Sủng Thê Hằng Ngày

Chương 4



Tân ma ma chừng bốn mươi, thân hình đẫy đà, trên khuôn mặt tròn trịa mang theo nụ cười hiền hòa, đi đến trước mắt, hành lễ sau đó nói: “Lão phu nhân có ý, là do ngày thường người có chút nuông chiều Kim Xuyến, khiến cho nha đầu kia không biết nặng nhẹ, mới dám đắc tội Tứ nãi nãi. Nếu Tứ nãi nãi đã không vừa mắt Kim Xuyến, vậy cũng được, như vậy đổi Ngân Bình qua đây hầu hạ.”



Nói thật hay, đem toàn bộ trách nhiệm khi xử lý Kim Xuyến đổ hết lên trên người nàng. Hương Chỉ Toàn có thể hiểu được, phiền chán trong lòng lại càng lớn hơn.

“Trong phòng không thiếu người.” Tập Lãng nói thẳng, “Mang người về đi.”

Vốn Tân ma ma như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Hương Chỉ Toàn, sau đó dáng vẻ càng thêm cung kính, “Nhưng chuyện này là ý của lão phu nhân, có câu nói trưởng bối ban thưởng, không thể từ chối, tứ gia người nói việc này có đúng lý hợp tình hay không?”

“Ta không nói từ chối, chẳng qua chỉ là quay đầu lại liền đưa người ra khỏi phủ xử lý, tội gì phải vậy.” Lão phu nhân sử dụng toàn những chiêu thức đàn bà khiến Tập Lãng nhàm chán, hắn bèn sử dụng lại cách nam nhân xử lí đại sự, “Hai ngày trước thái tử đến đây thăm bệnh, nói có ý định để cho Nhị thúc khởi phục, hỏi ta xem xem thế nào. Bây giờ nhìn lại, cũng không cần nữa.”

Lúc nam tử này bắt đầu tỏ vẻ lạnh lùng, có mấy người có thể chịu nổi? Hương Chỉ Toàn âm thầm may mắn, thật may là, đối với mình hắn cũng có vài phần đồng cảm, tôn trọng, nếu không còn có thể sống dễ chịu mỗi ngày ư? Mỗi ngày nhìn hắn lạnh mặt đã không chịu nổi rồi.

Sắc mặt Tân ma ma hết xanh lại đỏ. Từ mười tuổi bà đã vào Tập phủ làm người hầu, cho tới nay đã hơn ba mươi năm, từ trước đến nay rất được lão phu nhân coi trọng, thường ngày đi lại chẳng khác nào nửa chủ tử, dám đối đãi như vậy với bà, cho tới bây giờ chỉ có một mỗi mình Tập Lãng. Nghĩ lại lại thấy, mà thôi mấy năm hắn không ở nhà, cũng không có nghĩa là là có thể sinh ra vẻ tôn kính với mình, có gì đâu mà phải khó chịu? Sau khi thuyết phục mình, bà hành lễ cáo lui, trở về Tùng Hạc đường lão phu nhân ở.

Trong Tùng Hạc đường, huân đàn hương quanh năm, bầu không khí yên tĩnh an lành.

Lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở trên đại kháng, tay niêm Phật châu, im lặng tụng kinh.

Tân ma ma không dám lên tiếng quấy nhiễu, yên lặng đứng cạnh cửa.

Lão phu nhân nhận ra được bà vừa đi vào, khẽ nâng mí mắt, “Thế nào?”

Tân ma ma vội vàng tiến lên, nói qua quá trình một lần.

Mí mắt lão phu nhân rũ xuống, hồi lâu sau mới cười lạnh, “Quả nhiên là cánh cáp đã cứng rồi.”

Tân ma ma không dám tiếp lời, trong lòng lại suy nghĩ, có lúc nào mà Tập Lãng không phải như vậy kia chứ? Nếu không phải thời niên thiếu tính tình hắn ngang ngược tàn nhẫn, đại lão gia cũng sẽ không đưa hắn đi sung quân đến đại doanh biên quan lịch lãm. Có câu nói giang sơn dễ đổi, đó là ở bên ngoài hắn học được thứ gọi là ẩn nhẫn, về đến nhà, sẽ không lựa chọn thay hình đổi dạng. Bao nhiêu người cũng đều như nhau, không thể chịu đựng nhất, là người gần trong gang tấc. Huống hồ ở bên ngoài là hành quân đánh trận, so với việc đối nhân xử thế thường ngày là hai việc khác nhau hoàn toàn.

Lão phu nhân suy nghĩ một thời gian dài, phân phó nói: “Ngươi dẫn Ngân Bình tới phòng đại phu nhân, nói với nàng chuyện này, cứ nói ta thật sự rất lo lắng, quyết định muốn cho người trong phòng tới Thanh Phong Các chăm sóc. Hai tổ tôn chúng ta có chút ngăn cách, hắn không vui là chuyện bình thường, nhưng nàng ta lại khác, tuy là kế mẫu, nhưng bên ngoài luôn có tiếng là hiền lành. Đã có cái danh hiền này, thì ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không thể không làm thỏa đáng được.”

“Vâng.” Tân ma ma cười đi ra cửa.

**

Trở lại trong phòng, Hương Chỉ Toàn đi thay y phục trước.

Tường Vi vừa hầu hạ vừa nói: “Người muốn ta nghe ngóng chuyện trong phủ này, ta đã cẩn thận đi thăm dò một phen, thực sự là chuyện bất ngờ liên tiếp nhau đó.”

“Nói như thế nào?” Hương Chỉ Toàn vỗ nhẹ nhẹ bàn tay của Tường Vi, một ngón tay lại chỉ ghế con bên cạnh, “Ngươi ngồi xuống nói tỉ mỉ.” Nàng cũng không phải mấy cô nương được chăm chút lớn lên kia, nàng đã sớm quen tự thân làm những chuyện này rồi.

Tường Vi biết thói quen này của nàng, cũng không từ chối, sau khi ngồi xuống nhẹ giọng nói: “Lão phu nhân là kế mẫu của đại lão gia, mà đại phu nhân á, thời là kế mẫu của tứ gia. Ta nghe nói những thứ này, mới nghĩ thông suốt một việc.”

Hương Chỉ Toàn kinh ngạc không thôi, “Tập phủ này cũng thật là loạn.” Trước khi lên đường, người Hương gia nói dông nói dài chính là nói Tập gia từng sinh ra biết bao nhiêu nhân vật tài giỏi, lúc nói những lời như vậy vẻ mặt đều tỏ ra nịnh nọt, cùng vinh yên, hận không thể khiến nàng bái đường cùng Tập Lãng ngay tức thì để ngồi vững thân phận phu thê. Ở trên đường gả xa, nàng không có cơ hội hỏi thăm nhiều hơn, về sau đưa tay giúp đỡ Tường Vi, Linh Lan một lần, hai nha đầu này cũng không biết chuyện trong Tập phủ, đều không biết gì giống nàng.

“Đúng vậy.” Tường Vi đáp nói, “Ta cũng chưa từng nghĩ tới phương diện này, lúc nghe được thì thật là kinh hãi tới rớt cằm. Khi người và tứ gia ở hậu hoa viên, một bà tử nói với ta một lúc lâu, ta lại đi tìm người khác tìm chứng cứ, lúc này mới dám xác định lời nghe được không phải giả. Nguyên phối của đại lão gia —— cũng chính là mẹ đẻ của tứ gia, từ lúc tứ gia mới vài tuổi đã qua đời rồi. Về sau đại lão gia tái giá, là do lão phu nhân làm chủ. Sau khi đại phu nhân vào cửa chưa từnglàm khó dễ mấy huynh đệ tứ gia, lại có không ít khi cho lão phu nhân dẫm đinh mềm.”

Hương Chỉ Toàn trừng mắt nhìn, hồi tưởng những người nhìn thấy trong ngày nhận thân hôn đó. Khi đại ca Tập Lãng sáu tuổi thì ôm bệnh mà chết, mấy năm trước nhị ca chết trận trên chiến trường, cho nên tới hôm nay huynh đệ thủ túc của hắn chỉ còn có tam gia, ngũ gia cùng một muội muội. “Nói như vậy, đại tiểu thư là do đại phu nhân sinh ra.”

Tường Vi gật đầu, “Đại gia, nhị gia cùng tứ gia là con vợ cả, tam gia, ngũ gia là con thứ, đại tiểu thư là đại phu nhân sở sanh.”

“Hóa ra là như vậy.”

Nam đinh con vợ cả, chỉ còn lại mỗi mình Tập Lãng.

Chẳng trách hôm nhân thân người nào người nấy đều chỉ qua loa cho xong với nàng, chẳng trách nhiều lần tới thăm bệnh đều là đám người thái tử, mà huynh đệ ruột thịt của Tập Lãng cũng chưa từng lộ diện.

Nói khó nghe chút, đều ước gì hắn sớm đi chết đi chứ gì?

Hương Chỉ Toàn đỡ trán. Những thứ này đều là chuyện nàng phải biết trước tiên, thế nhưng không ai nói cho nàng biết, muốn chờ nàng gả tới sau đó tự sai người hỏi thăm mới có thể biết rõ tình hình.

Đều nóng lòng mong muốn nàng cứ như kẻ ngu si sống cả đời mà chẳng hay biết gì phải không?

Thật không biết kiếp trước nàng đã làm nên tội ác gì, mới đầu thai vào cái gia đình như vậy.

Rốt cuộc nàng là cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là một thứ đồ vật có thể tiện tay tặng người sao, có ai sẽ lo lắng cho nàng cho dù chỉ một chút thôi không.

Ai bảo nàng không cha không mẹ từ nhỏ như vậy chứ.

Tình cảnh tuy khó, nhưng cũng không tới mức xấu nhất —— Tường Vi mới vừa nói, đại phu nhân cho lão phu nhân đụng đinh mềm không ít lần. Huống hồ dưới gối đại phu nhân chỉ có một nữ nhi, chung quy nàng ấy sẽ không vứt con trai trưởng sang bên không quan tâm mà đi mượn hơi con thứ.

Khi đang suy nghĩ điều này, Linh Lan đi vào cửa thông bẩm: “Đại phu nhân tới ạ.”

Hương Chỉ Toàn vội vã thay xong quần áo, đi tới phòng khách.

Bên dưới nha hoàn tử đứng quanh, Ninh thị đi vào Thanh Phong Các, ngồi xuống phòng khách.

Hương Chỉ Toàn đi lên phía trước, cung kính hành lễ.

Dáng vẻ Ninh thị trông ngoài ba mươi, sinh ra đã có vẻ đoan trang minh diễm. Sau khi ngồi xuống, nàng bảo Hương Chỉ Toàn ngồi trước mắt, cười hỏi: “Mấy ngày nay lão tứ có tốt hơn không? Mỗi lần ta qua đây, lúc nào cũng không đúng lúc, buộc lòng phải hỏi con rồi.”

Hương Chỉ Toàn cung kính trả lời: “Mỗi ngày thái y đều đến đây xem bệnh, mấy ngày nay tứ gia đã có chuyển biến tốt đẹp.”

“Vậy là tốt rồi.” Ninh thị vui mừng cười cười, “Bây giờ hắn đang ở đâu vậy?”

“Đi thư phòng tiểu viện phía đông rồi ạ.” Đây là thời gian Tập Lãng có thể gặp thủ hạ hoặc khách khứa.

“Xem có thể mời hắn về không, ta có lời muốn nói với hắn.”

“Vâng.” Hương Chỉ Toàn đi ra cửa tới tiểu viện phía đông.

Hương Chỉ Toàn đứng trước cửa tròn, nhìn cảnh chiều thu tán thưởng một hồi, lúc này mới tới bên ngoài cửa thư phòng, nói với Triệu Hạ: “Đại phu nhân tới, có lời muốn nói với tứ gia, hắn có thời gian không?”

Triệu Hạ cười trả lời: “Trong phòng Tứ gia đang có khách, thật không có thời gian đi.”

“Ồ.” Hương Chỉ Toàn vốn đã không ôm hi vọng, chẳng qua chỉ là đi lướt qua một chốc, “Ta đi đáp lời.”

Triệu Hạ áy náy cười cười.

Qua một lúc, Hương Chỉ Toàn lại quay lại. Lại không hỏi thêm nữa, đứng dưới hành lang một lúc lâu liền đi. Nàng chỉ có thể tỏ vẻ, không miễn cưỡng Tập Lãng được.

Trở lại trong phòng, Hương Chỉ Toàn xin lỗi cười với Ninh thị một tiếng, “Tứ gia vẫn không có thời gian rảnh.”

“Thật khiến người ta không biết nói gì cho phải.” Ninh thị bất đắc dĩ cười một tiếng, chỉ chỉ cái ghế trước mắt, “Ngồi xuống, chúng ta trò chuyện.”

“Vâng.”

Ninh thị nói: “Từ sau hôm con vào cửa, ta liền miễn thời gian phụng dưỡng của con, muốn con chuyên tâm chăm sóc lão tứ, ngày thường không được qua lại nhiều với mọi người, mấy ngày nay có phải cũng thấy rất buồn chán rồi không?”

Hương Chỉ Toàn mỉm cười, “Không có.”

Ninh thị ngữ trọng tâm trường nói*: “Ta cũng là vì tốt cho con. Trong khoảng thời gian ngắn, hạ nhân trong phủ, còn có mấy chị em dâu của con rất khó đổi cái nhìn đối với con, thay vì thờ ơ gặp gỡ, không bằng yên tĩnh sống qua ngày.” Nàng nhíu mày thở dài một tiếng, “Ta cũng biết, con chắc chắn có tủi thân uất ức của mình, thế nhưng nếu không thể nào hòa giải, vậy cũng chỉ có một cách là thích ứng trong mọi tình cảnh, con tự suy nghĩ một chút, việc ta nói có lý hay không?”

  • ngữ trọng tâm trường nói: lời nói mang ngữ ý sâu xa, thâm thía.

 

Hương Chỉ Toàn gật đầu nói phải.

Ninh thị nhìn nàng cười, “Còn nhỏ tuổi, nhưng lại rất ít nói.” Tập Lãng cũng là người quả ngôn thiếu ngữ**, khó có thể tưởng tượng lúc hai người ở chung với nhau bầu không khí sẽ nặng nề cỡ nào.

** quả ngôn thiếu ngữ: kiệm lời, ít nói.

Hương Chỉ Toàn không lên tiếng trả lời, đương nhiên bản tính nàng không phải người ít nói, chỉ là sợ nói nhiều tất lỡ lời mà thôi.

Ninh thị chỉ chỉ một nha hoàn thân hình cao gầy, tướng mạo đẹp đẽ đi theo bên mình: “Đây là Bích Ngọc trong phòng ta, cũng có thể coi là lanh lợi, nếu con không có dị nghị, vậy để nàng lưu lại. Trước cũng là sơ sót của ta, cũng không biết con chỉ dẫn theo hai đại nha hoàn hồi môn.”

“. . .” Trong lúc nhất thời Hương Chỉ Toàn thật đúng là không biết nên nhận lấy hay từ chối.

Ninh thị lại cười nói: “Vạn nhất có hạ nhân nào không chịu sống yên phận, cứ dặn dò dặn dò nàng để nàng giúp con trừng trị, ai hỏi lên, cứ nói là ý của ta.” Đồng thời giải thích rõ vì sao mới vừa rồi lại muốn gặp Tập Lãng, “Thêm người vào trong phòng các con, chuyện này nói lớn có thể lớn mà nói nhỏ cũng có thể nhỏ, vốn ta chỉ muốn thông báo với lão tứ một tiếng, nhưng hắn không rảnh rỗi, ta liền làm chủ. Chờ hắn trở về phòng con nói với hắn, nếu hắn không đồng ý, ta lại tới nói tỉ mỉ với hắn.”

Lời nói này nghe khá là chủ đích.

Không đợi Hương Chỉ Toàn tiếp lời, Ninh thị lại chỉ chỉ Ngân Bình, “Đây là người lão phu nhân muốn ta mang tới phòng con, nàng cũng ở trong phủ được mấy năm, nghĩ đến chắc cũng hiểu quy củ, nếu xảy ra sự cố, con cứ để cho Bích Ngọc giải quyết.”

Suýt chút nữa thì Hương Chỉ Toàn đã bật cười, khi nói lời cảm tạ giọng nói hết sức chân thành.

Ninh thị biết Hương Chỉ Toàn hiểu ý của mình, vì thế không nán lại thêm nữa, cười cười đứng dậy, “Đã không còn gì, ta cũng phải trở về.”

Hương Chỉ Toàn đưa đến ngoài cửa viện mới quay trở lại.

Bích Ngọc, Ngân Bình chính thức tiến lên chào.

Hương Chỉ Toàn tiện tay gỡ một cây trâm bạc nạm đá quý trên đầu xuống thưởng cho Bích Ngọc, sau đó tháo vòng bạc trên tay thưởng Ngân Bình.

Tập Lãng, đại phu nhân kẻ trước người sau đánh vào mặt của lão phu nhân, cũng không kém một cái tát nhẹ nhàng này của nàng.

Đây gọi là phu xướng phụ tùy, trên làm dưới theo.

Dù sao Hương Chỉ Toàn cũng là con gái, đã nhiều năm ngầm đối lập qua lại với tổ mẫu, bá mẫu, đối với những chuyện này cũng chỉ có thể xem xét thời thế đi một bước nhìn một bước. Chỉ là nàng không ngờ tới, Tập Lãng không phải người dễ dàng thỏa hiệp như vậy ——

Buổi chiều khi hắn trở về phòng dùng cơm, nhìn thấy Bích Ngọc, Ngân Bình, đỉnh lông mày cau lại, tiếp đó hỏi Hương Chỉ Toàn: “Không phải đã nói rồi, trong phòng không thiếu người.”

“. . .” Trong chốc lát Hương Chỉ Toàn thật không biết nên bắt đầu nói từ đâu cho thỏa đáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.