Chúc ma ma cùng Hương Hàn ôm lấy hai đứa bé đến, thả tới bên giường Chân Bảo Lộ. Chúc ma ma nói: “Mới vừa ăn sữa, lúc này đang ngủ ngon. Nhìn một chút, hai hài tử này ngày sau đều sẽ là tuấn nam mỹ nữ.”
Chúc ma ma cũng là vui vẻ. Chân Bảo Lộ sinh song bào thai khó khăn tầng tầng, lúc ấy nếu là lại kéo, sợ là ngay cả người mẹ đều sẽ xảy ra chuyện. Cũng may cuối cùng vẫn là sinh hạ.
Nương Chân Bảo Lộ Từ thị có tiền lệ sinh sinh đôi, lúc này Chân Bảo Lộ một ngụm khí sinh hai cái, cũng là chẳng có gì lạ. Mặt mày Chân Bảo Lộ cong cong, phảng phất bỗng chốc liền không có mệt mỏi. Nàng nhìn hai tiểu oa bên cạnh, bế đến gần nàng một chút, bao bọc nam oa là tã lót màu đỏ, nữ oa bên cạnh là màu lam.
Long phượng thai, này là người khác đều hâm mộ mà không được.
Chân Bảo Lộ cũng không khỏi bội phục mình, hai mắt sáng trong, nhìn Tiết Nhượng nói: “Ta thật lợi hại.”
Chúc ma ma cùng Hương Hàn nhìn nhau cười một tiếng.
Tiết Nhượng cũng đưa tay xoa xoa đầu nàng, đồng ý nói: “Ân. Tiểu Lộ nhà ta tự nhiên lợi hại.”
Chân Bảo Lộ cười dịu dàng, nhìn hai tiểu tử nhiều nếp nhăn, bởi vì là song sinh, cho nên so với hài nhi bình thường nhỏ hơn một chút, tóc máu đen sẫm dán ở trên đầu, nhắm hai mắt lại, xem mặt mày, một lát cũng xem không giống ai. Lúc này hai người đều an lặng yên tĩnh ngủ, hết sức là nhu thuận.
Chân Bảo Lộ sinh hài tử liền đã ngủ mê man, tự nhiên không biết hai tiểu tử cái nào sinh ra trước. Vẫn là nghe Tiết Nhượng nói mới biết được, hai tiểu tử này, là đôi tỷ đệ - - tỷ tỷ so với đệ đệ sớm sinh ra nửa khắc đồng hồ.
Trong lòng Chân Bảo Lộ phi thường thỏa mãn, lần lượt hôn từng cái gò má non nớt hai tiểu tử, một đôi mắt không chớp mắt, thấy thế nào đều xem không đủ.
Tiết Nhượng lại nói: “Nàng cũng đói, trước ăn một chút gì.” Liền để Chúc ma ma cùng Hương Hàn ôm hai hài tử đi.
“Ai...” Chân Bảo Lộ lên tiếng, có chút ít không bỏ được, đưa tay che chở hai oa nhi này, nhìn Tiết Nhượng nói, “Ta lại nhìn nhiều một lát.”
Tiết Nhượng dở khóc dở cười nói: “Nàng mới vừa sinh hài tử xong, nghỉ ngơi cho tốt, sau này muốn thấy lúc nào cũng được, ân?”
Lời Tiết Nhượng nói cũng có lý. Hài tử đã sinh, chẳng lẽ còn sẽ một lần nữa chạy vào trong bụng? Chân Bảo Lộ tự nhiên gật đầu, lưu luyến không rời xem hai hài tử bị ôm đi, sau đó để Tiết Nhượng đỡ nàng ngồi thẳng dậy, uy nàng ăn cháo gạo kê.
Lão phu nhân cũng đi xem tằng tôn cùng tằng tôn nữ, lúc này một trái tim thấp thỏm cuối cùng là buông xuống. Tuy nói dù thai này của Chân Bảo Lộ là nữ oa, lão phu nhân như cũ cũng là sủng ái, nhưng trong lòng lão phu nhân, tự nhiên là ngóng trông có thể sinh nam oa. Lúc này quá tốt rồi, sinh một đôi long phượng thai, bộ dáng hai tiểu tử lại tốt, sau này tỷ tỷ chiếu cố đệ đệ, đây chính là không còn gì tốt hơn nhất.
Lão phu nhân vui sướng đi từ đường bái liệt tổ liệt tông.
Cố thị cũng không khỏi hâm mộ, thở dài nói: “ Chân Bảo Lộ thật đúng là tốt số. Mới vừa vào cửa hoài hài tử không nói, thai đầu liền sinh một đôi long phượng thai...” Vừa nghĩ tới lão phu nhân vui vẻ quên trời đất, Cố thị cũng biết, ấn tình thế này, sau này nhị phòng bọn họ xác thực muốn xem sắc mặt Chân Bảo Lộ sống qua ngày.
Cố thị nhớ tới lúc trước mình có chút bất mãn Chân Bảo Lộ, nhất thời âm thầm hối hận, nghĩ tới sau này dù có bất mãn thế nào, cũng không thể biểu hiện ra ngoài, gấp rút phân phó ma ma bên cạnh, đưa qua bên Chân Bảo Lộ chút ít đồ bổ thân thể, coi như là một phen tâm ý nhị phòng.
Mà tin tức Chân Bảo Lộ sinh con, tự nhiên cũng truyền đến trong cung. Lúc đó Tuyên Vũ Đế đang ở Trường Xuân Cung của huệ phi Chân Bảo Chương, Chân Bảo Chương hầu hạ hắn thay quần áo.
Nghe công công bẩm báo, nói thê tử Tiết Nhượng thuận lợi sinh hạ cho hắn một đôi long phượng, Tuyên Vũ Đế cũng không khỏi thở dài nói: “Tiết Nhượng này, thật đúng là có phúc khí.”
Cũng không phải sao?
Chân Bảo Chương bên cạnh, nghe được tin tức này, mặt cũng thoáng xanh. Lúc trước nàng nhìn thấy bụng Chân Bảo Lộ lớn như thế, liền không thích, bất quá hôm qua nghe được Chân Bảo Lộ sinh con gian nan, có lẽ là muốn xảy ra chuyện, trong lòng nàng có vài phần vui vẻ. Không ngờ vừa tỉnh dậy, lại nghe được tin tức bình an sinh con - - thuận lợi còn chưa đủ, một lần sinh còn sinh long phượng.
Long phượng thai. Chân Bảo Chương thầm nghĩ: Nếu là nàng cũng có thể sinh hạ một đôi long phượng thai, hiện nay há chỉ là một huệ phi?
Tuyên Vũ Đế mỉm cười, cúi đầu xem Chân Bảo Chương động tác cứng ngắc, đưa tay nâng cằm nàng nói: “Như thế nào? Mất hứng?” Tuyên Vũ Đế tính tình cởi mở, sau khi lên ngôi, trên người tự nhiên nhiều thêm một cỗ đế vương uy nghiêm. Nhưng hắn một đôi mắt mỉm cười, cứ như vậy lẳng lặng xem nàng, khiến Chân Bảo Chương cảm giác được cảm giác mát.
Chân Bảo Chương chợt cười, nói: “Nơi nào? Nô tì chỉ là cảm thấy cao hứng cho Lục muội muội mà thôi.” Tiết Nhượng chiến công hiển hách, nàng thật không dám lại trước mặt Tuyên Vũ Đế nói xấu Tiết Nhượng, tương tự vậy cũng không thể nói xấu Chân Bảo Lộ. Chân Bảo Chương mặc dù ở thâm cung, nhưng mấy ngày trước, chuyện Tiết Nhượng đánh trận dụng binh như thần sớm truyền tới hoàng thành, mỗi một người đều miêu tả sinh động, quả thực tâng bốc Tiết Nhượng thành chiến thần hạ phàm.
Tuyên Vũ Đế cười cười, nhìn Chân Bảo Chương nói: “Nhưng trẫm lại có chút ít không vui...”
Chân Bảo Chương giật mình, cẩn thận giương mắt đi quan sát hắn, có chút không rõ.
Lại nghe hắn từ từ nói: “Trẫm có chút ít hâm mộ hắn. Khi nào thì ngươi cũng sinh cho trẫm một tiểu hoàng tử đây.”
Vừa dứt lời, mặt Chân Bảo Chương nhiễm vui mừng, nơi nào còn có tâm tư đi ghen tị Chân Bảo Lộ, chỉ uốn lên môi thấp mi, một bộ nũng nịu.
Lúc Chân Bảo Lộ mới vừa gả vào An Quốc công phủ, cũng như cô nương gia bình thường xuất giá, náo nhiệt qua cũng liền thôi. Cho đến khi Chân Bảo Lộ mới vừa vào cửa, dùng thân phận tôn tức phụ trách quản lý việc bếp núc, vòng quý tộc hoàng thành mới nghị luận ào ào. Cho tới bây giờ, Chân Bảo Lộ chưa tới một năm liền sinh hạ một đôi long phượng thai, trong lòng các quý phụ hoàng thành đều hâm mộ vận khí của Chân Bảo Lộ.
Lễ tắm ba ngày của hai tiểu tử, Chân Bảo Quỳnh cũng ôm khuê nữ A Đoàn lại đây.
Tiểu A Đoàn mới tám tháng, bộ dáng trắng tinh, tính tình không giống Chân Bảo Quỳnh ôn thuận, ngược lại dị thường hoạt bát. Thấy hai tiểu gia hỏa trong nôi, liền vui vẻ y y nha nha kêu lên, hoa tay múa chân.
Mà hai tiểu tử nhà Chân Bảo Lộ, tỷ tỷ an lặng yên tĩnh, tính tình có chút giống Tiết Nhượng, không thích lên tiếng, chỉ có muốn ăn cùng đi tiểu, mới có thể khóc lên vài tiếng. Bất quá giọng đặc biệt lớn. Đệ đệ nhỏ một chút, lại khiến Chân Bảo Lộ vô cùng đau đầu, cả ngày lẫn đêm lúc nào cũng là khóc, khóc đến đỏ mặt lên, phảng phất mình bị bao nhiêu ủy khuất, cần phải Chân Bảo Lộ tự mình ôm, mới có thể yên tĩnh chút ít.
Tiết Nhượng nói nhi tử giống nàng, bất quá Chân Bảo Lộ tuyệt đối sẽ không thừa nhận, mình lúc nhỏ thích khóc nhè.
Chân Bảo Quỳnh vừa cười vừa nói: “Tiểu hài tử hay khóc hết sức bình thường, A Đoàn nhà ta lúc ấy cũng đặc biệt hay khóc.”
Tiểu A Đoàn trắng ngần nghe được tên mình, đôi mắt đen lúng liếng nhìn về phía nương nhà mình, duỗi tay đưa ngón tay ngậm vào trong miệng, nhìn Chân Bảo Quỳnh cười khanh khách, cho rằng nương đang khen nàng.
Chân Bảo Quỳnh bị nàng nhìn thấy tâm đều hóa nước, bắt lấy bàn tay nhỏ bé nàng nói: “A Đoàn ngoan ngoãn, không được phép ăn tay.”
Tiểu A Đoàn “Ngô” một tiếng, đáng thương nhìn về phía Chân Bảo Lộ, điệu bộ này, như thể đang cầu cứu Chân Bảo Lộ.
Còn nhỏ như vậy, Chân Bảo Lộ có thể tưởng tượng, tiểu ngoại sinh nữ này, lớn lên sau này là thông tuệ động lòng người đến cỡ nào.
Chân Bảo Lộ cùng Chân Bảo Quỳnh đang nói chuyện, Thượng nhi cùng Vinh Nhi cũng vào. Vinh Nhi hai ngày trước liền ba ba nhớ tới, hôm nay có thể tới, tự nhiên vội vội vàng vàng vọt vào, úp sấp bên giường, mắt to hưng phấn nhìn cháu ngoại trai cùng ngoại sinh nữ nho nhỏ.
Thượng nhi quy củ, mặc dù mới tám tuổi, sau khi Từ thị đi, nhìn qua lại càng chững chạc.
Chân Bảo Lộ ngước mắt xem Thượng nhi. Thượng nhi mới mím môi, mở miệng nói: “Nhị tỷ.” Hắn cùng Vinh Nhi đi xem tiểu tử, trong lòng hắn cũng có chút rục rịch, dù cho chững chạc, vào lúc này cũng có chút nhịn không được, cất bước đi qua.
Thượng nhi xem hai tiểu oa trong tã lót kia. Nhỏ như vậy.
Đợi hắn lẳng lặng nhìn qua ngoại sinh nữ trong tã lót màu đỏ, thấy nàng vốn là đang nhắm mắt, chậm rãi mở ra, cứ như vậy chống lại mắt hắn, cũng lẳng lặng nhìn lại hắn. Mắt đen nhánh trong veo, là sạch sẽ nhất, nàng xem thấy hắn, rồi sau đó khó được cong môi lên.
Đáy lòng Thượng nhi nhất thời có chút ít mềm mại, nhịn không được duỗi tay, nhẹ nhàng cầm tay nàng quơ quơ.
Quả đấm nhỏ như vậy, bất quá lớn chừng hột đào.
Ngay cả Chân Bảo Lộ đều kinh ngạc, nói: “Đường Đường ngày thường nhưng là ai đều không để ý. Hôm nay lại nhìn cữu cữu cười.”
Đường Đường là nhũ danh khuê nữ, còn là Chân Bảo Lộ tự mình đặt. Nàng cùng Tiết Nhượng lần đầu gặp dưới tàng cây hoa hải đường, vừa hy vọng khuê nữ sau khi lớn lên, có thể kiều diễm xinh đẹp như hoa hải đường vậy. Chân Bảo Lộ cho rằng nhũ danh này vô cùng có hàm nghĩa, không ngờ Tiết Nhượng lại không hiểu. Trong lòng Chân Bảo Lộ âm thầm tức tối, nam nhân chính là sơ ý, cảnh tượng lần đầu hai người bọn họ gặp mặt, hắn lại dám quên!
“Đường Đường, Đường Đường.” Mới vừa làm cữu cữu, Vinh Nhi vô cùng vui vẻ, cũng đi theo hô vài tiếng.
Bất quá tính tình Đường Đường không yêu phản ứng người, phảng phất không nghe thấy cữu cữu Vinh Nhi gọi, nhìn Thượng nhi cười xong, liền nhắm mắt lại tiếp tục ngủ Mặt Vinh Nhi trắng non mềm nhất thời sụp đổ, ủy khuất ba ba xem tiểu ngoại sinh nữ nhắm mắt lại ngủ không để ý tới người, rồi sau đó mới một lần nữa tập trung sự chú ý ở trên người tiểu cháu ngoại trai.
Vinh Nhi nói: “Cháu ngoại trai đâu, cháu ngoại trai tên gì?” Tiểu ngoại sinh nữ không yêu để ý người, Vinh Nhi cũng có thể lý giải, nhưng tiểu cháu ngoại trai là bé trai, hắn cũng là bé trai, tiểu cháu ngoại trai sẽ thích chơi cùng hắn.
“... Trường Phúc.” Chân Bảo Lộ có chút ít khó có thể mở miệng.
Tên này vừa nghe liền biết không phải là nàng đặt, mà là Tiết Nhượng thuận miệng đặt, nàng vốn là không muốn, dù sao con trai bảo bối của mình sao có thể có một nhũ danh tiểu miêu tiểu cẩu. Bất quá không biết như thế nào truyền đến chỗ lão phu nhân, lão phu nhân vừa nghe, lại cảm thấy nhũ danh này không tệ, đều nói tên xấu dễ nuôi, nhũ danh gì đó đều là người trong nhà gọi, cũng không có gì phải ngại ngùng. Chân Bảo Lộ nhìn lão phu nhân mở miệng một tiếng “Trường Phúc” gọi được hăng say, tự nhiên cũng thẹn thùng đổi tên.
Vinh Nhi vui vẻ kêu một tiếng: “Trường Phúc.” Mặt mày mỉm cười chờ tiểu cháu ngoại trai phản ứng.
Nào biết tiểu cháu ngoại trai này, lẳng lặng xem hắn, nhếch miệng, phát ra một trận khóc nức nở.
Vinh Nhi vừa nghe hắn khóc, nhất thời trợn to hai mắt, gấp rút hoảng loạn luống cuống nói: “Đừng, đừng khóc a.”
“Oa - -” một tiếng, Trường Phúc khóc rất dùng sức, ở trước mặt cậu nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa khóc lên.