Sủng Thê Hằng Ngày

Chương 8



Tập Lãng nghĩ nghĩ, “Mời một đầu bếp chuyên nấu mấy món ăn Quảng Đông cho nàng, thế nào?”

Khóe môi Hương Chỉ Toàn vểnh lên thật cao, “Được.” Lại không nhịn được uể oải, “Nhưng sao ta có thể thắng được chàng?”

“Ta cũng không giỏi chơi cờ, không chắc có thể thắng được nàng.”

“Trước cứ thử đánh một ván xem đi,” Hương Chỉ Toàn nói, “Ta tự biết nếu thất bại quá khó coi, vậy thì không bêu xấu nữa. Lực lượng tương đương đánh mới có hứng thú.”

“Tùy nàng.”

Hương Chỉ Toàn kẹp một quân cờ, lại hào phóng nói: “Nếu như chàng thắng, ta cũng tặng cho chàng thứ tốt.”

Nếu không cười sẽ khiến cho lồng ngực bị đau ngầm ngầm, Tập Lãng bèn cười thành tiếng thật, gật đầu ngay, “Được.”

Hai người còn nói đấu ba ván thắng hai lần là xác định thắng thua, sau đó bắt đầu đấu cờ.

Sự thực chứng minh, mới vừa rồi hai người đều rất khiêm tốn, tài đánh cờ của nàng không phải tỉ mỉ hiếm thấy, nhưng cũng có thể coi là có thừa hiểu biết; còn hắn lại rất rành cái này, so với cái chữ không giỏi không tinh thông kia cách xa cực kì.

Nhưng chơi cờ chính là như vậy, vừa có mở đầu là sẽ có hăng máu.

Ván đầu tiên, Hương Chỉ Toàn thua, lập tức nói: “Đấu lại, hôm nay coi như ta học nghệ.”

Tập Lãng thích quan sát, nếu như vừa thua nàng liền không có ý chí chiến đấu, vậy thật sự là không có ý nghĩa, bởi vậy nói: “Ta nhường nàng ba quân?”

Hương Chỉ Toàn vui mừng rạo rực gật đầu, “Được đó.” Lại thương lượng hắn, “Nhường ba quân cũng là nhường, nhiều thêm chút cũng vậy chứ nhỉ? Chàng nhường ta năm quân?”

“Nếu thắng, nàng không cảm thấy thắng như vậy không anh hùng à?” Hắn hỏi.

“Không biết.” Hương Chỉ Toàn nghiêm túc nói cho hắn biết, “Thắng không anh hùng cũng tốt hơn bị thua thảm. Nếu như vậy mà chàng còn có thể thắng, vậy phần quà ta tặng chàng sẽ khá hơn một chút, thấy sao nào?”

Tập Lãng nhẹ nhàng cười rộ lên, “Phần thưởng là gì, sẽ do ta tự quyết định nhé. Yên tâm, ta sẽ không làm khó nàng.”

Hương Chỉ Toàn gật đầu, tin tưởng hắn cũng lười lừa nàng.

Ván này, Tập Lãng nhường trước năm quân, lại cố ý muốn để nàng thắng một ván, kết quả tất nhiên không cần nói.

Tới giờ dùng cơm, hai người cùng nhau dùng ngọ thiện, tới buổi chiều lại tiếp tục.

Hai ván về sau tốn rất nhiều thời gian, phải tới gần hoàng hôn mới xong việc.

Kết quả là Tập Lãng thắng hai ván, tốn thời gian như vậy, giành được chiến thắng đương nhiên không dễ gì, như vậy mới thấy thoả thích, gọi Hàm Tiếu thu dọn bàn cờ, thuận tiện phân phó tìm kiếm đầu bếp nấu món ăn Quảng Đông vào phủ.

Quả là chuyện vui lớn, Hương Chỉ Toàn thành thực nói: “Nếu được vậy, ngày nào thua chàng cũng không sao.”

“Chỉ vậy mà nàng đã thoả mãn.”

“Tự biết đủ đầy đấy.” Nàng cười nói, “Nói tóm lại người thắng là chàng, chàng muốn thưởng gì?”

Tập Lãng thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện này, “Để ta nghĩ lại xem.”

**

Tình lang của Hương Khởi Toàn, Trình lục gia Thành Lâm đến biệt viện rồi.

Hắn là Thành Lâm, lục gia Thành gia, mà không phải là Trình lục gia của Thiên gia.

Hương Khởi Toàn thấy hắn vào cửa, cười tủm tỉm tiến ra đón, đợi sau khi hắn ngồi xuống, nhận lấy chung trà trong tay nha hoàn đưa cho hắn.

Thành Lâm một mặt uống trà, một mặt lại đầy ý cười nhìn nàng. Nàng là mỹ nhân, trời sanh xinh đẹp quyến rũ, nam tử tầm thường vừa gặp, sợ rằng không mấy ai không động tâm với nàng.

Hương Khởi Toàn liếc xéo hắn một cái, ngồi xuống chỗ bên cạnh, nói: “Hôm nay khi trở về, trong lúc vô tình bà vú của ta có nghe người ta nói, tòa nhà này và hoàng gia không dính chút quan hệ gì với nhau.” Nàng chu mỏ một cái, “Ta không chịu tin, nhưng bà ấy báo cho ta biết chuyện như vậy, trong lòng ta lúc nào cũng có chút không thoải mái, buộc lòng phải mời Lục gia nói cho ta một câu chắc chắn, như vậy ta cũng an tâm hơn.

Động tác uống trà của Thành Lâm liền cứng đờ, tiếp đó ném chén trà sang một bên, đứng dậy đi qua đi lại.

Vừa nhìn bộ dáng như vậy của hắn, lòng Hương Khởi Toàn phát lạnh, nhưng vẫn nhịn xuống cảm giác kích động muốn nổi giận của mình. Chỉ là linh tính cũng mình đã được nghiệm chứng, nhưng vẫn nên nghe thử lời giải thích của hắn, cũng tốt biết được vì sao mà mình lại có thể làm một kẻ ngốc lâu như vậy.

“A Khởi,” Thành Lâm gọi nhũ danh nàng, “Tâm ý của ta dành cho nàng, ta quyết ý muốn kết hôn cưới nàng làm vợ, những điều này nàng đều rõ ràng chứ?”

Hương Khởi Toàn cố sức kéo ra một nụ cười quyến rũ, “Đương nhiên, những thứ này ta đều đã nghe chàng nói, đã nhớ trong lòng từ lâu rồi.”

Trong lòng Thành Lâm kiên định hơn một chút. Bất luận là vì lí do gì, thì chung quy hắn vẫn lừa nàng, sao lòng hắn có thể thoải mái được, đã sớm muốn nói rõ với nàng rồi. Kiểu nói dối như cuội này muốn vạch trần cực kỳ dễ dàng. Hắn biết chỉ cần Hà ma ma tới Tập phủ lời nói dối của hắn liền có thể  bị lộ ra, nhưng lại vẫn thả người ra ngoài là có suy nghĩ khác, cũng thật sự hy vọng tới lúc đó hắn có thể dùng diện mục chân thật đối mặt với Hương Khởi Toàn. Cảm giác bị lừa gạt không dễ chịu, nhưng đi gạt người sao có thể cảm thấy ung dung được.

Hắn xoay người lại ngồi xuống, “Dòng họ hoàng gia, là Trình trong tiền trình triển vọng, họ của ta, lại là Thành trong thành bại, đồng âm khác chữ.”*

*Giải thích một chút cho mọi người dễ hiểu:

Họ của hoàng gia là Trình (程) trong tiền trình, đọc là [chéng]

Họ của anh này là Thành (成) trong thành bại, và cũng có âm đọc là [chéng]

Cùng âm khác chữ, khác nghĩa, nên khi ảnh nói ảnh họ Thành ([chéng]) thì bà này nghe thành họ Trình ([chéng]) sau đó nhận tín vật và hiều nhầm anh này là vương gia blabla…. Sau đó là chuyện xảy ra, đoạn sau sẽ nói rõ.

Hương Khởi Toàn gật đầu, vẻ mặt đờ đẫn.

“Nàng cũng biết, lúc đầu ta ——” Thành Lâm lúng túng cười cười, “Lúc đầu, ta cũng không phải thật tâm thật ý với nàng, mà chỉ vì mĩ mạo của nàng, hơn nữa lời nói vội vã, khiến nàng hiểu nhầm...”

“Nói vội? Hiểu lầm?” Hương Khởi Toàn chậm rãi đứng dậy, đi lấy mấy thứ đồ, trước mang lên một cái chiết phiến, “Tranh vẽ trên mặt quạt này, có phải xuất từ tay Hoài Nam vương không? Lạc khoản này có phải là con dấu của Hoài Nam vương không? Nếu không phải lấy ra từ tay ngươi, sao từ đầu ngươi không sớm thừa nhận?”(đổi thành ngươi vì chị này tức rồi J.)

“Đó không phải chuyện lúc mới quen biết sao?” Thành Lâm nói, “Là gã sai vặt ở một bên nói mạnh miệng, nàng liền tin ngay, lúc ấy ta thật không muốn làm vậy với nàng, nhưng cũng không biết làm sao chỉ đành ngầm chấp nhận. Vật này... Là Hoài Nam vương tiện tay thưởng người, qua tay nhiều người mới tới tay ta.”

“Vậy cái này thì sao?” Hương Khởi Toàn lại cầm lấy một khối ngọc bội, “Ngươi nói là trong cung...”

“Đây vốn là vật có xuất xứ từ trong cung mà, chỉ là lưu lạc vào dân gian từ lâu, trong lúc vô tình tổ tông ta tìm được.” Thành Lâm nhíu nhíu mày, “Xuất từ trong cung thì đại biểu ta là người trong cung ư?”

Hương Chỉ Toàn bị hắn từ phản bác quá mức tới thành chất vấn mà tức giận không nhẹ, lại vứt mấy phong thư xuống người hắn, “Mấy bức thư này thì sao? Lạc khoản bên trên lại là Trình lục, ngươi giải thích thế nào?!” Giọng nói hơi run, nét mặt lại rất ác liệt, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

“Ai...” Thành Lâm cực kỳ nhức đầu, “Đây không phải là chuyện tốt gã sai vặt ta làm sao? Ta cũng không yêu thích thi từ ca phú này, nhìn thấy là đau đầu, thế nhưng nàng lại thích, hắn lại có chút tâm đắc, chữ viết cũng không tệ, lại gắng sức bắt chước thể chữ của Hoài Nam vương, viết thư cho nàng thay ta.”

“... Lừa đảo, ngươi là đồ lừa gạt!” Hương Khởi Toàn kinh ngạc rơi lệ, “Lời nói dối như vậy, ngươi lại dám dung túng gã sai vặt nói bậy? Sau khi sự tình bại lộ, ngươi không sợ ta tới nha môn tố cáo ngươi sao?!”

Nghe vậy cuối cùng Thành Lâm cũng nở nụ cười, “Nàng rõ là đầu óc mê muội. Tố cáo ta, nàng muốn dùng lý do gì? Xấu nhất cũng là áp cho ta tội danh lừa gạt phụ nữ đàng hoàng —— Ừm, không đúng, những thứ này đều là chuyện tốt do gã sai vặt của ta làm. Ta chưa từng chính miệng nói ra hay thừa nhận, chưa từng thừa nhận những lời nàng hỏi về trong cung, về vương phủ, nàng nghĩ lại xem có phải vậy không? Chuyện này mà truyền ra ngoài, nàng nói ai sẽ tin?” Nói đến đây, hắn hơi suy nghĩ, bình tĩnh quan sát nàng, “Nếu không phải nàng lầm tưởng ta là Hoài Nam vương, có phải nàng sẽ không theo ta tới kinh thành không? —— Nàng xem trong chuyện này, chỉ là hư danh và vinh hoa mà bản thân nàng lầm tưởng?

“Ta...” Khóe miệng Hương Khởi Toàn mím lại, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, buồn bã xoay người, “Ta chỉ đau lòng, tới cùng những gì ngươi đối xử với ta, tới cả một câu nói thật cũng không có... “Nàng bi thương khóc lóc chạy vào phòng.

Rốt cuộc cũng là do Thành Lâm đuối lý trước, thấy thế vội vàng đi vào theo, “Nàng đừng khóc mà, ta không phụ lòng nàng, không phải ta đang thương lượng việc hôn nhân của chúng ta với các trưởng bối hay sao?”

Hương Khởi Toàn lại càng khóc nhiều hơn.

**

Đêm nay, sau khi nghỉ ngơi, Hương Chỉ Toàn nhớ tới chuyện lúc trước, hỏi hắn: “Rốt cuộc chàng muốn thưởng gì vậy?”

Tập Lãng chỉ hơi trầm ngâm, “Vậy ta hỏi nàng vài chuyện nhé, được không?”

“Ừm.”

Vấn đề thứ nhất của hắn là: “Có phải nàng và nhị tỷ nàng không hợp nhau không?”

Hương Chỉ Toàn liếc mắt nhìn hắn, “Sao đột nhiên lại hỏi việc này?”

Tập Lãng lại cong môi cười yếu ớt, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Hoặc là tỷ muội các nàng bất hòa, hoặc là chuyện nhị tỷ nàng bị bệnh hiểm nghèo là giả.”

Hương Chỉ Toàn mở to hai mắt.

Tập Lãng lúc này mới giải thích: “Những ngày gần đây, chưa từng thấy nàng toát ra một chút lo lắng nào, theo lý mà nói, nếu trong nhà có một tỷ muội bị bệnh nặng khó trị, chỉ cần có chút tình tỷ muội với nhau, thì nàng không thể có dáng vẻ người không liên quan như giờ cả.”

Ra là vậy. Hương Chỉ Toàn gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, nói thẳng ra những gì mình nghĩ: “Sao lại hỏi những chuyện này? Là xuất phát từ việc hiếu kỳ tình cảnh của ta ở nhà mẹ đẻ, hay là nghĩ tới người vốn nên gả cho chàng kia?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.