Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 158: Tục thiên ③



Chuyện Thẩm gia tiểu cô nương tạm thời đặt qua một bên, bọn nhỏ còn nhỏ, lại nói tiểu Trường Phúc là cái có mới nới cũ, sau này còn không biết sẽ như thế nào.

Với Trường Phúc, Chân Bảo Lộ không lo lắng, nhưng Đường Đường ít nói, Chân Bảo Lộ làm nương, liền thường xuyên tìm nàng nói chuyện tâm tình. Tiểu cô nương dù lão thành như thế nào, đúng là vẫn còn đứa bé. Nói đến Thẩm Gia Ngư, Đường Đường liền đơn giản hơi nhíu mày nói: “Nàng hết sức ầm ĩ.”

Tính tình Đường Đường chính là như vậy, đệ đệ Trường Phúc ồn ào như thế nào, nàng đều che chở, nhưng với người ngoài, liền là hờ hững.

Nhưng nghe giọng khuê nữ, Chân Bảo Lộ nơi nào không biết rõ, kỳ thật khuê nữ nàng còn thật là hết sức thích chơi cùng Thẩm gia tiểu cô nương.

Có một lần, nàng đúng lúc gặp Thẩm Gia Ngư xuất cung, tiểu cô nương tươi cười ngọt ngào, quy củ hành lễ: “Gia Ngư gặp qua Hoàng hậu nương nương.”

Dung mạo hoàng hậu tuyệt mỹ, Thẩm Gia Ngư không khỏi nhìn nhiều mấy lần.

Chân Bảo Lộ ngược lại khó được dịp nói chuyện với Thẩm tiểu cô nương này, tự nhiên tránh không được nói đến Trường Phúc cùng Đường Đường. Giọng Thẩm Gia Ngư mềm mại, hết sức là khéo léo nói: “Gia Ngư hết sức thích công chúa điện hạ.”

Chân Bảo Lộ cười cười, tính tình nữ nhi nàng, nhưng là lãnh lạnh nhạt đạm.

Lại nghe Thẩm Gia Ngư nói: “ Về sau Gia Ngư cũng muốn như công chúa điện hạ vậy, từ nhỏ liền luyện võ. Nếu có thể làm nữ tướng quân, vậy là tốt rồi.” Tiểu cô nương mở to một đôi mắt to ngập nước, bộ dáng hết sức là ước mơ.

Tiểu cô nương bình thường, phần lớn hưởng thụ nuông chiều từ bé, không ngờ tiểu cô nương ngọc tuyết đáng yêu này, lại là lập chí muốn làm nữ tướng quân. Không trách được có thể thân cận Đường Đường, nữ nhi nàng, chính là điển hình tiểu nữ tướng quân. Đáng tiếc Chân Bảo Lộ đau nữ nhi, nơi nào cam lòng cho nữ nhi sau khi lớn lên đi con đường như vậy. Nàng thà rằng tính tình một đôi trai gái đổi cho nhau.

Bất quá - -

Chân Bảo Lộ nghĩ tới vị cha mẹ Thẩm tiểu cô nương này, hôm nay nhìn tính tình nàng như vậy, ngược lại không biết tính tình tiểu cô nương này theo ai, không giống phụ thân nàng ngang tàng như vậy, lại không giống mẫu thân nàng dịu dàng. Nhưng nàng nhìn, lại rất thích.

Chân Bảo Lộ sờ sờ đầu tiểu cô nương này, thấy nàng cười dịu dàng nhìn mình, sau đó đang nhìn mình thì nhìn sau lưng mình, vui vẻ gọi: “Dượng.”

Chân Bảo Lộ xoay người, liền thấy một nam nhân dáng người cao to mặc thường phục quan văn nhị phẩm, trên khuôn mặt tuấn lãng, dần dần thu lại ôn nhuận thời niên thiếu, tựa như một khối mỹ ngọc bị mài dũa khéo đưa đẩy, mượt mà nội liễm, quanh thân tao nhã càng hơn trước kia.

Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Chân Bảo Lộ, chắp tay hành lễ.

Chân Bảo Lộ cười một tiếng, đáy mắt bằng phẳng: “Biểu ca không cần đa lễ.”

Thẩm Gia Ngư phảng phất hết sức thích vị dượng này, cái đầu nhỏ ngước lên ngọt ngào gọi hắn.

Từ Thừa Lãng nhìn Thẩm Gia Ngư cười cười, sau đó mới tùy ý nhìn thoáng qua nữ tử trước mặt. Ban đầu hắn còn lo lắng, hiện nay thấy mặt nàng đỏ thắm, mặt mày nhu hòa, liền hiểu được nàng sống thực rất tốt. Nhìn thấy nàng cười, nói chuyện cùng hắn như vậy, hắn nên vui vẻ, nhưng mà ngoài vui vẻ, trong lòng còn có cả đau nhức, thoáng cái lan tràn ra.

Bất quá là thời niên thiếu trẻ trung say mê mà thôi, lâu ngày, cuối cùng sẽ phai đi.

Hai người dùng giọng nói bình thường nhất khách sáo vài câu, sau cùng Chân Bảo Lộ nói: “Bản cung còn chưa gặp Mậu nhi, nghe Cẩm Tâm biểu tỷ đề qua, nói Mậu nhi giống biểu ca...”

Mậu nhi, là thứ tử Từ Thừa Lãng.

Từ Thừa Lãng cùng Thẩm Trầm Ngư thành thân mấy năm, hai người chậm chạp không có con nối dòng, Thẩm Trầm Ngư vốn là tài mạo song toàn, nhưng hôm nay chẳng qua là kẻ bị hủy dung mạo lại không thể đi được. Thân thể Từ Thừa Lãng không việc gì, có lẽ là ở Thẩm Trầm Ngư, mới không có hài tử.

Trường Ninh Hầu phu nhân Trang thị, vốn đã không thích Thẩm Trầm Ngư, quan hệ hai người mẹ chồng nàng dâu xưa nay không tốt, Từ Thừa Lãng chậm chạp không có hài tử, tự nhiên liền làm chủ nạp thiếp cho hắn. Nếu là lúc trước, Thẩm Trầm Ngư thân là huyện chủ, nào cho phép thiếp thất sinh ra hài tử trước nàng, nhưng hiện nay muốn trách liền trách cái bụng nàng không biết tranh mà thôi.

Mà Trang thị chọn thiếp thất cho Từ Thừa Lãng, cũng là nhu thuận ôn thuận khỏe mạnh, rất nhanh liền mang bầu hài tử, như vậy, lại là ngồi vững tội danh Thẩm Trầm Ngư khó mang thai. Kỳ thật, dù Thẩm Trầm Ngư mang bầu hài tử, lấy thân thể nàng hiện tại, sợ là cũng không sinh ra một hài tử khỏe mạnh nổi.

Thiếp thất kia đầu năm vào cửa, cuối năm liền sinh nhi tử Mậu nhi, hiện nay đứa bé kia đã được bảy tám tháng. Mậu nhi tuy là thứ xuất, lại là con trai duy nhất Từ Thừa Lãng, nếu Thẩm Trầm Ngư thật không thể sinh hài tử, Mậu nhi này có thể không đơn giản chỉ là thứ xuất.

Nghe vậy, Từ Thừa Lãng suy nghĩ một chút, kỳ thật mình còn chưa ôm qua đứa bé kia, hắn chỉ nhìn qua vài lần, nho nhỏ một đoàn, căn bản nhìn không ra giống ai, nhưng nương hắn cả ngày ôm tôn nhi, nói là bộ dáng giống hắn.

Cho nên lúc hắn hồi phủ, khó được đi chỗ Kiều thị nhìn hài tử.

Kiều thị thành thật không nghĩ tới, Từ Thừa Lãng sẽ tới.

Nàng đang ngồi ở phía trước cửa sổ thêu thùa, Mậu nhi béo ụt ịt, bò qua bò lại trên giường La Hán. Gặp Từ Thừa Lãng đến, Kiều thị gấp rút đứng dậy chào đón, hành lễ nói: “Đại công tử.”

Ánh mắt Từ Thừa Lãng quét Kiều thị một cái, hôm nay nàng mặc một thân vải bồi thu hương sắc, sạch sẽ thanh lịch, dung mạo nàng thanh lệ, thật tính là mỹ nhân. Gương mặt Kiều thị tròn trĩnh, đã mười sáu, có lẽ vì gương mặt, có vẻ non nớt chút ít. Từ Thừa Lãng gật đầu, đi đến bên giường La Hán.

Kiều thị biết rõ, đại công tử này nhìn như ôn nhuận, nhưng thật ra là người nội liễm, lúc nàng ở bên cạnh hắn, nơm nớp lo sợ, chỉ sợ mình làm sai chuyện. Chỉ là - - Kiều thị thấy hắn đi qua chỗ Mậu ca nhi, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn qua bóng lưng hắn, sống lưng nam nhân rộng lớn, dáng người cao lớn, xuất sắc như vậy, sợ là không có nữ nhân có thể không động tâm.

Mậu nhi không thân cận lắm phụ thân Từ Thừa Lãng này, bất quá tính tình hắn hoạt bát, không sợ người lạ, lúc này nghiêng đầu, cười cười nhìn Từ Thừa Lãng, trong miệng y y nha nha, không hiểu được nói gì nữa.

Từ Thừa Lãng duỗi tay vuốt ve gò má đứa nhỏ này trắng nõn, nào biết toét miệng, nước miếng rất nhanh liền chảy ra, còn dính ở trên tay hắn.

Kiều thị bị hù dọa mặt mũi trắng bệch, gấp rút đi qua, cầm lấy khăn vội vàng lau nước miếng trên tay Từ Thừa Lãng, bộ dáng vô cùng gấp gáp khẩn trương.

Từ Thừa Lãng ngược lại không để ý, nhìn bộ dáng nàng, khó được cảm thấy có vài phần buồn cười. Hắn mở miệng nói: “Không có gì đáng ngại.” Ánh mắt rơi ở trên người hài tử, giọng nói khó được ôn hòa vài phân.

Kiều thị càng cảm thấy hôm nay đại công tử có chút không giống ngày thường, sau lại thấy hắn tự tay đi ôm Mậu nhi, nam nhân trong ngày thường chững chạc, lại là không am hiểu ôm hài tử, nàng nhẹ giọng mở miệng, uốn nắn tư thế cho hắn, nhìn hắn cúi đầu đùa với Mậu nhi, trong lòng nhịn không được vui vẻ.

... Nàng cho rằng hắn không thích.

Từ Thừa Lãng lại hỏi một chút về Mậu nhi, Kiều thị mới đầu còn khẩn trương, dần dần, nhìn hắn khó được mặt mày ôn hòa, liền cũng buông lỏng, nhất nhất đáp lời.

Chuyện Từ Thừa Lãng đi chỗ Kiều thị, rất nhanh liền truyền đến Trang thị cùng Thẩm Trầm Ngư. Trang thị ngược lại vui vẻ, Kiều thị sinh cho bà tôn nhi thông tuệ lanh lợi mập mạp, bà càng xem càng thuận mắt, nếu là nhi tử đi chỗ Kiều di nương nhiều một chút, không chừng sang năm liền có đứa thứ hai. Còn nữa, bà sớm nhìn Thẩm Trầm Ngư không vừa mắt, như vậy, cũng có thể chán ghét ghê tởm nàng ta một phen.

Thẩm Trầm Ngư biết được, vẻ mặt ngược lại không có thay đổi gì. Nàng lẳng lặng ngồi ở trong sân, khuôn mặt điềm tĩnh. Người ngoài đều nói Từ Thừa Lãng thâm tình với nàng, dù nàng biến thành bộ dáng hiện tại, còn nguyện ý cưới nàng. Mới đầu nàng cũng cho là như vậy... Nhưng người khác nào biết, thành thân mấy năm, vị phu quân “Tình thâm nghĩa trọng” này, căn bản chưa từng chạm vào nàng một cái.

Mới đầu nàng còn oán hắn, thật không hiểu, vì sao phải cưới nàng. Sau nàng cũng hiểu được, hắn không lấy được người hắn yêu, như vậy cưới ai cũng là giống nhau.

Nói cho cùng, hắn giống như nàng, đều là người đáng thương mà thôi.

Hoàng cung.

Chân Bảo Lộ làm một đôi gấm ủng cho Tiết Nhượng, đợi buổi tối Tiết Nhượng xử lý tốt chính sự đến Khôn Trữ Cung, liền lấy gấm ủng kia ra, nói: “Chàng mang thử một chút, nhìn xem vừa chân hay không.”

Tiết Nhượng vui vẻ nhận giầy thử một chút, ngược lại cực vừa chân thoải mái, sau đó nghĩ tới điều gì, nhìn thê tử hỏi: “Hôm nay, nàng gặp Từ Thừa Lãng?”

Chân Bảo Lộ ngơ ngác, nhìn về phía hắn, thấy hắn nghiêm trang, nhịn không được cười nói: “Như thế nào? Không muốn ta gặp mặt Từ biểu ca?” Nàng biết hắn không thích Từ Thừa Lãng, nàng cũng tận lực tránh gặp mặt Từ Thừa Lãng, bất quá từ lúc hắn làm Hoàng thượng, thái độ đối với Từ Thừa Lãng ngược lại tốt lên rất nhiều, ít nhất không có giương cung bạt kiếm như trước- - nàng cho rằng hắn đã thành thục, không nghĩ tới trong lòng còn so đo.

Tiết Nhượng híp híp mắt, nghĩ tới Từ Thừa Lãng, đổi lại trước kia, hắn sợ là sẽ không khách khí với hắn ta như vậy, nhưng hôm nay, bên cạnh có vợ có con, đời trước muốn, đời này đều có được, tâm tính cũng bình hòa rất nhiều. Dù sao, những ân oán kia, đời trước hắn đã thanh toán đủ.

Nhưng là, hắn muốn rộng lượng, nói cho cùng còn để ý. Nàng đã từng thích hắn ta như vậy, thậm chí, đời này nếu là không có hắn từ nhỏ canh giữ bên cạnh nàng, nàng sợ là còn nhớ tới vị Từ biểu ca học phú ngũ xa này.

Hắn bắt lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng, lẳng lặng vuốt ve, nhìn nàng trái lương tâm nói: “Cũng không phải là không cho phép.”

Chân Bảo Lộ cảm thấy buồn cười, nhướng mày hỏi: “Vậy là cái gì?”

Tiết Nhượng vươn tới, nhẹ khẽ cắn môi nàng một cái, đề nghị: “Tiểu Lộ, chúng ta lại sinh một đứa bé đi?”

Bỗng chốc nhắc tới sinh hài tử, Chân Bảo Lộ không có chuẩn bị, bất quá nàng thân là hoàng hậu, ở trong thâm cung, đối với chuyện trên triều đình, cũng là có nghe thấy. Tiết Nhượng chỉ có nàng, hậu cung không có tác dụng, các đại thần khó tránh khỏi có chút ít ý kiến. Tuy nói mỗi lần đều bị hắn bác bỏ, nhưng nói cho cùng, độc sủng một người, còn là trước đó chưa từng có. Mới đầu Chân Bảo Lộ cho rằng Tiết Nhượng không sao cả, nhưng dần dần, cũng hiểu hắn khó xử.

Đương nhiên, cho dù như thế, Chân Bảo Lộ đối với chuyện này, cũng không làm được rộng lượng.

Bằng không... Lại sinh một đứa? Chân Bảo Lộ có chút ít nhao nhao muốn thử.

Nàng nghĩ tới Đường Đường cùng Trường Phúc, hài tử càng lúc càng lớn, cũng là càng không nghe lời. Nàng ngược lại nghĩ lại sinh một nữ nhi nhu thuận thông tuệ. Như vậy, ánh mắt nàng nhìn nam nhân trước mặt, cũng liền dần dần nhu hòa.

Tiết Nhượng hiểu ý, đè người lên, trong lòng cuối cùng là thống khoái một chút. Chỉ là còn nghĩ tới, ngày gần đây sợ là Từ Thừa Lãng quá nhàn, nên an bài cho hắn một ít chuyện làm thì hơn.

Bất quá đứa nhỏ này, cũng không phải là nói hoài liền hoài được. Từ lúc bắt đầu không tránh mang thai, đã có mấy tháng, nhưng bụng Chân Bảo Lộ còn là không có động tĩnh gì. Mỗi lần nguyệt sự tới, Chân Bảo Lộ tránh không được thất lạc.

Mà sau khi Tiết Khiêm thành thân, Chân Bảo Lộ thân làm tỷ tỷ liền bắt đầu quan tâm tới hôn sự hai người đệ đệ nhà mình. Thượng nhi đã đính hôn với Giang Mi, Chân Bảo Lộ suy nghĩ sớm để hai người thành thân.

Vinh Nhi còn chưa có đính hôn.

Quý phủ tuy có kế mẫu La thị, nhưng tính tình La thị mềm nhuyễn, có một số việc, còn là người làm Nhị tỷ nàng đây nói có tác dụng hơn một chút. Nghĩ tới hôm đó nhi tử kể với nàng, Thượng nhi cùng Giang Mi lén lút có chút ít cử chỉ thân mật, Chân Bảo Lộ liền biết đệ đệ nàng cũng không phải là lãnh tình như biểu hiện bên ngoài vậy, trong nóng ngoài lạnh thôi.

Nàng cũng thường xuyên gọi Giang Mi tiến cung vào bồi nàng. Tiểu cô nương càng lớn càng xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều, Chân Bảo Lộ càng nhìn càng thích. Giang Mi là tiểu thư đoan trang khuê các, đối với đệ đệ của nàng ái mộ si tình, cho tới bây giờ không thèm che dấu, mỗi lần nói đến đệ đệ nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên, mắt hiện ra dịu dàng sắc nước.

Có đôi khi Chân Bảo Lộ cũng thấy kỳ quái, dung mạo hai đệ đệ nàng không khác biệt nhau lắm, nếu bàn về tính tình, tuyệt đối là Vinh Nhi đáng yêu hơn chút ít, hơn nữa khi còn bé Giang Mi chơi với Vinh Nhi hợp ý hơn, sao phu quân tiểu cô nương vừa ý lại là Thượng nhi. May Vinh Nhi đối tình yêu nam nữ không thông suốt, có huynh trưởng cùng tỷ tỷ che chở, còn là đứa bé, nếu hai huynh đệ đồng thời thích một cô nương, vậy thì quá phiền toái.

Nàng hiếu kỳ hỏi, hai gò má tiểu cô nương ửng hồng, nhưng các nàng xưa nay thân cận, quan hệ như thân tỷ muội, không có quá mức thẹn thùng, buông mắt nhỏ giọng nói: “Ta cũng không biết, giống như đời trước liền muốn gả cho hắn.” Thấy nàng cười, tiểu cô nương liền xấu hổ, ngượng ngùng nói, “Nương nương không được chê cười ta.”

Nàng sao lại cười nàng ấy chứ. Chân Bảo Lộ nghĩ, tính tình đệ đệ nàng nội liễm, nên cưới tiểu cô nương tính tình trực tiếp chút ít.

Giang Mi đã cập kê, ý tứ Tề Quốc Công Phủ cùng Giang gia, đều là muốn bọn họ sớm ngày thành hôn.

Hôn sự liền được chuẩn bị.

Nhưng có một ngày, tiểu cô nương vốn nên vui vẻ đợi gả, lại đỏ mắt hỏi nàng: “Nương nương, ngài nói có phải là A Thượng không thích ta?”

Danh tiếng Giang Mi cực tốt giữa toàn bộ hoàng thành, cùng Chân Cảnh Thượng lại là thanh mai trúc mã, được xem như quần anh tụ hội.

Trong lòng Chân Bảo Lộ lộp bộp một tiếng, hỏi: “Sao vậy? Thượng nhi làm gì khiến ngươi không vui?”

Giang Mi suy nghĩ một chút, sắp thành thân, nên vui vẻ, nhưng tinh tế nghĩ đến, hai người bọn họ, cơ hồ mỗi lần đều là nàng chủ động dán lên. Giang Mi thành thật nói: “ Hôm qua, hôm qua ta đến tìm hắn, vốn là muốn chào hỏi hắn, nhưng là... Nhưng là nhìn thấy hắn đang nói chuyện cùng cô nương khác.”

Lời giấu ở trong lòng được nói ra, cuối cùng là thoải mái một chút.

Giang Mi chưa từng gặp cô nương kia, thấy rõ tuổi nàng ấy hẳn không khác biệt nàng lắm, bộ dáng không thua kém nàng, nhưng cao hơn nàng chút ít, cử chỉ hào phóng, tươi cười ngọt ngào, vừa nhìn chính là xuất thân hiển quý, đứng chung một chỗ với hắn, thật là đăng đối. Mà nàng, trong ngày thường còn tính cơ trí, ở trước mặt hắn, lại là đần độn, cái gì cũng không biết.

Nàng biết rõ hắn rất tốt, dựa vào thân phận, tài học cùng dung mạo của hắn, có thật nhiều tiểu cô nương thích hắn, nhưng tính tình hắn lạnh nhạt, không ai dám đến gần, hắn cũng chưa từng ôn hoà như vậy nói chuyện nhiều với cô nương có lòng ái mộ hắn... Nàng vẫn luôn yên tâm hắn, ngày thường hắn ít nói, nhưng nàng vẫn cảm giác được hắn quan tâm nàng.

Chân Bảo Lộ lại là không tin, đệ đệ nàng, nàng vẫn có lòng tin, tuyệt đối không phải là kẻ thay đổi thất thường, lập tức liền trấn an Giang Mi đạo: “Có lẽ là hiểu lầm, hôm nay Thượng nhi cũng đến đây, nếu không ngươi trở về trễ chút, Bản cung giúp người hỏi hắn một chút, để hắn cho ngươi câu trả lời thỏa đáng.” Sắp thành thân, cũng không thể có hiểu lầm.

Giang Mi vừa nghe liền vội, vội vội vàng vàng nói: “Đừng...” Nàng cắn cắn môi, “Ta vốn cũng không nên nói những chuyện này với Hoàng hậu nương nương, chỉ là ta không có tỷ muội có thể thổ lộ, xem nương nương như thân tỷ tỷ, nếu ngài hỏi hắn, hắn khẳng định cho là ta cố ý cáo trạng với nương nương.”

Đến nước này, tiểu cô nương vẫn không nỡ chọc giận hắn.

Chân Bảo Lộ nhìn lại là đau lòng, cô nương tốt như vậy, đệ đệ nàng nếu lại không quý trọng, vậy cũng thật quá hồ đồ.

Giang Mi đang phiền lòng, tiểu thái tử không biết từ nơi nào xuất hiện, phảng phất là nghe hai người nói chuyện, mặt bánh bao trắng nõn, đến gần phía trước nói: “Cữu cữu lại bắt nạt Giang tỷ tỷ sao?”

Nhìn tiểu thái tử Trường Phúc, Giang Mi liền nhớ tới hôm đó Tiết Khiêm thành thân, nàng cùng Chân Cảnh Thượng thân cận, bị thái tử cùng công chúa nhìn thấy. Da mặt tiểu cô nương mỏng, nhất thời ngượng ngùng.

Trường Phúc nghiêm túc nhíu nhíu mày, vẻ mặt thất vọng lắc đầu, nói: “Cữu cữu như vậy không thể được.”

Suy nghĩ một chút, liền đề nghị: “Nếu không Giang tỷ tỷ không gả cho cữu cữu, gả cho Trường Phúc đi. Ta nhất định sẽ đối với tỷ thật tốt.”

Tiểu gia hỏa này...

Chân Bảo Lộ buồn cười, nói: “ Lúc trước không phải ngươi nói, muốn cưới Thẩm tiểu cô nương sao?”

Trường Phúc mở trừng hai mắt, giải thích: “Ta sớm không còn thích Thẩm Gia Ngư.”

Nghe một chút, lúc muốn cưới người ta, mở miệng một tiếng “Gia Ngư muội muội”, hiện thời liền là gọi thẳng tên đầy đủ, cứ gọi Thẩm Gia Ngư.

Chân Bảo Lộ cũng cảm thấy rộn lòng vì nhi tử mình. Tiểu gia hỏa này, lớn lên khẳng định không chung tình bằng phụ thân hắn. Cũng không biết là giống ai, rõ ràng nàng cùng Tiết Nhượng đều là thủy chung như một.

Tâm tình Giang Mi đang không tốt, nghe thái tử điện hạ nói vậy, vui vẻ vài phân, cảm thấy tiểu gia hỏa này thật sự là quá mức đáng yêu. Nàng hỏi: “Vì sao? Thẩm tiểu cô nương không phải là rất tốt sao?” Nàng gặp qua Thẩm tiểu cô nương vài lần, Thẩm tiểu cô nương kia hoạt bát thông minh, vô cùng khiến người ta thích.

Trường Phúc nhíu mày ngồi vào bên cạnh nương nhà mình, chậm chạp xếp hai chân mập lại, duỗi tay cầm một khối bánh quế, cắn một cái, nghiêm túc nói: “Thẩm Gia Ngư giống hoàng tỷ, thích học công phu, cô nương công phu lợi hại lớn lên đều là cọp cái, nếu ta cưới nàng, ta lo lắng nàng sẽ đánh ta...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.