không khác mấy khi còn ở khuê các.

Hương Chỉ Toàn sai nha hoàn hầu hạ ra ngoài trước, sau đó mới nói: “Ngươi mặc trang phục kiểu này, ta sẽ không mời ngồi xuống. Có gì thì nói thẳng.”

Hương Khởi Toàn mím môi suy nghĩ kế sách, cố gắng hết sức làm cho giọng nói không hiện lên vẻ lạnh nhạt vô lễ thái quá: “Vậy ta liền nói thẳng. Tình huống lúc này của ta, ngươi cũng tưởng tượng được. Lục gia Thành gia mới nói chuyện này với người trong nhà, Thành gia còn đang do dự, nói cho cùng thì cũng là ta trốn nhà tới đây. Bởi vậy ta chỉ muốn ngươi giúp ta một chút, cho ta mượn nhà cửa trong của hồi môn của ngươi, để ta ở kinh thành sắp xếp trước...”

“Ngươi chờ chút đã.” Hương Chỉ Toàn cắt đứt lời của nàng, hỏi, “Ngụ ý này của người có phải muốn nói, người tính lấy thân phận Hương gia nhị tiểu thư gả tới đây?”

Nói nhảm! Hương Khởi Toàn thầm nói đây không phải là biết rõ còn hỏi sao?

Một bên Hà ma ma giành nói: “”Vâng, ý của nhị tiểu thư là vậy ạ.”

“Ồ.” Hương Chỉ Toàn cười khanh khách gật đầu, “Vậy lúc này ta có thể cho ngươi câu trả lời thuyết phục, không được.” Nàng nhìn Hương Khởi Toàn, “Trước tiên ngươi cần phải nói tình thế hiện tại của mình cho Hương gia, Hương gia vẫn còn thừa nhận người, ắt sẽ có người giúp ngươi dàn xếp lại, nếu Hương gia không chịu nhận ngươi, ta cũng giống các quản sự thân ở kinh thành này, không thể giúp ngươi chút gì.”

Ánh mắt Hương Khởi Toàn âm u lạnh lẽo, nụ cười lãnh cảm, “Ta không có cách tóm đám quản sự, nhưng không có nghĩa là không cách nào đối phó ngươi.”

“Ngươi muốn đối phó ta như thế nào?” Hương Chỉ Toàn không coi ra gì, “Hương gia nhị tiểu thư mắc bệnh hiểm nghèo chạy tới kinh thành làm mưa làm gió — ai tin? Ngươi thật tính không đội trời chung với Hương gia sao? “Lại hỏi Hà ma ma, “Ý trung nhân của nhị tiểu thư nhà bà là ai?”

Hà ma ma đàng hoàng trả lời: “Là đích tử của Lại bộ viên ngoại lang Thành đại nhân, đứng thứ sáu trong nhà.”

“Hửm, dòng họ là chữ nào?”

Hà ma ma chột dạ nhụt chí, “Dạ, là Thành trong chữ thành công.”

“Ồ Thành lục gia.” Hương Chỉ Toàn cười cười hài hước, “Con của Lại bộ viên ngoại — con trai một viên quan ngũ phẩm, nhị tỷ quả nhiên lợi hại, tìm cho mình một gia đình thật tốt.”

Vẻ mặt Hương Khởi Toàn trắng bệch, giọng nói lại vẫn bình ổn: “Ngươi đừng có ở đó mà hả hê, nói tới, ngươi hẳn nên cảm ơn ta mới đúng. Nếu không phải ta xảy ra sự cố, ngươi có thể có cuộc sống hiện tại chắc? Ngươi có thể nhân cơ hội bắt bí đập lão thái thái một đòn?” Nàng nhíu mày cười nhạt, “Muội muội tốt của ta, dù có thế nào thì ngươi cũng đừng cho rằng, ta rời khỏi Hương gia, nghĩa là không biết chút chuyện gì xảy ra trong nhà.”

“Ngươi cũng đừng bao giờ nghĩ rằng, cái ta có thể có được, thì ngươi cũng có khả năng giành được.” Hương Chỉ Toàn ung dung thản nhiên, “Ta và ngươi đối nhân xử thế hoàn toàn khác nhau, cho ta có thể nó là phúc, nhưng vào tay ngươi thì đại khái nó thành họa. Cho nên, ngươi tuyệt đối đừng tự cho là đúng, cho rằng cái phúc dễ dàng có được này của ngươi là ta giành lợi. Lão thái thái cần thứ nữ như ngươi đi xung hỉ, chuyện thành, Hương gia không bị mất mặt. Mà ngươi không biết trời cao đất rộng, kiếm chuyện gây họa. Tập phủ đây, vốn cũng không bằng lòng cho con trưởng cưới một thứ nữ — rất mất mặt, ngươi có hiểu không? Ngươi chạy, chạy trốn rất tốt, với Hương gia là chuyện khó giải, với Tập gia lại là việc vui.”

Thân hình Hương Khởi Toàn chấn động, sắc mặt trở nên tái nhợt.

“Đừng trách ta nói chuyện khó nghe, đến tột cùng ngày sau Thành lục gia có thể cưới ngươi hay không hãy còn chưa chắc.” Giọng nói Hương Chỉ Toàn vô cùng bình tĩnh, “Nếu như chúng ta chỉ là con gái nhà thương nhân, thì chẳng ai đi tính toán tới cái gọi là khác biệt đích thứ, nhưng vì chúng ta có một bá phụ làm quan chức, vậy không thể không tính tới được — nói thì dễ mà nghe thì khó, ai cũng không muốn chỉ vì tân nương mới vào cửa mà cả dòng họ mất hết thể diện.”

“Ngươi, câm miệng cho ta!” Sắc mặt Hương Khởi Toàn tái xanh, rít từng chữ một.

Hương Chỉ Toàn lại cười rộ lên, “Nhìn như ngươi vậy, trong lòng ta rất thoải mái.”

Trên đường gả xa, núi đen nước thẳm đường dài xa xôi. Khí hậu chuyển từ ấm áp sang lạnh lẽo, tâm cảnh cũng đi từ phẫn hận tới vô vọng.

Lúc nào cũng có cảm giác mình như nụ hoa bị cơn gió cực mạnh cuốn rơi, còn chưa kịp nở rộ, thì đã vội héo tàn.

Làm sao chịu đựng nổi?

Biết bao đêm dài hai mắt mở to trừng trừng nhìn bóng đêm sâu thẳm, chờ tới bình minh.

Gả cho Tập Lãng, dù bây giờ có được sống như ý, thì cả Hương gia lẫn Hương Khởi Toàn đều cũng không có tư cách đòi nàng cảm ơn. Nàng vì cái này mà bỏ ra cái giá tương ứng: Xa rời quê hương, làm bạn với cô đơn.

Đúng, có câu nói nhân họa đắc phúc, nhưng chuyện này cũng không thể nói rằng nàng có thể tha thứ cho những tai họa bất ngờ áp đặt lên nàng khi đó.

Trước đến giờ nàng đều rõ ràng, mối hôn sự này, dù có tồi tệ, thì nàng cũng không thể khiến Hương Khởi Toàn chịu trách nhiệm với mình. Nhưng cũng giống vậy, người không có tư cách nói này la nọ thậm chí đòi nàng phải cảm kích nhất, cũng chính là Hương Khởi Toàn.

Đối với Hương Khởi Toàn, nàng vẫn luôn chán ghét như trước nay, và vẫn căm hận Hương gia.

Người mình chán ghét từ lâu sống không dễ chịu, nàng mất hứng mới là lạ.

Hương Khởi Toàn mài ra một câu nói từ trong hàm răng: “Sau này dù có chuyện gì thì tốt nhất ngươi tuyệt đối không tới cầu xin ta.”

Giọng nói Hương Chỉ Toàn nhẹ nhàng mà kiên định: “Vĩnh viễn không bao giờ.” Dù nàng tới đường cùng, cũng sẽ không tới cầu xin người mình khinh thị cùng cực.

Vẻ mặt Hà ma ma suy sụp hẳn. Chuyến này, xem như đi không rồi.

Thành lục gia đã nói rõ thân phận ý trung nhân với người nhà, bên Thành gia không phải đang suy nghĩ đắn đo, mà đã kiên quyết không đồng ý, cho rằng phẩm hạnh Hương Khởi Toàn không ra sao, chẳng những không chịu cho nàng vào cửa, còn muốn Thành lục gia nhanh chóng đuổi nàng đi. Nghe hạ nhân trong biệt viện đồn thổi rằng, nếu Thành lục gia liều chết không đổi, có khi Thành gia cũng trục xuất hắn luôn.

Đến mức này, chỉ có thể xem xem lời tình trong miệng Thành lục gia rốt cuộc là thật hay giả.

Mà chủ tớ hai người, không thể ở tại biệt viện thêm nữa, nếu Thành gia cho rằng là Hương Khởi Toàn tùy tiện dụ dỗ, cho người đuổi nàng đi hoặc là dứt khoát nhốt lại, vậy thật có thể tới bước đường cùng.

Vốn Hà ma ma hy vọng Hương Khởi Toàn nói vài câu dễ nghe, trước xin Hương Chỉ Toàn cho các nàng tìm một nơi đặt chân là được, lại không nghĩ rằng, Hương Khởi Toàn hoàn toàn không biết ăn nói khép nép là thế nào. Ôi — bà thầm thở dài, thấy Hương Chỉ Toàn nhìn mình, bước lên một bước nhỏ.

Hương Chỉ Toàn nói: “Đợi lát nữa ngươi đi tìm Tường Vi, ta sẽ phân phó nàng kiếm sân sân giúp các ngươi, chờ bên Hương gia có thư trả lời...”

“Ngươi bớt giả vờ làm người tốt cho ta!” Hương Khởi Toàn đưa tay dùng sức kéo Hà ma ma về, “Dù ta có chết, cũng không cần tới sự giúp đỡ của ngươi!”

“Vậy thì thật tốt.” Hương Chỉ Toàn thở phào nhẹ nhõm, “Ta vốn không muốn giúp ngươi, chỉ không nghĩ để ngươi nghèo túng rồi lại bêu rếu làm ta bị người nhạo báng theo mà thôi.” Đây là lời nói thật, chỉ nói riêng về cá nhân nàng và Hương Khởi Toàn, không bỏ đá xuống giếng đã nhân từ lắm rồi, trước đó nói ra thế cũng là vì đại cục, phải nghiến răng mới nói ra được. Giờ Hương Khởi Toàn cự tuyệt, quá tốt, mọi người đều vui.

“Cũng là ta làm việc thừa, đầu óc hồ đồ mới đi tìm ngươi...” Hương Khởi Toàn thật hối hận muốn chết, xoay người muốn đi, trước khi ra cửa lại nghĩ tới một chuyện, dừng bước, ngoái đầu nhìn lại cười nói, “Có lẽ ngươi cũng biết chứ nhỉ? Tam tẩu tương lai của ngươi, chính là khuê trung hảo hữu của ta, Tiền Hữu Mai. Vốn ta muốn tới chỗ nàng ấy đang ở trong kinh nhờ giúp đỡ, cũng là Hà ma ma lắm chuyện, cứ bảo nói thế nào thì nàng ấy cũng là người ngoài, không bằng tới thăm ngươi trước xem thế nào. Lúc ấy ta nghĩ cũng phải, có thể không thiếu ân người ta lại giúp người bớt vung tiền kéo thân thì cũng tốt, nhưng nhìn thái độ này của người, ta tới tìm Hữu Mai vẫn hơn, tiện thể cũng nói rõ cho nàng biết con người ngươi là dạng thế nào, để sau này nàng ấy muốn bắt bí gây khó cho ngươi cũng dễ dàng hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.