Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 123



Đến buổi tối ngày thứ ba, cả nhà dùng bữa, lão phu nhân nói: “Không còn sớm, hai vợ chồng các ngươi cũng đều trở về đi.” Lão phu nhân biết rõ sáng mai tôn nhi phải xuất chinh, hai vợ chồng mới vừa thành thân, lão phu nhân cũng lý giải, tự nhiên cho bọn họ nhiều thời gian chung đụng một chút. Nghe lão phu nhân nói, Tiết Nhượng tự nhiên dẫn Chân Bảo Lộ hồi Tứ Hòa Cư. Mà lúc này, Chân Bảo Lộ ngẩng đầu nhìn trăng sáng tỏ, có hơi phiền muộn.

Một đường không nói gì, Tiết Nhượng cứ như vậy nắm tay nàng, chậm chạp đi tới. Trong sân trồng cây hoa quế, hiện thời là thời kỳ hoa quế nở rộ, một đường phiêu hương, thấm vào ruột gan.

Hắn nói: “ Khoảng thời gian này ta không ở đây, nàng mang hài tử, mọi chuyện cần cẩn thận. Nếu có người mời mọc nàng, có thể không đi tận lực không đi, ăn đồ, uống nước trà, cũng đều muốn coi chừng. Ta sẽ an bài cho nàng hai nha hoàn biết công phu, nếu muốn ra cửa, các nàng sẽ che chở nàng.” Suy nghĩ một chút, lại nói, “ Sự vụ trong phủ, nàng không cần quá để tâm, hiện thời nàng mang hài tử, không thể quá vất vả.”

Chân Bảo Lộ vẫn cảm thấy Tiết Nhượng ít nói kiệm lời, lúc này thấy hắn dong dong dài dài, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Nàng vốn đang rầu rĩ, cũng chầm chậm thoải mái hơn. Tay nàng cứ bị hắn dắt như vậy, có loại cảm giác vợ chồng già.

Nàng nghiêng đầu, tức giận nói: “Ta biết rõ. Ta lại không phải tiểu hài tử.”

Nàng ở trước mặt hắn trẻ con, đó là bởi vì hắn đối nàng tốt, nàng ỷ lại hắn, tín nhiệm hắn. Chờ hắn đi, muốn đối mặt những người khác, nàng tự nhiên không thể lại là bộ dáng kia.

Tiết Nhượng dừng lại bước chân, đôi mắt đen kịt nhìn về phía nàng, đưa tay sờ sờ mặt nàng, chạm vào lông mày nàng, lại sờ sờ lỗ tai nàng. Càng xem, lại càng nghĩ muốn mang đi.

Hắn nói: “Nếu không phải nàng có thai, ta liền mang nàng cùng đi.”

Chân Bảo Lộ biết rõ hắn chỉ là nói đùa, hắn phải đi hành quân đánh trận, nơi nào mang nàng đi được a? Bất quá, nghe lời nói này, Chân Bảo Lộ ngăn không được cảm thấy ngọt, ngoài miệng lại cố ý nói: “Ai muốn cùng đi với huynh chịu khổ nha. Lúc huynh trở lại, không cần mang cô nương thân thế đáng thương, không nhà để về thì tốt rồi.”

Tiết Nhượng cười: “Ta sẽ không.”

Nàng đương nhiên biết rõ hắn sẽ không. Chớ nhìn hắn ở trước mặt nàng thành thật nghe lời, nhưng ở trước mặt người ngoài, kia tâm địa nhưng là cực kỳ cứng rắn nha. Nhưng nàng thích nhất tính tình hắn như vậy, nàng nắm hai tay hắn lúc ẩn lúc hiện, trong miệng lẩm bẩm nói: “Làm sao bây giờ... Huynh còn chưa đi, ta liền bắt đầu nhớ huynh.”

Tiết Nhượng cúi người hôn mặt nàng, đem nàng ủy khuất đều nuốt vào.

Buổi tối hai người cũng không có đi tản bộ, Chân Bảo Lộ trước tắm rửa, chờ Tiết Nhượng tiến phòng tắm, nàng liền cẩn thận kiểm tra xiêm y Tiết Nhượng mang theo một lần nữa, xác nhận không có sót.

Nàng liền lẳng lặng đứng ở đàng kia, Tiết Nhượng từ phòng tắm đi ra, nhìn nàng buông thõng mắt, dưới ánh nến, mặt mày nàng nhu hòa xinh đẹp nói không nên lời, làn da trắng nõn trong suốt, hiện ra một tầng vầng sáng dịu dàng, đẹp đến phảng phất sau một khắc sẽ đạp nguyệt trở lại. Mà giờ khắc này, nàng lại nghiêm túc nhìn ngó xiêm y.

Tiết Nhượng cảm thấy thê tử quá mức hiền lành. Hắn tiến lên, từ phía sau ôm chặt nàng, tuy nói đã mang thai, nhưng vòng eo này như cũ mảnh mai như ban đầu. Bàn tay hắn ấm áp che ở chỗ kia, cái cằm chống đầu vai nàng, hôn lỗ tai nàng nói: “Hôm qua không phải đã thu thập xong sao?”

Chân Bảo Lộ phối hợp xếp lại xiêm y, hiểu được hành quân đánh trận, xiêm y mỗi ngày đều đổi sợ là không thể nào, suy nghĩ một chút, liền chuẩn bị nhiều quần lót một chút. Nàng nói: “Ta xem một chút có thiếu cái gì hay không.” Lại chỉ đống quần lót sửa sang xong kia, “Ra cửa, mỗi ngày tắm rửa sợ là không được, bất quá quần lót cần đổi... Nếu là vô cùng bẩn thỉu trở về, xem ta còn muốn chàng không.”

Tiết Nhượng cười.

Hắn thật có chút ít không câu nệ tiểu tiết, phần lớn nam nhân đại khái đều là như thế đi. Huống chi hắn từ nhỏ không có nương, càng phải như vậy. Nhưng hắn biết rõ nàng thích sạch sẽ, lúc trước chưa gả cho hắn, trên người tiểu cô nương chính là thơm ngào ngạt, gả cho hắn rồi, hắn lại là thích nghe thấy mùi vị trên người nàng. Lúc trước mỗi lần thấy nàng, lúc nào hắn cũng dọn dẹp mình sạch sẽ, đỡ phải nàng không thích. Hắn nói: “Được, ta đều nghe nàng.”

Chân Bảo Lộ suy nghĩ một chút, lại cảm giác mình quá ngây thơ.

Nàng ca thán một tiếng, xoay người ôm lấy eo hắn, nhận mệnh nói: “Mà thôi, chàng chịu khó chút là được.” Đến lúc đó dù cho Tiết Nhượng đầy bụi đất trở về cũng không quan hệ, chỉ cần hắn bình an, bảo nàng tự tay chà xát bùn cho hắn cũng được.

Trên giường, hai người ôm cùng một chỗ, không nói lời nào.

Mặc dù an lặng yên tĩnh, nhưng Chân Bảo Lộ biết rõ, Tiết Nhượng không ngủ, mà nàng cũng không ngủ được. Nàng gối lên cánh tay nam nhân rắn chắc mạnh mẽ, nhịn không được, nghiêng đầu hôn mặt hắn một chút. Ngay sau đó, nàng liền bị hắn áp chế đến dưới thân, tận tình hôn.

Hắn nghiêng thân thể, hôn đến khó mà chia tách, thở hổn hển khí, vẫn còn có thể bảo trì lý trí, tránh đi bụng nàng. Hắn vuốt ve thân thể nàng mềm mại, chỉ là hôn, cũng đã làm hắn khó có thể áp chế. Hắn dùng lực ôm nàng, không động đậy được nữa, lại hôn gò má nàng, giọng đè nén nói: “Tiểu Lộ, ngủ đi.”

Nàng ngủ, vậy hắn thì sao? Chân Bảo Lộ không phải ngốc, chỗ kia lớn lốí chống đỡ nàng như thế, hắn sợ là nhịn hết sức vất vả. Hai gò má Chân Bảo Lộ nóng lên, nghĩ tới lần sau gặp mặt không biết là khi nào, này mới đưa tay, sờ soạng dọc theo gò má hắn, nhỏ giọng nói: “Có muốn hay không?”

Tiết Nhượng ngẩn ra.

Ở loại sự tình này, mỗi lần làm không biết mệt là hắn. Nàng đâu, quá yếu ớt, thân thể cũng yếu ớt, mỗi lần đều khóc sướt mướt cầu xin tha thứ, nơi nào chủ động như vậy?

Thời điểm này, nói không cần là người ngu. Loại bánh bao trên trời rớt xuống này, hắn sao sẽ không cần? Hắn cầm bàn tay nàng nhỏ bé, hôn mặt nàng, đáp án không cần nói cũng biết.

Một đêm hồ nháo, lúc Chân Bảo Lộ tỉnh, Tiết Nhượng đã đi. Bên cạnh trống rỗng, trên gối đầu còn lưu lại hơi thở hắn, Chân Bảo Lộ nghiêng đầu, nghe hương vị trên gối đầu, có chút ít nôn nao.

Nghe bên ngoài giọng của Hương Hàn, Chân Bảo Lộ mới hỏi: “Đại công tử đi khi nào?”

Hương Hàn trả lời: “ Không đến Giờ Mẹo đã xuất phát.”

Chân Bảo Lộ nhíu mày, biết đêm qua Tiết Nhượng sợ là không có ngủ. Vung màn trướng lên, Chân Bảo Lộ chống lại mặt Hương Hàn, mới lưu luyến không rời đứng lên. Lúc nằm còn không có cảm giác gì, vừa đi, có thể phát giác được giữa hai chân khác thường.

Nghĩ đến đêm qua Tiết Nhượng vùi đầu vào..., mặt Chân Bảo Lộ bá một cái nóng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.