"Nhứ Nhi tỷ tỷ, muội nói thật với tỷ, gian phòng đó là cửa hàng mà ta kinh doanh, chẳng qua là do Thiên Sở thúc thúc cho ta vay ngân lượng tiện thể tìm luôn cửa hàng, về phần đồ ăn ở đó, muội tự làm là được rồi." Mộc Phỉ cũng không muốn giấu giếm nữa, dù sao cũng chẳng phải chuyện vinh sang sáng sủa gì, người ta còn đưa tiền riêng cho ta, cố làm ra vẻ kiểu cách nữa thì thật không tốt.
Nghe Mộc Phỉ nói vậy, Tưởng Nhứ Nhi thở dài một hơi, cũng không thu lại hà bao, ngược lại nhẹ giọng khuyên nhủ: "Như vậy tốt hơn, ta yên tâm rồi, vả lại ngươi thu được mớ ngân lượng này, có thể chuẩn bị được nhiều cái ăn cái mặc hơn, thiếu đồ gì khẩn cấp vẫn có thể xoay sở, đợi sau này ngươi kiếm được bạc rồi, lúc đó trả lại ta cũng được."
Nếu là trước đây thì còn có nghi ngờ Tưởng Nhứ Nhi có diễn trò hay không, nhưng vào lúc này thì toàn bộ đã mất hết, Mộc Phỉ không từ chối nữa, cẩn thận thu hà bao về trong ngực: "Vậy thì cám ơn Nhứ Nhi tỷ tỷ."
Tưởng Nhứ Nhi có một cảm giác rất bất đắc dĩ trước cái cách gọi tỷ tỷ của Mộc Phỉ, nhưng cũng không đi chỉnh nữa mà nhìn chung quanh phòng bếp: "Sao không thấy Mộc đại ca, muội đã tính mua những thứ gì vậy, có thể cho ta nếm thử được chứ?"
Bình thường trong thời gian này, Viêm Dục sẽ ở trong bếp chuẩn bị cơm canh, hôm nay từ lúc nàng thức dậy hoàn toàn không thấy bóng dáng của Viêm Dục đâu, lúc ở trong sân, nàng chợt thấy bên trong nhà có hai bóng dáng.
"Phụ thân trong nhà, nếu tỷ không ngại thì vào nhà ngồi chơi một chút, muội lấy một ít trái cây mới ướp cho tỷ nếm thử."
Đây là lần đầu tiên Mộc Phỉ mời Tưởng Nhứ Nhi vào nhà ngồi chơi, Tưởng Nhứ Nhi tới nhà Mộc Phỉ đã không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên, mắt nàng lóe lên, không hề che giấu sự mừng rỡ gật đầu liên tục, theo Mộc Phỉ đi vào trong nhà.
Vừa vào trong nhà thì đột nhiên cảm thấy bên trong có hai luồng gió lớn xẹt qua, Mộc Phỉ thấy có hai bóng màu tím nhảy ra ngoài cửa sổ, đợi nhìn kỹ lại, bên trong nhà đã không thấy bóng dáng của Viêm Dục, chẳng biết tại sao, đột nhiên nàng khom người lấy tay che ngực.
"Mộc Phỉ ngươi làm sao vậy?" Tưởng Nhứ Nhi phát hiện ra sự khác thường của Mộc Phỉ, thấy sắc mặt nàng tái nhợt tựa như giấy, vội vàng vươn tay đỡ lấy.
"Không sao, chỉ là do muội chưa ăn điểm tâm nên đói thôi, từ từ rồi sẽ ổn." Mộc Phỉ vô lực đáp, đôi lông mi dài khẽ nhíu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang vẻ khổ sở, đặc biệt là đôi mắt trong suốt còn phủ lên một tầng nước, như sương mù mang theo vô tận bi thương.
Tưởng Nhứ Nhi ngẩn ra, theo bản năng mở to đôi mắt quét một dọc quanh phòng, không thấy bóng dáng của Viêm Dục đâu, nhạy cảm như nàng, rất nhanh phát hiện ra có gì đó không bình thường, trong lòng nghi ngờ, cảm giác tình trạng đau bụng của nàng hẳn là có liên quan tới cái bóng vừa xẹt qua kia, nhưng cũng không đính chính, theo lời Mộc Phỉ nói tiếp.
"Đến điểm tâm mà ngươi cũng không ăn? Trời ạ, ngươi đang tuổi lớn, sao lại không ăn cơm, đi, ta đỡ ngươi lên giường nằm." Tưởng Nhứ Nhi vừa lẩm bẩm vừa dìu Mộc Phỉ đến bên giường, sau đó bước tới nhà bếp, muốn làm cho nàng ít cháo lót dạ.
Mộc Phỉ nhìn Tưởng Nhứ Nhi, chẳng biết sao tầm mắt trở nên mơ hồ, đôi tay đặt trước ngực, nơi đó dường như đang có hàng vạn chiếc ngân châm đâm vào, khiến cả người nàng đau nhói vô lực.
Hắn, đi rồi à?
Tưởng Nhứ Nhi thi thoảng mới tới nhà Mộc Phỉ một chuyến, lần nào tới cũng là hình ảnh Viêm Dục đang bận rộn trong bếp, nên cũng hiểu rõ đại khái nhà bếp của Mộc Phỉ, mặc dù bây giờ tình huống của Môc Phỉ khá gấp, nhưng cũng không có vẻ luống cuống tay chân, nghĩ Mộc Phỉ do không ăn cơm nên đau bụng, liền nấu cháo bột lộc hoắc, cẩn thận nấu cháo thật nghiền, tránh để nàng bị khó tiêu.
Mộc Phỉ được Tưởng Nhứ Nhi săn sóc, sau khi uống xong chén cháo rau dại cũng đã hồi hồn, cảm giác thân mật với Tưởng Nhứ Nhi cũng cao thêm một tầng, nàng ngại ngùng cười: "Nhứ Nhi tỷ tỷ, đa tạ tỷ, muội đã không sao rồi, tỷ cũng đừng lo lắng."
"Nhìn ngươi này, thật không lấy thân thể của mình làm trọng nữa rồi, phụ thân không ở nhà thì không biết tự làm đồ ăn cho mình à?" Tưởng Nhứ Nhi thu chén, thấy khí sắc của Mộc Phỉ đã hồng hào lên không ít, xem ra tinh thần nàng đã ổn định, không nhịn được oán trách.
Mộc Phỉ khẽ sững sờ liền hiểu được, Tưởng Nhứ Nhi đang trách Viêm Dục không có ở đây nấu cơm nên nàng mới bị đói như vậy, nhưng miệng lại lải nhải không chịu giải thích.
Thôi, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, dù sao người cũng đã đi rồi, có nói gì cũng vậy.
"Là muội hưng phấn quá mức, mới sáng sớm đã vội vã bắc xe ngựa ra xem cửa hàng, quên mất chuyện ăn cơm."
"Ngươi nha, để di di nói ngươi biết cái gì tốt, đừng để có lần sau nữa, ngươi cứ nằm nghỉ ngơi một lát đi, một lát ta quay lại thăm ngươi." Tưởng Nhứ Nhi dọn dẹp phòng bếp, lại bước tới lau tay cho Mộc Phỉ.
Mộc Phỉ khéo léo gật đầu, cẩn trọng nhắc nhở: "Nhứ Nhi tỷ tỷ, hôm nay sợ rằng không thể cho tỷ có cơ hội được nếm tiên nhi rồi, ngày mai là dịp cửa hàng muội mở ăn thử miễn phí, lúc đó tỷ nhớ tới ủng hộ nhé."
Tưởng Nhứ Nhi liếc Mộc Phỉ một cái, nhếch môi nở nụ cười thật to, đương nhiên là Mộc Phỉ đã mời đúng lòng nàng rồi, gật đầu một cái, thấy giờ cũng không còn sớm, nếu không mau về sẽ không kịp làm cơm trưa, liền dặn dò Mộc Phỉ vài câu rồi nhanh chóng cáo từ.
Mộc Phỉ thấy bóng dáng Tưởng Nhứ Nhi đã hoàn toàn khuất dạng, lật người khỏi giường bước xuống đất, vẻ mặt âm trầm đáng sợ, phẫn hận đi về phía phòng thuốc nhỏ bên ngoài.
Nam nhân đều không phải là thứ gì tốt, ăn đậu hũ xong liền bỏ chạy, da mặt ngươi mỏng như vậy sao? Hừ, lão nương còn chưa tránh ngươi thì ngươi đã trốn trước rồi, ngươi có bệnh không mặc kệ ngươi!
Thấy thuốc được sắc vẫn còn nằm trên lò, Mộc Phỉ không để ý nóng hất ngã xuống đất, mùi thuốc nồng nặc lan trong không khí, nàng vẫn chưa hết giận đạp nát vụn thảo dược ướt trên mặt đất: "Ta giẫm, ta giẫm chết ngươi cái đồ vong ân phụ nghĩa, ta giẫm nát cái mặt mốc của ngươi, ta giẫm nát tim găn phèo phổi ngươi, ngươi bỏ ta lại không nói lời nào, ngươi đi luôn đi đừng quay lại nữa!" (nôđíuqêlnàđnễid)
"Hừ, ngươi có quay lại xin lão nương lão nương cũng không đồng ý đâu! Trong từ điển của lão nương không hề có chữ lần thứ ba!"
Đây là lần thứ hai hắn không nói câu nào thì biến mất rồi, sao nàng có thể để cho hắn có lần thứ ba chứ? Mặc dù trong lòng trống rỗng, nhưng theo lý của nàng, đến nuôi một con cún con bị mất nàng còn đau lòng khóc, huống chi là nuôi một con người. Hơn nữa người kia chính là kẻ đã cho nàng sự ấm áp kể từ khi lần đầu tiên đến đây, cùng nàng sống nương tựa với nhau vượt qua giai đoạn khó khăn, cũng là do nàng một tay điều trị.
Nói đi là đi rồi, không khó chịu đó là giả.
Nhưng khó chịu thì khó chịu, vẫn phải tiếp tục qua ngày, nàng không nói tiếng nào đứng lên, cầm chổi dọn dẹp bãi trên đất, cuộc sống cô đơn lâu dài đã tập cho nàng một thói quen, lạnh lùng xử lý mọi chuyện, trước thất thường thì cứ phát tiết một trận rồi cũng qua, ngày ngày vẫn tiếp tục, vẫn vẫn sống một mình bình thường ở đây.
Trên thế gian này, người có thể dựa vào chỉ có bản thân.