Trong tay hắc y nhân nắm chuôi đại đao, sống đao phản xạ ánh sáng, mũi đao rỉ máu đi tới lùm cây cách đó không xa.
Một bóng dáng nho nhỏ khô gầy yếu ớt chạy như điên về phương xa, giày rơm dẫm trên đất phát ra từng tiếng vang sột soạt.
''Rầm'', cánh cửa bằng bản gỗ lung lay sắp đổ bị tiểu cô nương đẩy ra, nhào vào ngực mẫu thân, thân thể nhỏ bé run rẩy.
''Nương, giết người, giết người, ở trong sân, giết người…'' Tiểu cô nương hoảng sợ dùng khóe mắt liếc nhìn ra ngoài cửa, nhớ tới một màn vừa mới nhìn thấy, thân thể càng thêm run rẩy.
Ngoài viện, truyền đến rất nhiều bước chân lộn xộn.
Nữ nhân có bộ dáng tầm hai mươi lăm tuổi, trên đầu trùm khăn, váy thô trên người đầy mảnh vá, nàng ho sặc sụa, khàn giọng an ủi tiểu cô nương trong ngực. Từ trên tháp xoay người xuống giường, đi tới cạnh cửa cầm then cửa chặn lại ván cửa.
''Rầm --'' Lại một tiếng vang thật lớn, cánh cửa yếu ớt bị người mạnh mẽ đá văng từ bên ngoài, đụng phải nữ nhân chưa kịp tránh ra. Nữ nhân yếu ớt như cánh bướm giống diều đứt dây, bị quăng thật mạnh trên đất, phun ra một ngụm máu tươi.
''Nương --'' Tiểu cô nương kêu khóc thảm thương, nhưng vì sợ nên không dám xuống giường, chân bó (phụ nữ ngày xưa có tục bó chân) đưa tới giữa giường rụt trở lại.
''Giải quyết hết.''
Phía sau truyền đến tiếng phân phó không rõ nam nữ, hắc y nhân gật đầu, đi lên trước người nữ nhân nằm trên đất, sau khi thăm dò hơi thở của nàng, nhét một viên thuốc vào trong miệng nàng. Người nọ lại đi tới bên cạnh tiểu cô nương, không để ý tới sự phản kháng của nàng, nắm chặt cằm nàng, cũng nhét viên thuốc vào, thân thể tiểu cô nương giãy giụa kịch liệt một hồi, lại không động đậy nữa.
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, loáng thoáng nghe được người đang nói: ''Bắt hắn ném vào trong!''
Túp lều nhỏ tan hoang trở nên yên tĩnh.
Không có ai chú ý tới tiểu cô nương vừa rồi không nhúc nhích, giờ phút này sau khi lông mi run rẩy vài cái thì chậm rãi mở ra, trong mắt hiện lên một mảnh mờ mịt.
Mộc Phỉ ngồi dậy, sau khi sửa sang lại trí nhớ trong đầu không thuộc về nàng, cuối cùng chấp nhận thực tế, nâng cánh tay gầy như cây trúc lên, xoa hai vạch đen chảy xuống giữa trán.
Nàng xuyên qua rồi.
Nàng là giáo sư y khoa trẻ tuổi nhất quốc tế ở thế kỷ hai mươi mốt, khắc khổ khó khăn trả giá bằng thanh xuân của mình để đạt được chút danh tiếng trong ngành giám định châu báu, cuối cùng lấy được thành công, tới lúc thuận buồm xuôi gió được người ngưỡng mộ lại xuyên qua!
Xuyên thành một tiểu cô nương thôn quê không phụ thân, không người thân, tận mắt thấy hiện trường giết người, đưa tới hung thủ giết người diệt khẩu.
Vẫn còn nhớ trước khi xuyên qua trên mặt nàng vẫn còn nở nụ cười sáng chói tự tin, vừa mới lấy được tư cách giám định sư châu báo, đứng trước đèn flash, tính biểu đạt kính ý sâu sắc với cha mẹ nuôi đã mất. Không hiểu sao lòng bàn chân truyền đến một trận tê dại, cả người cứng ngắt không phát ra được một câu đầy đủ, sau đó cả hội trường lâm vào bóng tối, nàng mất đi tri giác ngã xuống đất không dậy nổi.
Mở mắt lần nữa, đã đến địa phương rách nát bỏ đi này.
Tiểu cô nương này và nàng cực kỳ giống nhau, Mộc Phỉ có cảm giác thông cảm lẫn nhau đối với tiểu hài tử cùng tên cùng họ này. Chiếm cứ thân thể của nàng, có trí nhớ của nàng.
Tiểu thôn cô (cô nương nông thôn) sống ở đây với mẫu thân tử nhỏ, chưa từng gặp qua phụ thân ruột, hai ngày trước, bệnh ho của mẫu thân quá mức nghiêm trọng, ho đến không thể xuống giường, nghe nói viễn chí (dược liệu đông y) là thảo dược cứu mạng trị ho, tiểu Mộc Phi rưng rưng đi tìm cứu trị mẫu thân.
Trên đường trở về thấy được một cuộc chém giết, nàng kinh sợ phát ra tiếng động, lúc bỏ chạy về nhà đưa tới những người hung tàn kia, nàng và mẫu thân đang thoi thóp đều bị rót độc dược.
Đấm đấm đầu, Mộc Phỉ nhìn thân thể mỏng manh khô gầy như củi khô của mình, sau đó nhìn nữ nhân nằm cạnh cửa không còn hơi thở, nhà tranh chỉ có bốn bức tường bằng đất, ngay cả nửa đồng tiền cũng không có, Mộc Phỉ ngửa mặt lên trời thở dài: ''Ông trời, ông để cho ta xuyên qua, chính là thay tiểu thôn cô này mai táng mẫu thân sao?''
Xoay người xuống giường, dưới chân mềm mại, mất thăng bằng té ngã trên đất, cảm xúc dưới tay kỳ lạ, mềm mềm, trơn bóng, đưa mắt nhìn, cả người ngây ngẩn.
Wow! Thiếu niên thật xinh đẹp nha! Da thịt như ngọc, vô cùng mịn màng, phía dưới đôi mày rậm là đôi mi dày cong giống như hai chiếc lược tỉ mỉ, mê hoặc lòng người. Mặc dù mắt vẫn khép, Mộc Phỉ vẫn có thể tưởng tượng ra hình dáng đôi mắt của hắn như cũ. Đó là một đôi mắt đẹp hẹp dài, tưởng tượng ra con ngươi đen như mực lóng lánh chói sáng làm say lòng người, thâm thúy tĩnh mịch, nháy mắt Mộc Phỉ say mê.
Ôi, hoàn mỹ giống như yêu tinh, yêu nghiệt như vậy, có muốn để nữ nhân sống nữa hay không? Hu hu, tay cũng không chịu bỏ ra khỏi mặt hắn.