Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 42: Canh một – Tượng người



Chân Bảo Lộ đi ra viện trước, vừa thấy Chân Bảo Quỳnh, liền la lên: "Tỷ tỷ, Chúc ma ma nói xe ngựa của tỷ tỷ xảy ra chuyện, tỷ không bị thương chứ?" Nàng liền nắm lấy tay tỷ tỷ nhà mình, trên dưới đánh giá một lúc.

Chân Bảo Quỳnh thấy muội muội như vậy, không khỏi buồn cười. Rõ ràng nàng mới đúng là tỷ tỷ, ngược lại là muội muội lo lắng cho nàng.

Chân Bảo Quỳnh nói: "Không có việc gì, may mà có Tiết biểu ca." Kỳ thật ngoại trừ Tiết Nhượng, còn có Tống Chấp, nhưng Chân Bảo Quỳnh thật sự khó mà nói ra tên của hắn. Mặt Chân Bảo Quỳnh hơi hơi đỏ hồng, may mà muội muội không chú ý tới.

Chân Bảo Lộ quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, thấy hắn không có biểu tình gì, trong lòng liền bất mãn nói thầm, nhưng nhớ tới là hắn đã đưa tỷ tỷ của nàng trở về, nên khách khách khí khí nói: "Cảm ơn Đại Biểu Ca."

Tiết Nhượng thản nhiên nói: "Không cần."

Chân Bảo Lộ "Ồ" một tiếng, liền mấp máy miệng không nói.

Chân Bảo Quỳnh nhìn muội muội, thường ngày rất hoạt bát, hơn nữa quan hệ cùng Tiết Nhượng biểu ca này cũng thân cận, sao hôm nay lại như vậy?

Chân Bảo Quỳnh nói: "Tỷ có hơi mệt mỏi, muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút, Tiểu Lộ thay tỷ tiếp đãi Tiết biểu ca, được không?" Dù sao thì Chân Bảo Quỳnh đã đến tuổilàmmai mối, cùng biểu ca thân cận quá thật không tốt, nhưng Chân Bảo Lộ thì khác, vẫn còn là đứa nhỏ. Hơn nữa Chân Bảo Quỳnh nghĩ, vừa lúc có thểlàmdịu quan hệ của hai người, có chuyện không vui gì, thì nói ra là tốt rồi.

Chân Bảo Lộ nói: "Muội đưa tỷ tỷ trở về."

Chân Bảo Quỳnh nói không cần, hai mắt lẳng lặng nhìn Tiết Nhượng, nói: "Tiết biểu ca, ta đi trước."

Tiết Nhượng đáp: "Ừm, Quỳnh biểu muội nghỉ ngơi thật tốt đi."

"Ai..." Chân Bảo Lộ thấy tỷ tỷ nhà mình cứ như vậy bỏ đi, nhìn theo bóng lưng của nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng, sau đó nhíu mày, nhìn Tiết Nhượng, "Đại Biểu Ca dùng điểm tâm không?" Bất quá nàng chỉ hỏi khách sáo thôi.

Nào biết Tiết Nhượng gật đầu nói: "Được."

Lúc này lại không khách khí. Chân Bảo Lộ nói thầm trong lòng, khóe miệng thoáng cong cong, hỏi: "Vậy Đại Biểu Ca muốn ăn cái gì?"

Tiết Nhượng thản nhiên nói: "Sao cũng được."

Sao cũng được, vậy thì dựa theo khẩu vị của nàng đi. Tuy Chân Bảo Lộ còn nhỏ, nhưng tiếp đãi khách thì vẫn có dáng có vẻ, phân phó Chúc ma ma đi phòng bếp lấy điểm tâm, sau đó dẫn Tiết Nhượng đi vào trong viện.

Lúc này thời tiết mát mẻ, hương hoa quế vàng thổi nhè nhẹ trong viện, khiến cho tâm tình người ta sảng khoái.

Hai người ngồi bên bàn đá, trên mặt ghế đá lót nệm mềm mại. Chân Bảo Lộ nghịch ngợm lắc lắc hai chân nhỏ, nhìn Tiết Nhượng, thấy tóc mai của hắn như đao cắt, mặt mày sáng sủa, tựa như càng lớn càng tuấn mỹ.

Khi mới gặp nàng cảm thấy đời trước đối với vị Đại Biểu Ca này không hề ấn tượng, sợ là bộ dáng lớn lên rất xấu, nhưng theo trước mắt nhìn thấy, e rằng không thể nào. Vậy thì vì sao, đời trước nàng chưa từng gặp hắn?

Trong lòng Chân Bảo Lộ nghi hoặc, nhất thời cũng không nói chuyện, im lặng ngồi trên ghế đá, vô cùng nhu thuận.

Còn có, sinh thần của Đại Biểu Ca nàng tặng một cái bình an kết, hắn có thích không? Trong lòng Chân Bảo Lộ thật có chút suy nghĩ không rõ, nàng vốn là muốn đưa thứ quý giá hơn, nhưng ngày ấy ở trên giường nghĩ nghĩ, lại vẫnlàmmột cái bình an kết. Hắn không có mẫu thân, hình như bên người cũng không có người đặc biệt thân cận, một cái lễ vật nhỏ vô cùng đơn giản như vậy, hắn sẽ thích chứ?

Chân Bảo Lộ hơi hơi mím môi, lại cẩn thận đánh giá hắn. Trong lòng nàng buồn phiền, hy vọng hắn sẽ khuất phục trước, đây là tính tình xưa nay của nàng. Nhưng nghĩ lại nàng cùng Tiết Nhượng chung đụng, kỳ thật hắn đối với biểu muội như nàng đã là rất tốt.

Nàng còn có cái gì bất mãn?

Chân Bảo Lộ cúi đầu nhỏ thầm nghĩ, đang nghĩ nên mở miệng nói chuyện với Tiết Nhượng như thế nào, lại loáng thoáng cảm giác được người bên cạnh đưa tay qua. Chân Bảo Lộ thoáng giương mắt, thấy trước mặt có một tượng người nho nhỏ nặn bằng bột béo ụt ịt mặc áo màu hồng quần màu lục, bộ dáng cực kỳ đáng yêu, thích thú cười khanh khách, ngước đầu nhìn Tiết Nhượng, đôi mắt to tràn đầy ý cười, hỏi: "Cho ta?"

Thấy nàng nở nụ cười, Tiết Nhượng cũng mỉm cười, giọng nói trong thẻo trơn tru: "Mới vừa rồi đi ngang qua thấy nên thuận tay mua."

Chân Bảo Lộ cũng không khách sáo, đưa tay ra cầm lấy tượng người trong tay hắn. Tượng người nặn bằng bột mập mạp, tết hai búi tóc, dáng điệu thơ ngây chân thành. Chân Bảo Lộ thích nhất những thứ đồ chơi nhỏ thú vị này, nhất thời yêu thích không nỡ buông tay.

Chân Bảo Lộ nói: "Cảm ơn Đại Biểu Ca, ta cực kỳ thích, thật là đẹp."

Nàng nghĩ nghĩ, rồi mới lấy khăn tay trong người ra, đưa cho Tiết Nhượng: "À, lần trước quên trả lại cho huynh."

Tiết Nhượng cúi đầu nhìn chiếc khăn trong tay tiểu cô nương, không ngờ nàng còn giữ, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp, nhận lấy khăn tay.

Chân Bảo Lộ thấy hắn nhét khăn tay vào người, nhìn cũng không nhìn một cái, vì thế bất mãn nói: "Huyng cũng không nhìn sao?"

Nhìn cái gì? Tiết Nhượng nhìn nàng.

Lúc sau giống như hiểu ra, Tiết Nhượng lại lấy khăn tay ra, mở ra xem, thấy bên trên thêu một con hươu sao đáng yêu.

Chân Bảo Lộ nói nhỏ: "Khăn tay của Đại Biểu Ca không có thêu gì cả, vài ngày trước ta theo Trầm tiên sinh học thêu, nên mượn khăn tay của Đại Biểu Ca luyện tay nghề một chút..." Kỳ thật Chân Bảo Lộ thấy, nàng thêu hình con hươu sao rất khá đấy. Nàng nói xong, nhìn nhìn biểu tình của Tiết Nhượng, thấy đôi mắt hắng sáng đến kinh người, Chân Bảo Lộ nhất thời thấy hơi xấu hổ, "Qúa, quá xấu..."

Đúng là... Cũng không xấu đến nỗi nào đi.

Chân Bảo Lộ sĩ diện, đưa tay muốn lấy lại, hét lên: "Vậy huynh trả lại cho ta, sáng mai ta kêu Hương Hàn thêu cho huynh cái mới." Hương Hàn là nha hoàn thêu thùa tốt nhất bên người nàng.

Nàng muốn lấy đi, đã thấy hắn nhanh chóng đem khăn tay đứng dậy, khó có được tươi cười rực rỡ nhìn nàng: "Không, thêu khá lắm. Ta... Ta rất thích."

Thật sao?

Chân Bảo Lộ lúng túng rút tay về, nhìn bộ dáng tươi cười của hắn, giống như đích thật là rất yêu thích. Đúng là...nàng quá rõ ràng bản thân mình có mấy cân mấy lượng. Như vậy cũng rất thích, nếu vị Đại Biểu Ca này nhìn thấy tác phẩm của tỷ tỷ thêu, chẳng phải sẽ giật nảy mình?

Cũng không thể không nói, lời này của Tiết Nhượng, Chân Bảo Lộ vẫn rất hưởng thụ.

Trong tay nàng cầm tượng người, híp mắt cười cười, da mặt dày mèo khen mèo dài đuôi nói: "Ta cũng biết rất đẹp mà."

Chân Bảo Lộ nhìn Đại Biểu Ca, càng ngày càng thuận mắt hơn.

Bất quá như vậy, là bọn họ huề rồi chứ? Trong lòng Chân Bảo Lộ suy nghĩ. Nhưng nhìn bộ dáng của Đại Biểu Ca, giống như căn bản chưa từng cãi nhau với nàng. Vẫn luôn là nàng tự mình hờn dỗi thôi.

Có điều, hòa hảo là được rồi. Chân Bảo Lộ cười khanh khách, tâm tình đặc biệt vui vẻ.

Chân Bảo Lộ muốn đem tượng người nhỏ đáng yêu này đưa cho hai đệ đệ béo của mình chơi, nên nói với Tiết Nhượng: "Đại Biểu Ca, huynh còn chưa nói chuyện với Thượng nhi và Vinh nhi đâu nhỉ, ta dẫn huynh đi gặp mặt bọn hắn, có được hay không?" Lần trước nàng đã nói với Thượng nhi, muốn đưa Đại Biểu Ca tới chơi, Thượng nhi tựa như cũng thấy hứng thú.

Tiết Nhượng nói: "Được."

Chân Bảo Lộ đứng xuống từ trên ghế đá, bàn tay nhỏ cực kỳ tự nhiên dắt tay người bên cạnh, khi cảm giác cả người hắn thoáng khựng lại, Chân Bảo Lộ mới nghiêng đầu hỏi: "Làmsao vậy?"

Tiết Nhượng lắc đầu, đáp: "Không có gì."

Chân Bảo Lộ cười cười, thấy mặt Tiết Nhượng không chút thay đổi, quả thực không có gì.

Chỉ là, Chân Bảo Lộ nhận thấy được bàn tay nàng đang nắm, còn lớn hơn so với tưởng tượng của nàng. Đời trước Từ Thừa Lãng cũng thường xuyên dắt tay nàng, nhất là mới trước đây, tay của Từ Thừa Lãng cũng rất lớn, ấm áp nữa. Bất quá tay của Đại Biểu Ca, khớp xương cân xứng, ngón tay thon dài, còn có vết chai, trong lòng bàn tay thoáng có chút thô ráp.

Còn trẻ như vậy, tại sao trong lòng bàn tay có thể có vết chai? Cũng không phải do quanh năm cầm bút mà bị chai.

Nhưng vừa nghĩ tới sau này Đại Biểu Ca đi theo võ học, Chân Bảo Lộ bỗng nhiên đã hiểu ra.

Chân Bảo Lộ nắm tay hắn đi đến chỗ hai đệ đệ béo, còn chưa đi vào, đã có thể nghe được tiếng khóc oa oa thật to của tiểu tử kia, chưa nhìn thấy, Chân Bảo Lộ cũng biết, lúc này đang khóc to nhất định là Vinh nhi. Nàng nói với Tiết Nhượng: "Vinh nhi lại khóc rồi."

Nàng dẫn hắn vào phòng, nhìn thấy Từ thị, ý cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần thu lại, biểu tình cũng thoáng mất tự nhiên hơn, gọi: "Nương."

Từ thị đang ôm Vinh nhi dỗ dành, nghe được giọng nói của con gái, liền xoay người nhìn, thấy bên cạnh con gái còn có một thiếu niên.

Thiếu niên lớn lên tuấn tú vô song, chi lan ngọc thụ, dáng người cao thẳng như trúc. Từ thị hơi hơi ngẩn ra, cười khẻ nói: "Nhượng nhi cũng tới."

Thái độ Tiết Nhượng ôn hòa nói: "Điệt nhi gặp qua cô mẫu."

Trái lại một tiếng cô mẫu này Từ thị đảm đương không nổi, chẳng qua vài năm nay bà xem Chân Bảo Quỳnh như con ruột mình sinh ra, nên rất được Tiết lão thái thái ưu thích, Tiết lão thái thái cũng coi bà giống như con ruột vậy.

Lần trước Chân Như Tùnglàmmột cái diều cho con gái, Chân Bảo Lộ cũng biết ý tứ của phụ thân, là lo lắng nàng giận nương, đặc biệt muốn dỗ nàng. Nàng hiểu được khổ tâm của phụ thân, nhưng có một số việc, trong lòng khống chế không được. Đó là nàng không giận nương, nhưng cũng không có cách nào thân cận với bà.

Về phần Từ thị, đã nhiều ngày qua quả thực rất hối hận, hơn nữa mấy ngày này Chân Như Tùng đều ngủ tại thư phòng xử lý công việc, khiến Từ thị cảm thấy trống rỗng và hơi bất an. Xưa nay bà coi phu là trời, phu quân tức giận vì bà đối đãi với con gái nhỏ không tốt, thân làthêtử, tự nhiên muốn sửa đổi tính tình của mình một chút. Nghĩ lại tình cảnh ngày ấy, Từ thị cũng hiểu được là mình thật sự có lỗi, cũng không biết như thế nào, khi đó vừa nghĩ tới Quỳnh nhi xảy ra chuyện như thế, bà liền lo lắng đến nóng ruột, nên giọng điệu nặng nề chút.

Hiện nay Từ thị cười đến ôn hòa, nói với Chân Bảo Lộ: "Sao lại đưa biểu ca của con tới nơi này? Vinh nhi đang quấy đây này, cũng không sợ Tiết biểu ca cười à."

Vinh nhi trong lòng Từ thị vốn đang khóc to, nhưng vừa nhìn thấy tỷ tỷ đi vào, một đôi mắt ngập nước đáng thương liền nhìn qua tỷ tỷ, khịt khịt mũi, giọng nói non nớt nói: "Tỷ, tỷ...ôm..."

Chân Bảo Lộ chợt buông lỏng tay người bên cạnh, đi qua hôn gương mặt nhỏ nhắn mủm mỉm của Vinh nhi, cưng chiều nhẹ nhàng chỉ vào trán hắn nói: "Mít ướt."

Vinh nhi mím mím môi, giống như biết mít ướt không phải là một từ hay ho gì, nhưng đối diện với ánh mắt mang ý cười của tỷ tỷ, liền sung sướng vỗ vỗ tay.

Đồ ngốc. Trong lòng Chân Bảo Lộ nói thầm, liền đi tới bên giường La Hán, ghé vào nhìn Thượng nhi đang nằm ngủ. Chân Bảo Lộ nhẹ nhàng vỗ vỗ mông nhỏ mềm mại của Thượng nhi. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn thay đổi, lập tức cảm thấy buồn cười, nói: "Thượng nhi ngoan, nhìn xem ai tới coi đệ nè?"

Chân Bảo Lộ biết tính của Thượng nhi, đứa bé nho nhỏ, tính tình lại vô cùng cổ quái. Nàng đối xử với hai đệ đệ đều bình đẳng, Vinh nhi ngốc nghếch, nhìn thấy nàng là cười, hắn thích được ôm nhất, nhưng Thượng nhi đối với nàng, đều là khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh băng. Có đôi khi Chân Bảo Lộ thấy rất kỳ quái, rõ ràng cùng sinh ra từ trong một bụng mẹ, sao tính tình lại khác nhau đến như vậy?

Chân Bảo Lộ bế Thượng nhi lên, đặt hắn xuống đất. Thượng nhi chưa biết nói, không giống Vinh nhi đã biết nói chút ít, nhưng bước đi lại học nhanh hơn Vinh nhi. Thượng nhi béo lùn, được tỷ tỷ đỡ chập chững đi đến trước mặt Tiết Nhượng.

Từ thị nhìn thấy, sợ con trai béo mập té xuống, kêu ma ma bên cạnh nhìn theo.

Tiểu tử kia với gương mặt tròn múp míp từng bước từng bước đi đến trước mặt Tiết Nhượng, sau đó ngước đầu lên nhìn thiếu niên trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.