Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 15: Canh hai - Trầm Ngư



Dù mẫu thân của Tiết Nhượng mất sớm, ở phủ An Quốc Công không được sủng ái, nhưng dầu gì cũng là Trường Tử con vợ cả. Nào có đạo lý xỏ giày cho tiểu cô nương với tư thế như vậy?

Chân Bảo Lộ sửng sốt một lát rồi vội vàng phản ứng lại, muốn rút chân ra khỏi tay Tiết Nhượng.

Nàng vừa động, chiếc giày sắp được mang vào lại rơi xuống lần nữa, nhưng là rơi vào lòng bàn tay của Tiết Nhượng.

Chân Bảo Lộ có chút bối rối, thấp giọng nói: "Đại Biểu Ca?" Nhịn không được hướng ánh mắt tới tỷ tỷ bên cạnh nhờ giúp đỡ.

Lại không biết vị tỷ tỷ này của nàng xưa nay ổn trọng, biểu tình cũng đã có chút ngỡ ngàng.

Khó trách Chân Bảo Quỳnh sẽ kinh ngạc như vậy. Nàng cùng Đại Biểu Ca tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng lần nào gặp hắn cũng chỉ thấy dáng vẻ lạnh nhạt ít lời, làm sao có thể làm ra cử chỉ thế này? Nếu muội muội là một cô nương tuổi mới lớn, Chân Bảo Quỳnh sẽ suy nghĩ nhiều hơn, nhưng đây muội muội nàng vẫn là một đứa bé, Chân Bảo Quỳnh chỉ có thể cho rằng Đại Biểu Ca rất tốt với muội muội.

Nhưng...

Chân Bảo Quỳnh nói: "Không cần phiền Đại Biểu Ca đâu, để nha hoàn đến làm là được mà." Tuy nàng nói hết lời nhưng Tiết Nhượng vẫn không có đứng lên. Trong nhất thời Chân Bảo Quỳnh cũng không còn cách nào, đành đem ánh mắt bất đắc dĩ hướng tới muội muội thôi.

Chân Bảo Lộ mím mím môi, cũng không tiện cự tuyệt ý tốt của Đại Biểu Ca nữa, ngoan ngoãn đem chân đặt vào lòng bàn tay của hắn, cúi đầu nhìn nhỏ tiếng nói: "Cảm ơn Đại Biểu Ca." Chỉ là trong lòng Chân Bảo Lộ rốt cuộc cũng không qua được lằn ranh kia, dù sao nàng không phải thật sự là một đứa bé. Đời trước Từ Thừa Lãng còn chưa có sờ qua chân nàng nha.

Nàng đứng trước mặt Tiết Nhượng, cúi đầu xuống liền có thể nhìn thấy chiếc mũi của thiếu niên anh tuấn, còn có mi mắt lẳng lặng rũ xuống, vừa dài vừa dày, giống như hai cây quạt nhỏ.

Đời trước Từ Thừa Lãng đối với nàng là một lòng si tình, cũng chưa từng cư xử với nàng như vậy.

Đem giầy mang vào xong, Tiết Nhượng mới đứng dậy.

Bởi vậy, với vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn của Chân Bảo Lộ, tất nhiên chỉ có thể ngước đầu lên nhìn hắn. Nàng nói thêm lần nữa: "Cảm ơn." Nói xong liền đem chân dấu vào phía dưới làn váy.

Tiết Nhượng nói: "Không có gì." Sau đó thoáng rũ mắt, nhìn khuôn mặt non nớt của tiểu cô nương trước mặt, biểu tình trên mặt hơi bất động, sau mới nói, "Hai vị biểu muội đi theo ta."

Cũng không nhắc đến sự việc nho nhỏ đã xảy ra này, dẫn hai người đi vào.

Chân Bảo Lộ ngẩng đầu nhìn bóng dáng thiếu niên đi đằng trước, lúc này mới cúi xuống, nhìn chân trái mang giày của mình, biểu tình có hơi sững sờ, vẫn là Chân Bảo Quỳnh nhẹ nhàng gọi vài lần, Chân Bảo Lộ mới hồi phục tinh thần, cùng tỷ tỷ đi theo vào.

Phủ đệ An Quốc Công tọa lạc tại ngõ nhỏ Long An, nằm theo hướng Nam Bắc triều, bố cục phủ đệ chia làm hai khu vực, Đại phòng ở tại đông viện, mà Nhị phòng ở tại tây viện.

Tiết Nghi Phương là tiểu thư con vợ cả của Đại phòng, ở tại tây sương phòng, Hương Tuyết Ổ, thuộc đông viện.

Chân Bảo Lộ không giống Chân Bảo Quỳnh, đây là lần đầu tiên nàng đến phủ An Quốc Công. Bất quá nàng cũng không phải chưa từng trải việc đời, mặc dù thấy xà và trụ nhà đều được trạm khắc sang trọng, trần nhà còn vẽ thành một bức tranh thật to, cũng chỉ là thản nhiên nhìn qua, chứ không cảm thấy kinh ngạc. Chân Bảo Lộ không nhìn thấy được bộ dáng của chính mình, nhưng trong mắt người ngoài, cảm thấy tiểu cô nương tuổi nhỏ năm đó, ăn mặc chẳng những tự nhiên hào phóng, mà mỗi tiếng nói cử động cũng rất có dáng vẻ, quả không hỗ danh là tiểu thư con vợ cả phủ Quốc Công.

Xuyên qua cửa tròn, thì gặp được An Quốc Công mới từ Hương Tuyết Ổ đi ra.

Tiết Trọng Uyên An Quốc Công đã có danh tiếng vang khắp thiên hạ, dáng vẻ cao lớn anh tuấn, dung mạo còn cực kỳ trẻ trung. Lúc này chỉ mặc một thân áo cà sa* màu thạch anh có thêu hoa văn tối màu, trên eo đeo ngọc bội và túi thơm, khuôn mặt vốn ôn hòa, nhưng khi nhìn thấy trưởng tử, lập tức trầm xuống.

Tiết Nhượng hành lễ nói: "Phụ thân."

An Quốc Công gật đầu.

Chân Bảo Quỳnh đi theo ở phía sau cũng gọi một tiếng: "Cữu cữu (cậu)."

Nhìn thấy cháu gái, An Quốc Công lại lộ ra nụ cười sủng nịch, đi đến trước mặt Chân Bảo Quỳnh, tươi cười ấm áp nói: "Quỳnh nhi."

Chân Bảo Quỳnh vội vàng giới thiệu: "Cữu cữu, đây là Tiểu Lộ." Sau đó nhìn Chân Bảo Lộ nói, "Còn không kêu cữu cữu."

Chân Bảo Lộ nhu thuận gọi: "Cữu cữu."

An Quốc Công quan sát tiểu cô nương bên cạnh cháu gái, thấy nàng dáng vẻ ngọc tuyết xinh đẹp, đôi mắt to tròn có linh khí bức người, đúng là một tiểu cô nương thông minh khiến người yêu thích. Biết là muội phu tái giá sinh ra, trong lòng An Quốc Công cũng không sinh ra phản cảm đối với một tiểu cô nương, ngược lại bởi vì Từ Thị đối với Chân Bảo Quỳnh yêu thương rất nhiều, nên ông cũng đối với cháu gái không liên hệ máu mủ này thích nhiều hơn mấy phần.

An Quốc Công lộ ra ý cười ấm áp của trưởng bối, nói: "Đúng là cô nương ngoan ngoãn, cữu cữu cũng thường xuyên nghe tỷ tỷ ngươi nhắc qua."

Nói nàng thế nào?

Chân Bảo Lộ biết, cho tới bây giờ tỷ tỷ chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, trước mặt An Quốc Công nhất định là nói tốt cho nàng rồi. Chân Bảo Lộ mím mím môi, giọng nói trơn tru trong veo: "Tỷ tỷ cũng thường xuyên cùng Tiểu Lộ nhắc qua cữu cữu, còn kêu Tiểu Lộ phỏng theo chữ viết của cữu cữu nữa, nói rằng chữa viết của cữu cữu rất có phong phạm Đông Tấn Đại Thư Pháp Gia Vương Hi Chi*."

* Vương Hi Chi là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn (từ năm 317-420, do Nguyên Đế - Tư Mã Duệ- lập nên, đóng đô ở Kiến Khang, thuộc Nam Kinh ngày nay)

An Quốc Công đối với thư pháp rất có nghiên cứu, nhưng Đại Chu chú trọng văn tự, người có thư pháp xuất chúng chỗ nào cũng có, thanh danh của An Quốc Công cũng không tính là vang dội. Nhưng lời nói này, An Quốc Công vẫn cực kỳ hưởng thụ, lập tức tươi cười càng sáng lạn.

Chân Bảo Lộ nhìn vị An Quốc Công này cười đến thân thiết, lại nhìn thiếu niên đứng ở một bên, thấy hắn dáng người thẳng tắp trước sau như một, mặc dù vẻ mặt không có gì, nhưng nàng luôn cảm thấy Đại Biểu Ca thật đáng thương. Lúc trước nàng chỉ nghe nói, hiện giờ chính mắt thấy được, An Quốc Công không thích trường tử của mình còn ngoài sự tưởng tượng của nàng ---- nhưng lại đối với người cháu gái không có quan hệ gì như nàng thì ôn hòa, tại sao thái độ đối với con ruột lại như vậy chứ?

An Quốc Công lại nói vài câu, sau mới dặn dò trưởng tử: "Mang hai vị biểu muội vào đi thôi."

Đợi An Quốc Công đi rồi, Chân Bảo Quỳnh mới lôi kéo ống tay áo của muội muội hỏi: "Ta cùng muội nói tới chữ viết của cữu cữu khi nào vậy?"

Chân Bảo Lộ cười cười nói: "Mấy ngày trước đây ta ở trong thư phòng của tỷ tỷ làm bài, trong lúc vô tình từng thấy một quyển bảng chữ mẫu, nghe Cát ma ma nói là chữ của cữu cữu."

Lúc này Chân Bảo Quỳnh mới hiểu ra, nhẹ nhàng cười giơ tay nhéo nhéo chóp mũi nhỏ của muội muội, nói: "Muội đúng là thông minh. Cữu cữu thích nhất được người khác khen ông ấy."

Chân Bảo Lộ mỉm cười, nếu nàng muốn cùng tỷ tỷ tương thân tương ái, thì trước mặt người của phủ An Quốc Công phải biểu hiện cho thật tốt, không thể làm mất mặt tỷ tỷ. Đợi cùng tỷ tỷ nói xong, Chân Bảo Lộ thấy Đại Biểu Ca đi đằng trước đã cách một khoảng xa với các nàng.

Chân Bảo Quỳnh vội kêu: "Chúng ta đi mau lên."

Chân Bảo Lộ gật đầu, hai người rất nhanh đã đến Hương Tuyết Ổ của Tiết Nghi Phương, còn chưa có vào bên trong sân, đã nghe được tiếng cười nói của một nhóm tiểu cô nương rồi, rất là náo nhiệt.

Sau đó có nha hoàn tinh mắt nhìn thấy, nói: "Tiểu thư, biểu cô nương phủ Tề Quốc Công đến rồi."

Thì thấy Tiết Nghi Phương nhanh chóng đi ra, nhìn Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Lộ, vui vẻ chào hỏi, mới kéo tay Chân Bảo Lộ nói: "Đây là lần đầu tiên ngươi đến, ta phải đem ngươi giới thiệu cho mọi người thật tốt mới được." Tiểu cô nương trong lúc này thân thiết với nhau rất nhanh, chỉ cần hợp tính, liền thân như tỷ muội vậy.

"Ta còn tưởng là ai? Thì ra là biểu muội, Nhị muội muội chờ đã lâu rồi đó."

Cô nương vừa nói chuyện mặc nhu quần màu đỏ rực, mặt trái xoan trắng nõn, mắt hạnh thật to, ước chừng mười hai mười ba tuổi. Đại phòng có một khuê nữ là Tiết Nghi Phương, vậy vị tiểu thư này gọi Tiết Nghi Phương là Nhị muội muội, tất nhiên đó chính là Nhị phòng Tiết Nghi Dung rồi.

Nhìn Tiết Nghi Dung mỉm cười, Chân Bảo Lộ không thể không nhớ tới một người khác.

Nàng ta phải ở đây rồi chứ?

Bàn tay trong tay áo của Chân Bảo Lộ nhanh chóng nắm chặt, quả thực thấy phía sau Tiết Nghi Phương, một cô nương áo trắng chậm rãi đi tới. Ánh mắt Chân Bảo Lộ nhìn chằm chằm vào nàng ta.

Vẫn là Chân Bảo Quỳnh phản ứng nhanh, hướng tới vị cô nương này làm lễ: "Phúc An huyện chủ."

Vị tiểu thư áo trắng này chính là nữ nhi duy nhất của Trưởng Công chúa Tấn Dương, muội muội của đương kim Tuyên Hòa Đế, Phúc An huyện chủ Thẩm Trầm Ngư.

Phúc An huyện chủ Thẩm Trầm Ngư, kỳ thật dung mạo không tính là trầm ngư lạc nhạn, nàng chỉ là một tài nữ tiếng tăm vang dội Hoàng thành, bởi vì xuất thân hiển quý, thanh danh so với Chân Bảo Chương còn mạnh mẽ hơn. Đời trước Thẩm Trầm Ngư và Chân Bảo Chương là học cùng khóa ở trường nữ học, thành tích kết nghiệp của Chân Bảo Chương được xếp thứ hai, mà đứng thứ nhất đó là Thẩm Trầm Ngư này.

Chân Bảo Lộ chưa bao giờ lo tới việc trường nữ học, chỉ sau khi Chân Bảo Quỳnh bị cho thôi học, loại chuyện này cũng không có hứng thú.

Nàng không thích Thẩm Trầm Ngư.

Bởi vì đời trước Thẩm Trầm Ngư ái mộ Từ Thừa Lãng, cuối cùng ỷ vào thân phận của mình, như nguyện gả cho Từ Thừa Lãng, mà sau khi nàng ta định thân (đính hôn) với Từ Thừa Lãng, còn cố ý âm thầm làm nhục nàng.

Nếu lúc đó không có tỷ tỷ, với tính tình cao ngạo xúc động, không biết nàng đã làm ra chuyện điên rồ gì nữa.

Thẩm Trầm Ngư tươi cười trong suốt nhạt nhẽo, nàng biết vài vị cô nương của phủ Tề Quốc Công tuổi tuy nhỏ, nhưng từ nhỏ đã quen thuộc thơ ca, đặc biệt Chân Bảo Chương và Chân Bảo Quỳnh này. Nàng cũng biết hai người này muốn vào trường nữ học, liền có chút lưu tâm với hai người họ. Chân Bảo Quỳnh nàng cũng đã gặp qua vài lần, đích xác là một tài nữ có tác phong thi thư lộng lẫy. Thẩm Trầm Ngư cười nói với Chân Bảo Quỳnh: "Hôm nay chúng ta đều đến đây muốn chúc mừng sinh thần cho Nghi Phương, Chân Tứ tiểu thư không cần đa lễ." Nói xong tự mình đỡ nàng lên.

Nhìn thấy tiểu cô nương bên cạnh Chân Bảo Quỳnh, Thẩm Trầm Ngư liền biết vị này là Lục tiểu thư phủ Tề Quốc Công. Thẩm Trầm Ngư vốn là không chú ý đến tiểu cô nương nhỏ tuổi như này, có thể thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con nhưng đã lộ ra vẻ xinh đẹp, thầm than đây thật là loại mỹ nhân bại hoại. Bất quá nàng nghe nói qua, vị Chân Lục tiểu thư này không thích đọc sách, sau này nhiều lắm thì cũng chỉ là một mỹ nhân ngốc nghếch mà thôi.

Thấy nàng ngơ ngác nhìn mình, Thẩm Trầm Ngư chỉ xem như tiểu cô nương này chưa từng trải việc đời, mới mỉm cười nói: "Chân Lục tiểu thư."

Chân Bảo Lộ cố gắng khống chế tâm tình của mình, nhẹ rũ mắt nói: "Xin chào Phúc An huyện chủ."

Vài vị tiểu cô nương đã gặp mặt xem như biết nhau rồi. Tiết Nghi Phương vội vàng hô: "Chúng ta đứng mãi ở đây làm gì? Nhanh vào trong ngồi thôi."

Tiết Nghi Dung đón Thẩm Trầm Ngư vào, Tiết Nghi Phương thì kéo tay Chân Bảo Lộ vô cùng thân thiết, líu ríu oán trách các nàng tới quá trễ.

Đột nhiên Chân Bảo Lộ nghĩ tới điều gì, nhìn thoáng ra phía sau.

Thấy không có ai cả, mới nhíu mày lại.

"Tiểu Lộ, như thế nào rồi? Ngươi đang tìm gì vậy?" thấy Chân Bảo Lộ ngẩn người, Tiết Nghi Phương khẽ véo nhẹ mu bàn tay múp míp của nàng.

"...À?" Chân Bảo Lộ sững sờ lấy lại tinh thần, lúc này mới lẩm bẩm nói, "Không, không có gì."

Trong lòng nghĩ thầm: Đại Biểu Ca cũng thật là, không nói tiếng nào đã bỏ đi rồi.

Tác giả có lời muốn nói:·
Lộ biểu muội: Tính tình của Đại biểu ca thay đổi rồi.
Nhường biểu ca: Chỉ có lão bà của ta mới có thể quản ta.
Lộ biểu muội: ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.