Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 120



Tiết Nhượng tắm rửa xong, Chân Bảo Lộ tự nhiên là không tốt thân cận hắn, đỡ phải lại nháo xảy ra chuyện gì. Cũng may Tiết Nhượng cũng có việc bận rộn, liền trực tiếp đi thư phòng.

Tiết Nhượng vừa đi, Chúc ma ma mới trầm mặt vào, nhìn khuôn mặt Chân Bảo Lộ như ngậm xuân thủy, đỏ bừng, gấp rút nói lời thấm thía: “Ngài sao tùy đại công tử hồ nháo? Nếu là có mệnh hệ gì...” Câu nói kế tiếp, Chúc ma ma không nói, Chân Bảo Lộ cũng là biết rõ.

Thai này vốn là lăn qua lăn lại, trải qua nhiều chuyện như vậy còn có thể an ổn, đã cực không dễ dàng. Thật vất vả nghỉ ngơi mấy ngày, thai nhi an ổn, tiểu phu thê hai người còn hồ nháo như vậy. Cũng khó trách Chúc ma ma không vui. Dù sao con nối dòng nhưng là đại sự, đặc biệt là thai đầu, nhưng là không qua loa được.

Chân Bảo Lộ cũng bị nói được mặt đỏ tới mang tai, lẩm bẩm nói: “Lần tới chắc chắn sẽ không.” Trong lòng lại nói: Chuyện như vậy nếu muốn trách cứ, cũng nên đi quái Tiết Nhượng a.

Chúc ma ma nói: “Ngài nhớ kỹ thì được, lão nô xem, mấy ngày này, không cần cùng giường thì hơn.”

Nói cùng giường, tự nhiên không phải là chỉ chuyện phu thê, chỉ là ngủ riêng mà thôi.

Công tử đại gia đình, nếu là thê tử có bầu, bất tiện hầu hạ, thê tử tự nhiên ở trong sân mình đợi, còn an bài vài nha hoàn hoặc là di nương đi hầu hạ. Nhưng chuyện như vậy, Chân Bảo Lộ làm không được. Lúc nàng vừa vào cửa liền trụ cùng một chỗ với Tiết Nhượng, không có gì khác biệt phu thê bình thường. Mặc dù không an bài nha hoàn, nhưng nàng cứ như vậy ngủ ở Tiết Nhượng bên cạnh, hắn lại là huyết khí sôi trào, có một số việc thật không tốt bảo đảm.

Chân Bảo Lộ gật gật đầu, nói: “Được, buổi tối ta nói với đại biểu ca một tiếng.” Gặp Chúc ma ma vẻ mặt ngưng trọng, Chân Bảo Lộ gấp rút bổ sung, “Chúc ma ma yên tâm, chắc chắn sẽ không.”

Giọng Chúc ma ma cũng nhuyễn một chút, thở dài nói: “Lão nô cũng là vì tốt cho ngài...”

Lúc này, Chúc ma ma nghĩ đến Từ thị đột nhiên bệnh qua đời. Nếu có quốc công phu nhân ở, Thiếu phu nhân cũng không phải cái gì cũng không hiểu,cần nàng khắp nơi nhắc nhở.

Chân Bảo Lộ sao không nghĩ tới? Nương kia của nàng, đối nàng mặc dù không tốt như với tỷ tỷ, đúng là vẫn còn để ý nàng. Nếu như biết rõ nàng hoài hài tử, sợ cũng sẽ cố ý lại đây dạy nàng những chuyện nên chú ý, lúc trước tỷ tỷ mang thai chính là như thế.

Chân Bảo Lộ sờ sờ bụng bằng phẳng, vừa nghĩ, đột nhiên có chút nhớ nhung hai người đệ đệ.

Cũng không biết có phải là tâm ý tương thông hay không, ngày kế Thượng nhi cùng Vinh Nhi sang đây xem Chân Bảo Lộ.

Chân Bảo Lộ cũng không phải là người đa sầu đa cảm, hiện thời nhìn thấy, lại suýt nữa rơi lệ, duỗi tay kéo Vinh Nhi vào trong lòng, hôn một chút gò má hắn nói: “Sao đến thăm Nhị tỷ vậy?”

Mấy ngày này, Vinh Nhi còn đắm chìm ở trong bóng ma mất đi nương thân. Chân Như Tùng là nam nhân, cũng sẽ không chiếu cố người, hai hài tử này, liền ở chỗ lão phu nhân, để bà tự nuôi dưỡng. Như vậy, Chân Bảo Lộ cũng yên tâm - - lão phu nhân xưa nay bảo bối mấy tôn nhi này, có lão phu nhân ở đây, hai đệ đệ chắc chắn sẽ không bị ủy khuất.

Vinh Nhi duỗi tay, lấy ra tiểu bố lão hổ, tiếng nói non nớt: “Cho tiểu cháu ngoại trai.”

Chân Bảo Lộ nhất thời liền cười ra tiếng.

Chúc ma ma bên cạnh nghe cũng vui vẻ, nhìn một chút Ngũ công tử, thật biết nói chuyện.

Bất quá Chân Bảo Lộ cũng có thể đoán được, đại khái là tổ mẫu nàng nói như vậy ở trước mặt Vinh Nhi. Tổ mẫu nàng tự nhiên hy vọng nàng sinh nam oa, ở An Quốc công phủ đứng vững gót chân.

Chân Bảo Lộ biết rõ Vinh Nhi thích nhất lão hổ này. Hắn cho tới bây giờ đều là một hài tử thiện lương, coi như mình lại thích, cũng có thể chia sẻ cùng người thân cận nhất.

Chân Bảo Lộ xoa bóp mặt hắn trắng non mềm, nói: “Chờ tiểu cháu ngoại trai sinh ra, nhất định phải bảo hắn cảm ơn cữu cữu.”

Nghe được hai chữ “Cữu cữu”, Vinh Nhi liền lộ ra mỉm cười. Hắn cúi đầu xem xét bụng Nhị tỷ nhà mình, biết tiểu cháu ngoại trai đi ra từ bên trong này, hắn xem qua bụng đại tỷ, như giấu quả bóng nhỏ, nhưng Nhị tỷ, còn nhỏ như vậy.

Đôi mắt Vinh Nhi sáng nói: “Uh, đến lúc đó Vinh Nhi chơi cùng tiểu cháu ngoại trai.”

Chân Bảo Lộ cùng Vinh Nhi cười cười nói nói, thỉnh thoảng giương mắt xem Thượng nhi một chút. Kể từ nương thân qua đời, tính tình Thượng nhi càng nội liễm hơn, Chân Bảo Lộ sờ đầu Vinh Nhi, xem Thượng nhi không nói một lời mặt không chút thay đổi, có chút ít lo lắng.

Đợi Tiết Nhượng trở lại, Chân Bảo Lộ u sầu đầy mặt nói chuyện này cùng hắn: “... Thượng nhi vốn là tính tình hướng nội, lúc trước còn có nương cẩn thận chiếu cố, hiện thời tuy nói có lão tổ tông, sẽ không bị ủy khuất, nhưng tóm lại là cách một tầng, không thân thiết như nương. Lâu dài, ta sợ tính tình hắn càng thêm nội liễm.” Niên thiếu lão thành, theo Chân Bảo Lộ cũng không phải là một chuyện tốt. Nếu là sau này nàng sinh hài tử, chỉ hy vọng hài tử có thể trôi qua khoái khoái lạc lạc, sẽ không đối hắn quá mức nghiêm khắc.

Tiết Nhượng nói: “Không cần quá lo lắng.”

Chân Bảo Lộ giương mắt, chống lại mắt Tiết Nhượng, đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhỏ giọng hỏi: “Đại biểu ca lúc còn nhỏ, cũng là như vậy sao?”

Tiết Nhượng thấp giọng “Ân” một tiếng.

Chân Bảo Lộ này mới hơi có chút yên tâm, bất quá cảm thấy lại như kim châm, có chút ít đau lòng. Chợt nhớ tới, lần đầu nàng thấy hắn, cũng không dám tiếp hoa hải đường hắn cho nàng hái. Khi đó, sợ là khó được một lần chủ động trợ giúp một tiểu cô nương đi?

Chân Bảo Lộ cong cong môi, nghĩ tới hắn niên thiếu. Sớm biết rằng nàng sẽ gả cho hắn, lúc ấy nàng khẳng định tiếp, hơn nữa còn sẽ bảo hắn hái cho nàng nhiều chút.

Tuyên Vũ Đế, cũng chính là Tĩnh Vương ngày xưa nay lên ngôi, trắc phi Chân Bảo Chương liền được phong làm huệ phi.

Lúc trước Chân Bảo Chương nghe được Tuyên Hoà đế băng hà, trong lòng nhưng là âm thầm mừng rỡ rất lâu, rồi sau đó lại nghe nói Mục Vương muốn ủng lập Đại hoàng tử làm đế, lại là gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, đợi di chiếu tuyên đọc xong, Tĩnh Vương thuận lợi lên ngôi vị hoàng đế, Chân Bảo Chương mới là thở phào nhẹ nhõm.

Chân Bảo Chương lấy thân phận trắc phi tiến cung, vào ở Trường Xuân Cung. Chỉ là hiện thời tiên hoàng mới vừa băng hà, cả nước chung buồn bã, Chân Bảo Chương ngày ngày ăn chay, ăn mặc chi phí còn không bằng so với lúc ở Tĩnh Vương phủ.

Nhưng danh tiếng huệ phi này, không thỏa mãn được Chân Bảo Chương.

Chân Bảo Chương nguyên cho rằng, lấy thân phận của nàng, không đảm đương nổi hoàng hậu, làm quý phi nhưng là thuận lý thành chương, không ngờ Tuyên Vũ Đế chỉ cho một chức huệ phi thấp nhất trong tứ phi.

Trình thị tiến cung thăm Chân Bảo Chương, nhìn nữ nhi mặt ủ mày chau, nghe nàng oán hận một phen, mới lên tiếng: “Ngươi nha, đã làm hoàng phi, phải đưa mắt phóng lâu dài chút ít. Huệ phi thì sao chứ? Hiện thời hậu cung to như vậy, chỉ một huệ phi nương nương là ngươi, ngươi còn không phải là nữ chủ nhân hậu cung sao? Chương nhi, nương nói, quan trọng nhất là bụng ngươi phải tranh khí, vội vàng hoài nam hài, đây mới là chuyện đứng đắn.”

Chân Bảo Chương nói lầm bầm: “Chuyện như vậy lại không phải là toàn dựa vào một mình ta.”

Trình thị nhìn coi, gặp nữ nhi như hoa như ngọc, lại nghĩ Tuyên Vũ Đế trẻ tuổi cường tráng, hoài hài tử hẳn không phải việc khó mới đúng.

Sắc mặt nàng trầm xuống, đột nhiên có chút ít lo lắng, thấp giọng nói: “Chớ không phải là Hoàng thượng hắn...” Nửa sau tuy không có nói rõ, ý tứ đã rất rõ ràng.

Chân Bảo Chương bị nói xấu hổ đỏ mặt, kiều kiều nói: “Nương...” Nàng có chút ít thẹn thùng, “Hoàng thượng hắn không thành vấn đề, nữ nhi bất quá là thuận miệng nói một chút mà thôi.”

Nếu nói lúc trước Chân Bảo Chương đối Tiết Nhượng còn tồn vài phần niệm tưởng, gả cho Tĩnh Vương sau, thấy qua Tĩnh Vương ở trên giường hùng vĩ, biết được tư vị làm nữ nhân, tự nhiên khăng khăng một mực.

Bất quá lúc làm cô nương gia, không hiểu được phương diện kia. Tình yêu đầu tiên, cũng bất quá là ôm trong lòng một phần tình cảm cực thuần túy. Lúc này lại nhớ tới Tiết Nhượng, thấy thân thể hắn cao ngất, vai rộng eo chật hẹp, so với Tĩnh Vương cường tráng rất nhiều, sợ là ở trên giường hành sự, cũng là dũng mãnh uy vũ. Lục muội muội kia thân thể mảnh mai, không biết chịu đựng như thế nào...

Cũng không trách được, Chân Bảo Lộ thuận lợi hoài hài tử.

Nghĩ đến đây Chân Bảo Chương suy nghĩ: Nếu nam nhân nhà nàng, cũng dũng mãnh như Tiết Nhượng vậy, nàng khẳng định cũng sớm một chút mang bầu.

Trình thị thở phào nhẹ nhõm. Dù sao bên cạnh Tĩnh Vương không có nữ nhân khác, mặc dù là một chuyện tốt, nhưng giữ mình quá mức trong sạch, liền có kỳ quặc. Cộng thêm nữ nhi chậm chạp không có thai, Trình thị mới dũng cảm suy đoán, cũng may không phải như nàng nghĩ.

Trình thị nói: “Không phải thì tốt.”

Chân Bảo Chương gật đầu, bày tỏ tự mình biết, lại hỏi: “Nương ở trong phủ trôi qua tốt không?”

Nói đến chuyện như vậy, mặt mày Trình thị tràn đầy vẻ đắc ý dấu không được. Nàng nói: “Ngươi hôm nay là huệ phi nương nương, cô nương trong phủ chúng ta nào gả được bằng ngươi. Coi như là lão phu nhân, xem ở mặt mũi ngươi, thái độ đối ta cùng cha ngươi, cũng tốt lên rất nhiều. Bất quá - -” Trình thị dừng một chút, nói, “Còn tưởng rằng Từ thị chết, việc bếp núc nên giao ta quản, không nghĩ tới lão phu nhân thế nhưng để cho tam thẩm ngươi đến quản.”

Nhắc tới cái này, Trình thị chính là một bụng khí.

Chân Bảo Chương cũng là không phục, chỉ là mấy năm này thái độ lão phu nhân đối nhị phòng, cũng là thấy nhưng không thể trách. Nàng thậm chí không biết rõ, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dẫn tới lão phu nhân đối đãi nhị phòng như vậy.

Chân Bảo Chương nói: “ Từ thị đã chết, có nữ nhi làm chỗ dựa cho người, tổ mẫu cũng không dám bạc đãi người. Đến lúc đó, chỉ cần nương bắt lấy tam thẩm thẩm sai lầm, việc bếp núc sớm muộn giao cho nương. Đại bá hai lần chết thê tử, lấy tính tình hắn, trong khoảng thời gian ngắn sợ là sẽ không lại cưới.”

Trình thị đương nhiên cũng nghĩ như vậy.

Chân Bảo Chương lại thấp giọng hỏi: “Chuyện kia... Nương đã xử lý thỏa đáng?”

Sắc mặt Trình thị ngẩn ra, nhớ tới cũng có chút lạnh sống lưng. Lúc ấy nàng chỉ là biết rõ Từ thị ăn tức hương viên, tâm trí có chút ít bị tổn thương, thấy nàng muốn đi Linh Phong Tự, suy nghĩ biện pháp chán ghét nàng ta một phen, nào biết Từ thị thật phát rồ, làm ra loại chuyện đó?

Trình thị nghiêm mặt nói: “Nương làm việc, ngươi còn không yên tâm?” Chuyện này, dù tra thế nào, cũng tra không được đến trên đầu nàng.

Chân Bảo Chương cười cười, nói: “Vậy là tốt rồi.” Nàng nghĩ tới Chân Bảo Lộ tang mẫu, liền tâm tình thật tốt. Chỉ là lại nghĩ tới nàng ta mang hài tử, trong lòng liền có vài phần mất hứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.