Mộc Phỉ và Tưởng Vũ đứng trong sân chờ, thỉnh thoảng Mộc Phỉ lại nhìn vào trong nhà, muốn đi xem thử rốt cuộc Viêm Dục có mặc quần áo được hay không, có biết bên nào phải bên nào trái không? Còn buộc dây thì sao? Nhưng Tưởng Vũ bên cạnh nàng vẫn đang nói không ngừng, nàng không thể cắt lời người ta, cũng chẳng thể không biết xấu hổ nói muốn vào để giúp Viêm Dục, chỉ có thể đứng trông mòn mắt, liên tục hướng ánh mắt nôn nao vào trong nhà.
Ngày hôm qua đúng là nên kiên nhẫn thêm tý nữa, đâu chỉ nói cho hắn biết nên cởi quần áo như thế nào, cũng cần phải nói cho hắn biết cách mặc quần áo ra sao chứ, ngộ nhỡ lát nữa hắn vác bộ dáng lôi thôi ra ngoài, mất mặt chết.
Viêm Dục ở trong phòng mất cả khắc đồng hồ mới mặc quần áo xong, lúc hắn đi ra, cằm Tưởng Vũ trong nháy mắt rơi xuống đất quên cả lượm về.
Một tay Mộc Phỉ thay Tưởng Vũ đỡ cằm, tay còn lại đặt trước ngực, đôi mắt bắn đầy trái tim đỏ phấp phới, trời ơi, đẹp trai lên gấp đôi rồi sao?
Mái tóc dài đen nhánh được giắt lên bằng một cây trâm ngọc đơn giản, vài sợi rũ xuống tự do, còn có mấy sợi nghịch ngợm dính vào mặt hắn, khiến da thịt như tuyết trong suốt hiện lên hai màu trắng đen rõ ràng, vô cùng chói mắt.
Cổ áo hơi mở để lộ cái cổ thon dài, vải thô ở trên người hắn lại không hề mang lại cảm giác dở dở ương ương, trên eo là một cái đai lưng màu đen, làm tô thêm cho cái eo khỏe khắn của hắn.
Vai rộng eo thon, quần đùi lại không vừa, để lộ nửa đoạn cổ chân bóng loáng ra ngoài, hắn mang đôi giày vải đen, sự tương phản không chỉ không làm giảm vẻ tươi đẹp của hắn, ngược lại còn thêm vẻ nhu hòa, trong bình thường có cao quý, vừa mềm mại đáng yêu lại vừa cương nghị, xinh đẹp và sức quyến rũ.
Khóe môi Viêm Dục cong lên ba phần lười bảy phần cười, hai tay rũ xuống hai bên, bởi vì căng thẳng, góc áo có hơi nhăn. Hắn cố làm theo lời Mộc Phỉ: Trước mặt người khác, không được làm nũng, không thể trẻ con, cùng lắm chỉ được cười, để ý vẻ ngoài một tý.
Nữ nhi, dáng vẻ của phụ thân tốt chứ?
Mộc Phỉ rốt cuộc cũng khép miệng lại được, sau khi nghe được tiếng lòng của Viêm Dục, nàng liếc mắt xem thường, lòng thầm phỉ nhổ: yêu nghiệt!
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo áo ra áo, quần ra quần, chưa xảy ra chuyện thắt lưng nằm trên cổ là may rồi, rất tốt, về sau nên dạy hắn nhiều hơn, lao động nhiều là có cơm ăn.
Viêm Dục đứng đó chờ Mộc Phỉ khen, nhưng lại không biết trong lòng của Mộc Phỉ đang suy tính xem sau này nên khổ sai hắn như thế nào, chuẩn bị nâng cao giá trị của hắn.
Tưởng Vũ hồi lâu mới định thần lại, hắn không ngờ lại có thể có người chỉ mặc vải thô trên người lại có thể toát ra vẻ cao quý đến thế. Người như vậy là phụ thân của Mộc Phỉ? Vậy bọn họ có nhất thiết vì một lượng bạc mà bôn ba đây đó?
"Phụ thân muội, ưm, vì mẫu thân muội mất rồi, bị kích động, vô cùng tự trách, cho nên......" Mộc Phỉ thấy Tưởng Vũ chần chờ, hiểu suy nghĩ của hắn, thay Viêm Dục đưa tay chỉ vào đầu của mình: "Chỗ này lúc tốt lúc xấu, phụ thân nói muốn tiếp tục ở lại nơi mẫu thân và muội từng sinh sống, trải nghiệm cuộc sống mấy ngày qua của hai mẹ con muội."
Tưởng Vũ gật đầu hiểu ra, bất mãn trong lòng đối với Viêm Dục cũng tiêu tán không ít, thì ra là như vậy, chẳng trách nhìn hắn có gì là lạ, chắc là do thương tâm quá độ mà thành: "Mộc Phỉ, mau tới dìu phụ thân muội đi, xe trâu đi chợ cũng sắp tới rồi, chúng ta đứng bên đường chờ."
"Còn ngồi xe trâu nữa? Oa, thật thần kỳ, từ lâu muội đã muốn được ngồi xe ngựa dạo phố, không có xe ngựa nhưng có xe trâu thì coi như cũng hoàn thành được một nửa giấc mơ rồi."
Đôi mắt Mộc Phỉ trong sáng, lộ ra vẻ ngây thơ chấc phác cần có của một tiểu cô nương mười tuổi, nàng vừa vui vẻ vỗ tay vừa chạy tới cạnh Viêm Dục, đỡ lấy cánh tay của hắn, híp mắt cười nói: "Phụ thân chắc cũng chưa ngồi xe trâu đúng không? Vừa hay chúng ta cùng nhau hưởng thụ một chút."
Viêm dục gật đầu, ghi lại lời nói Mộc Phỉ trong lòng. Hắn chẳng biết giấc mơ là cái gì, nhưng dường như nữ nhi nói thích ngồi xe ngựa đi chơi.
Tưởng Vũ lại cười ha hả đi trước dẫn đường, lây luôn cả niềm vui sướng của Mộc Phỉ, câu mơ ước được ngồi xe ngựa dạo phố kia hắn sẽ nhớ kỹ trong lòng.
Mười năm như một ngày, Mộc Phỉ vốn chưa bao giờ rời khỏi thôn Tương Sơn, nào có cơ hội được ngồi xe ngựa, nơi này vẫn là quá nghèo, một ngày nào đó hắn rời khỏi đây sẽ mang Mộc Phỉ đi cùng.
Muội yên tâm, sẽ có một ngày, ta nhất định sẽ để cho muội được ngồi xe ngựa thỏa thích, đi tới những nơi mà muội muốn.
Mộc Phỉ ôm ôm tâm tình hưng phấn ngồi lên xe trâu, chiếc xe cán qua con đường bùn đá xiêu vẹo tiến tới, tấm ván gỗ cứng ngắc làm mông nàng ê ẩm, không chỉ có vậy, sự rung lắc này khiến cả người nàng có cảm giác như đang ngồi trên một chiếc Yun-night Speed, chỉ chốc lát đã thấy đầu váng mắt hoa, cả người không ổn tí nào.
Rốt cuộc khi nàng ói đến lần thứ ba thì cũng tới được chợ, bước chân mệt lả được Tưởng Vũ đỡ xuống, hít thở vài cái mới dịu lại được một chút. Nàng từ khi còn bé đã mắc tật say xe, kể từ khi nàng học lái xe, chứng say xe mới không trị mà khỏi. Không ngờ lần đầu tiên ngồi xe khi xuyên qua cũng bị hôn mê.
Đặc biệt trên ống quần Tưởng Vũ còn có một vũng nước đọng, đó là vết tích của việc vuốt lưng nhuận khí giúp nàng, có thấy xấu hổ không cơ chứ?
"Vũ ca ca, thật xin lỗi, làm y phục của huynh bị dơ rồi." Năng lực thích ứng của Mộc Phỉ khá cao, mặc dù dạ dày khó chịu, nước chua trong người không ngừng trào ngược lên, nhưng nàng nhanh chóng nhịn xuống, áy náy nhìn Tưởng Vũ, bởi vì mới buồn nôn, bờ môi đỏ thắm trên sắc mặt tái nhợt, trong vẻ tiều tụy lại mang nét đáng yêu, khiến Tưởng Vũ đau lòng không dứt.
"Không việc gì, lúc về tắm là được rồi." Tưởng Vũ nói chẳng hề để ý, sau đó quay đầu nhìn Viêm Dục nãy giờ vẫn chưa chịu bước xuống xe, nhỏ giọng hỏi Mộc Phỉ: "Phụ thân muội sao ngồi mãi chưa xuống vậy?"
Lúc này Mộc Phỉ mới chú ý tới, dọc đường Viêm Dục không chỉ nghiêm chỉnh, còn chẳng nói một câu nào. Nàng quay đầu liền nhìn thấy Viêm Dục đang rúc trong góc, sắc mặt tái nhợt, không khỏi vui vẻ: ha ha, xem ra người say xe không chỉ có một mình nàng, nhìn kìa, còn có một kẻ đang cố nén ở đằng kia.
Thường nói ra trận phụ tử cùng đi, không ngờ đến say xe cũng có phụ tử cùng say.
Viêm Dục được Mộc Phỉ và Tưởng Vũ đỡ xuống, tình trạng của hắn rất kém, mặt trắng bệch như giấy, đôi môi đỏ hồng phiếm một màu xanh nhạt, có thể thấy rõ hai bắp chân hắn đang run rẩy.
"Nữ nhi, vô cùng… khó chịu." Sau khi nuốt vài ngụm nước miếng, Viêm Dục khàn giọng khó khăn nói. Hắn ngồi trên xe bị rung lắc đến chóng mặt, trong đầu thoáng hiện qua rất nhiều hình ảnh mơ hồ, hắn cố gắng bắt lại nhưng lại không thu được gì, kết quả dùng não quá độ làm đau đớn hơn bình thường, khiến cả người hắn xụi lơ vô lực.
Trong tiềm thức, hắn nắm chặt lấy cổ tay Mộc Phỉ, muốn hấp thu năng lượng từ trên người nàng.
Mộc Phỉ thuận tay bấm vào cổ tay của Viêm Dục, lúc này mới hiểu rõ tình trạng trong cơ thể hiện giờ của Viêm Dục, say xe không phải nguyên nhân chủ yếu, mà là do nhức đầu. Thân thể nhỏ bé đỡ lấy, cản tầm mắt của Tưởng Vũ ở ngoài, ngón tay bấm vài chỗ huyệt vị sau ót hắn, sau đó đỡ hắn ngồi xuống ven đường, chờ hắn tự mình hồi phục.
"Vũ ca ca, bằng hữu của huynh khi nào tới? Không phải nói dẫn chúng ta đi cửa hàng giám bảo sao?" Mộc Phỉ miễn cưỡng nhìn cũng phân biệt được canh giờ hiện tại cũng đã tương đương mới mười giờ ở hiện đại.
"Cũng sắp rồi, ta tới góc đường đợi một lát." Tưởng Vũ cũng hơi nóng nảy, nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng lại chẳng thấy gì, miệng không nói nhưng trong lòng thì đang phỉ báng: ra cửa một chuyến đúng là quá phí sức. Mộc Phỉ thì cũng thôi đi, nhưng sao một đấng mày râu như vậy mà cũng say xe, yếu ớt như vậy, làm sao có thể bảo vệ được Mộc Phỉ?
Tưởng Vũ phiền muộn đi đến góc đường, nhìn về một hướng.
"Vũ ca ca, huynh đây là đang tìm ta sao?" Một giọng nữ giòn tan truyền tới từ phía góc đường, dáng người linh động nháy mắt nhảy tới cạnh Tưởng Vũ, đầu dựa lên vai hắn, nở nụ cười ngọt ngào động lòng người.
Mộc Phỉ ngẩng đầu nhìn đôi nam nữ ôm nhau trước mắt, sự uổng công trong lòng biến mất sạch.