Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 13: Nếu như vậy, trả thù lao đây



Edit: An Bi Nhi

Thiếu nữ bình tĩnh nói về trân châu, bộ dạng tự tin toát ra từ trong xương, đôi mắt lanh lợi sáng lên, trân bảo khắp phòng ánh lên hào quang cũng không sánh bằng đôi mắt trí tuệ của nàng.

Rất nhanh, một đám người tụ tập bên cạnh Mộc Phỉ, nghe nàng giới thiệu bảo thạch trong hộp gấm tiếp theo, phân biệt thật giả không sai chút nào, cấp bậc cũng phân biệt rõ ràng.

Lúc này có ánh sáng tự tin tỏa ra quanh người khiến tiểu nữ hài mười tuổi đang thuyết minh trở nên vô cùng chói mắt, mọi người không để ý đến y phục rách nát của nàng, không để ý đến độ tuổi của nàng, chỉ chìm đắm trong tri thức mà nàng nói ra.

"Nói rất hay! Tiểu cô nương có kiến thức này, tiền đồ không giới hạn, có may mắn theo tại hạ lên nhã gian lầu hai, thưởng thức kho tàng bảo bối của tại hạ." Một tiếng khen ngợi tự nhiên của người phía sau truyền tới, nghe thấy âm thanh này, đám người tụ tập bên người Mộc Phỉ liền tự giác tránh ra tạo một lối đi.

"Tốt lắm tốt lắm, bảo bối của Thiên Sở ca không phải ai cũng may mắn được thưởng thức đâu, Phỉ muội muội, chúng ta mau đi thôi." Liễu Nhiễm nhanh hơn một bước đáp, nàng đã lấy lại tinh thần sau khi rung động, vỗ bàn tay nhỏ bé, cười rất vui vẻ.

A, hắn chính là người cử hành đại hội giám bảo lần này, Liễu bảo chủ Liễu Thiên Sở, Mộc Phỉ thầm nghĩ.

Lâm quản gia vội nghênh đón, thái độ rất cung kính, tự mình đi trước dẫn đường, một nhóm 5 người theo sự hướng dẫn của Lâm quản gia, cùng nhau bước lên lầu hai của Liễu Thiên Sở.

"Vũ huynh, sao ngươi không nói với ta Mộc Phỉ biết giám bảo, có nàng ở đây, ta không có đất dụng võ." Liễu Thiên Kỳ tính tình thật thà, nói chuyện ngay thẳng, nghe như trách mắng Tưởng Vũ, thực tế có ý khen ngợi Mộc Phỉ.

Tiểu nữ hài mười tuổi đã có kiến thức, tiền đồ đúng là không giới hạn.

Ánh mắt Tưởng Vũ vẫn không dời khỏi Mộc Phỉ, lúc này khóe môi đang cong lên, trên mặt là khen ngợi Die nd da nl e q uu ydo n xuất phát từ nội tâm và sự mê luyến không hề che giấu: "Thiên Kỳ, thật sự nàng là một điều bí ẩn, kiên cường khiến ta đau lòng, nhưng ta rất khâm phục nàng. Những thứ này chắc do dì Tưởng dạy nàng."

Mặc dù bộ dạng Mộc Phỉ gầy yếu không đủ dinh dưỡng, nhưng bây giờ nàng hoạt bát và kiên cường hơn trước kia rất nhiều, trong thân hình nhỏ bé kia có bao nhiêu năng lượng, hắn cần thời gian để tìm ra.

"Ai, tiếc là xuất thân không tốt." Liễu Thiên Kỳ âm thầm tiếc nuối, cùng Tưởng Vũ bước nhanh về phía trước.

Xuất thân không tốt sao, cũng chưa chắc. Tưởng Vũ nhìn Viêm Dục chằm chằm, như có điều suy nghĩ.

Liễu Thiên Sở mặc một bộ thanh sam, tóc đen dài tùy ý buộc bằng dây Thúy Ngọc, quạt ngọc cầm tay không ngừng đung đưa, Mộc Phỉ nhìn thấy một bên là tranh sơn thủy xanh ngát biến ảo khôn lường, một bên là tài tử ngồi gảy đàn bên khe suối nhỏ...

Đúng là tranh thêu hai mặt nổi tiếng của Tô Tú!

Liễu Thiên Sở để ý tới ánh mắt của Mộc Phỉ, cười dịu dàng đến gần nàng, đưa quạt ngọc trong tay cho nàng, dùng âm thanh lưu loát nhưng có vài phần lười biếng hỏi: "Ngươi có biết chuôi quạt ngọc này không?"

"Tứ đại danh thêu Tô Tú thêu hai mặt sao lại không nhìn ra." Bộ dạng Mộc Phỉ thành thạo bình chân như vại, tiếp nhận sức nặng của cây quạt trên tay, nàng thoáng trầm xuống, ánh mắt lại lóe lên ánh sáng khác thường: Cây quạt này, cũng không nhẹ.

Quạt này sử dụng ngọc Phỉ Thúy khảm bên cạnh, ngọc Độc Sơn làm chuôi, đúng là cực kì xa hoa!

Viêm Dục lại cầm chuôi quạt trong tay Mộc Phỉ lên, mờ mịt nhìn, trong đầu thoáng hiện ra cảm giác quen thuộc, đôi mắt đen long lánh dường như nghi hoặc, dường như kinh ngạc, dường như bi thương, dường như thống khổ, rồi sau đó khi cảm nhận được thân thể nhỏ bé ấm áp bên cạnh liền yên lặng trở lại.

"Ah?" Quạt ngọc lại trở về tay, tầm mắt Liễu Thiên Sở quét qua người Viêm Dục, rồi thu lại chút lười biếng, hơi khẩn trương nhìn chằm chằm mặt Viêm Dục, khắc chế âm thanh kích động tiến đến hỏi thăm: "Tại hạ Liễu Thiên Sở, xin hỏi các hạ xưng hô thế nào?"

Sao Nhị công tử Viêm Gia lại ở đây?

Viêm Gia ngoài sáng trong tối tìm kiếm Viêm Dục, hắn lại ở chỗ xa xôi này. Liễu Thiên Sở khẽ híp mắt, ánh sáng sắc bén chợt lóe lên bên trong.

Mộc Phỉ nhạy bén, Dieenndkdan/leeequhydonnn nàng rõ ràng nắm bắt sự thay đổi của Liễu Thiên Sở, chẳng lẽ Liễu Thiên Sở biết hắn? Nhanh chóng phản ứng lại, nắm chặt tay Viêm Dục, nhanh một bước ngọt ngào đáp: "Thiên Sở ca ca, hắn là cha ta."

Cha? Khóe miệng Liễu Thiên Sở co quắp lại, tinh thần khiếp sợ, không phải chỉ vì xưng hô như quen thuộc đã lâu của Mộc Phỉ, mà còn vì xưng hô của Mộc Phỉ với Viêm Dục.

Có lầm hay không, Nhị thiếu gia Viêm Gia năm nay mới 17, trong nhà đến nha đầu thông phòng cũng không có, lấy đâu ra nữ nhi? Nghe nói hai năm trước hắn có nhận nuôi một tiểu nữ hài năm tuổi, gọi là Viêm Nghiên, chẳng lẽ là nàng?

"Tiểu Nhiễm, không phải muội nên giới thiệu cho Thiên Sở ca ca sao?" Liễu Thiên Sở xấu hổ chỉ trong chớp mắt, liền mở miệng hỏi thăm Liễu Nhiễm, giọng nói lại khôi phục vẻ lười biếng.

Đôi mắt Liễu Nhiễm tròn vo ngắm những cái hộp trong suốt để bảo thạch, nghe câu hỏi của Liễu Thiên Sở liền "a" một tiếng rồi mới nhớ ra, le lưỡi đáng yêu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ hài hước.

"Thiên Sở ca ca, đây là Vũ ca ca, huynh biết, nữ hài tử ca vừa mời, muội cũng mới nhận muội muội, gọi là Mộc Phỉ, cũng là tiểu nữ nhi mà Vũ ca ca luôn miệng nhắc đến." Âm thanh Liễu Nhiễm càng nhỏ, lặng lẽ nói bên tai Liễu Thiên Sở: "Mẫu thân Phỉ muội muội mới qua đời ngày hôm qua, Vũ ca ca cùng nàng đi kiếm bạc mua quan tài."

Liễu Thiên Sở khẽ nhăn mày, nữ hài Mộc Phỉ này không phải Viêm Nghiên mà Viêm Dục nhận nuôi hai năm trước, vì sao Viêm Dục lại để nàng bên cạnh, mà lại không có ý kiến gì với việc nàng xưng hô như vậy?

"Tiểu Nhiễm, muội muội mà muội mới nhận kia là quan hệ thế nào?" Liễu Thiên Sở cũng hạ thấp giọng, xem ra hai huynh muội này đang thì thầm.

"Nữ nhi nha, Phỉ muội muội nói không phải, đó là cha nàng. Hắc hắc, Thiên Sở ca ca cảm thấy không giống phải không?" Liễu Nhiễm nhìn về phía Mộc Phỉ và Viêm Dục, bọn họ cách xa một khoảng, lúc này mới nói nốt nửa câu sau: "Muội cũng thấy không giống, hắc hắc, cha Phỉ muội muội rất đẹp trai, vừa đẹp trai lại trẻ tuổi, thật muốn lớn lên gả cho hắn..."

Khóe miệng Liễu Thiên Sở lại co quắp lần nữa, trong lòng càng khẳng định thân phận của Viêm Dục, nếu hỏi người tình trong mộng của nữ nhi Hoàng đế là ai, chắc chắn Viêm Dục là người đầu tiên. Mặc dù hắn không phải người trong hoàng thất, nhưng thân phận này là hoàng thượng đương nhiệm Triều Anh tự mình ban cho hắn. Hắn là quan nhàn trong triều, ngày thường cũng không phải lên triều cùng các đại thần.

Sau lần mất tích này, Viêm thị nhất tộc phong bố tin tức, chỉ nói phát hắn đi xa tìm kiếm nơi buôn bán, đã phái người theo đuôi bảo vệ, lại âm thầm phái người tìm tung tích của Viêm Dục, có thể nói là khổ não.

"Liễu bảo chủ, kết quả giám định của ta thế nào?" Tiếng nói thanh thúy dễ nghe của Mộc Phỉ từ xa truyền đến, sự thông tuệ của nàng khiến nàng nhận thấy Liễu Thiên Sở có quan hệ đặc biệt với Viêm Dục.

Tốt hay xấu tạm thời không biết, yên lặng theo dõi sự thay đổi, điều kiện tiên quyết là bạc phải đến tay đã.

Liễu Thiên Sở híp mắt cười yếu ớt nhìn lại, thiếu nữ mặc y phục vải thô đứng giữa châu báu rực rỡ lại không bất ngờ chút nào, đứng bên cạnh Viêm Dục như một đôi người ngọc hấp dẫn ánh mắt người khác, theo bản năng mở miệng đáp: "Không sai chút nào."

Tưởng Vũ gật đầu cười thầm, quả nhiên, Mộc Phỉ vẫn luôn làm hắn kinh ngạc.

Liễu Nhiễm cấu cánh tay Liễu Thiên Kỳ một cái, lúc Liễu Thiên Kỳ đang nhe răng trợn mắt thì kinh ngạc kêu lên: "Trời ạ, Phỉ muội muội thật lợi hại, tỷ muốn bái muội làm vi sư!"

Viêm Dục chỉ cười không nói, hắn ghi nhớ lời Mộc Phỉ dạy, một đầu tới cuối.

Mộc Phỉ cũng không nhìn bọn họ khác thường, cười nhẹ nhàng, đôi mắt hẹp dài cong cong, tay nhỏ bé duỗi ra trước mặt Liễu Thiên Sở, nói: "Nếu như vậy, trả thù lao đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.