Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 50: Vào kinh thành, nhìn trộm thanh lâu



Lúc Tưởng Nhứ Nhi kịp phản ứng, Viêm Dục đã như mũi tên rời cung bay ra, biến mất trong sân nhỏ hẹp, Tưởng Nhứ Nhi sững sờ che miệng nghẹn ngào gào lên:

"Trời ạ, người này thật giống Mộc đại ca, mình nói cái gì vậy trời!"

U Minh núp trên cành cây cười nghiêng cười ngả, mém chút ngất đi, thú vị thật thú vị, sao mỗi lần hắn xuất hiện đều gặp phải người thú vị vậy, đặc biệt là nữ tử phía dưới này, xinh đẹp rung động lòng người còn thông minh tuyệt đỉnh, lời nói đều là tinh túy trong tinh túy, nghe thấy câu kia, chắc đồ nhi đáng thương của hắn đang muốn đi đâu phát tiết rồi.

"Vẫn nên về nhà ngủ cho an toàn, tránh cho tiểu tử thúi kia phát hiện liền phát tiết lên người mình."

Hắn biết rõ Viêm Dục có thể vận chuyển thành thục U Tuyết Tâm, trong cơ thể nội lực hùng hậu, có thể sử dụng tự nhiên, nếu như hắn thật nổi giận, thì chính mình cũng không phải đối thủ với hắn, đồ đệ này học hết tuyệt học của hắn xong liền đánh bại hắn luôn, nói ra thật mất mặt.

"Muộn rồi!" Tiếng nói khàn khàn từ tính từ sau lưng U Minh vang lên, nếu hắn không phản xạ nhanh kịp nắm vào cành cây, không là té dập mặt rồi.

U Minh khoa trương vỗ vỗ ngực, sau đó liếc mắt đưa tình với Viêm Dục, cười rộ lên:

"Này, đồ nhi, trùng hợp nha, sao ngươi cũng ở đây vậy."

"Sao ngươi cũng ở đây vậy" Viêm Dục cũng bội phục sự trấn định của mình, may mà hắn không có trực tiếp đánh vào mặt người đang đứng trước mình, có thể bản thân vẫn tồn tại một chút kính trọng với sư phụ.

Tuy hắn làm sư phụ cũng không có bộ dạng của một sư phụ nên có, nhưng mà mình chung quy cũng là đồ đệ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là sư phụ không chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn, nếu không hắn cũng không ngại bàn luận võ học với hắn.

"Đương nhiên là sư phụ đến thăm đồ nhi đáng yêu, đáng tiếc đã chậm một bước, "haizz", tiểu nha đầu nói đi là đi, lại không để ý tới ta.."

"Ngươi nói ngươi thấy nàng?" Con mắt  của Viêm Dục sáng lên, trong giọng nói mang theo mừng rỡ cùng chờ đợi.

U Minh thành thật gật đầu gật đầu: Đương nhiên thấy được, nhưng mà ta giật dây cho nàng ấy rời đi.

"Đương nhiên, ta nói tin tức của ngươi cho nàng biết." U Minh không hề xấu hổ gật đầu, sư phụ không những nói tin tức vết thương của ngươi lành hẳn, còn nói thêm tin tức của anh trai ngươi nữa, xem xem, vi sư có phải rất quan tâm ngươi không.

"Vậy là nàng nghe được ta muốn tới, cho nên đi rồi hả?" Viêm Dục không muốn nghĩ đến cái này, nhưng chỉ có lí do này la thuyết phục, dù sao hắn cũng thấy nàng chuẩn bị đầy đủ bên khe suối, cộng thêm người ta nói Tưởng Vũ cũng tham gia, nếu không phải vì tránh né mình, sao nàng lại vứt hết mọi người lại mà chạy đi!

U Minh không sợ chết tiếp tục gật đầu, không hổ là đồ nhi của hắn, liền có thể hiểu được hàm nghĩa bên trong lời của mình, trẻ con thật dễ dạy.

Hai tay nắm thật chặt, phát ra tiếng răng rắc của khớp xương, Viêm Dục trầm mặc nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ra xa:

"Trốn ta, đi cùng với tên tiểu bạch kiểm kia tiêu diêu tự tại, được lắm, nàng chạy đi! Lão tử không tin lật hết cái đất nước này lên cũng không tìm được nàng!"

Viêm Dục tức giận nói tục, không để ý U Minh, quay đầu liền đi.

U Minh nhịn không được run rẩy mấy cái, cái gì mà tiểu bạch kiểm, ngươi không biết là nhìn ngươi còn giống tiểu bạch kiểm hơn người ta hả. Ái chà chà, chơi lớn rồi chơi lớn rồi, mình có nên nói thật không nhỉ? "Haizz" Thôi, thời gian luyện tập thật sự quá nhàm chán, đi xem kịch vui là sáng suốt nhất.

Vận công, mũi chân điểm nhẹ, tiêu sái đi như lướt trên mây, rất nhanh đuổi theo cái người đang tức giận kia. Thấy Viêm Dục chạy đến Hàn Thác Minh Cốc liền khó hiểu, không phải hắn nên đi Triều Dương Thành sao?

_______________

Chân trời trắng xóa, sương mù bao trùm cả vùng, Tưởng Vũ cõng bè tre lên đường đi thi. Đầu tiên hắn đi Liễu Khê trấn, tìm bạn tốt nhất của hắn là Liễu Thiên Kỳ.

"Cái gì, ngươi muốn vào kinh thi? Không phải muốn thi Hương trước sao, còn một tháng mới tổ chức mà, sao ngươi lại vội vả lên đường vậy?" Mặc dù Liễu Thiên Kỳ là con nhà võ, nhưng cũng muốn đi thi như Tưởng Vũ, chẳng qua mục đích của hắn Võ Trạng Nguyên.

"Thi Hương cũng phải vào thành tham gia, ta và phụ thân đã bàn bạc, đi sớm hơn chút, để quen thuộc hoàn cảnh, tránh cho quá bối rối ảnh hưởng đến thi cử." Tưởng Vũ đã nghỉ xong lý do, tới đây muốn Liễu Thiên Kỳ đi chung, hắn biết Liễu Thiên Kỳ muốn thi Võ Trạng Nguyên, hai người đã từng thương lượng cùng nhau vào kinh dự thi.

"Chúng ta tới chỗ đường ca một chuyến, để ta cho người làm thu dọn đồ đạc, chúng ta cùng nhau đi."

Bên kia có Liễu Thiên Sở quen thuộc, cầm thẻ bài của Liễu Thiên Sở, thuận tiện hơn rất nhiều.

Tưởng Vũ gật gật đầu, sóng vai cùng Liễu Thiên Kỳ đi Liễu gia.

Sau khi hai người bọn họ đi được không lâu, một người trốn ở sau bình sứ xanh khắc hoa ở ngoài phòng đi ra, bĩu môi đi về khuê phòng của mình, bắt đầu thu dọn quần áo, dọa nha hoàn của nàng là Điệp Nhi giật mình, quỳ xuống đất khóc rống lên kéo túi của Liễu Nhiễm, nức nở nghẹn ngào:

"Tiểu thư ngài phải nghĩ lại, chuyện này phải thương lượng một chút với lão gia và phu nhân."

"Điệp nhi ngươi buông tay, ca ca và Vũ ca bọn họ phải vào thành, ta muốn đuổi theo, trì hoãn nữa sẽ không kịp, còn chỗ phụ thân mẫu thân ngươi nói thay ta nhé." Liễu Nhiễm dùng sức kéo túi của mình cùng Điệp Nhi tranh giành.

"Tiểu thư, khẳng định lão gia cùng phu nhân sẽ không đồng ý, nếu như nô tỳ thả tiểu thư đi, sẽ bị lão gia đánh chết!" Có nói cái gì thì Điệp nhi đều không buông tay, ai không biết Liễu phu nhân sủng ái tiểu thư, mỗi ngày đều nói chuyện với tiểu thư hết nữa ngày, nàng mà thả tiểu thư xuất phủ, không chết cũng bị bán.

"Ai nha, sẽ không sẽ không, ngươi buông tay ra, ta thu dọn đồ xong, sẽ đi nói với phụ mẫu một tiếng."

Tuổi tác của Liễu Nhiễm không lớn, Điệp Nhi thì lớn hơn nàng một tuổi, nhưng mà Điệp Nhi không dám dùng sức giành với Liễu Nhiễm, mà Liễu Nhiễm giành nữa ngày cũng không lấy túi lại được, mắt đen chuyển động, thay đổi chính sách. Dịu dàng dụ dỗ Điệp Nhi, tay không dùng sức, chỉ nắm nhẹ không buông thôi.

" Thật sao? Tiểu thư sẽ nói với lão gia và phu nhân sao?" Điệp Nhi lau nước mắt, tin lời Liễu Nhiễm, thả tay ra.

Liễu Nhiễm không thèm để ý gật đầu, cầm túi chỉnh tốt, quay đầu hất túi một cái, thuận miệng nói với Điệp Nhi:

"Đúng rồi đúng rồi, ta sẽ đi nói với phụ thân mẫu thân ngay bây giờ, ngươi dọn dẹp phòng sạch sẽ rồi đi tìm ta."

Điệp Nhi cười rộ lên, đáp một tiếng rồi loáy hoáy dọn lại rương đồ bị Liễu Nhiễm làm loạn.

Nhìn thấy Điệp Nhi thật không đuổi theo, Liễu Nhiễm cảnh giác ngó ngó xung quanh, đi đến hậu hoa viên, ở đó có cái cửa nhỏ, ban ngày không có khóa, chỉ có người làm vườn đi qua nhìn một chút, chuồn từ nơi đó là an toàn nhất.

Vì biết nơi nào trong nhà cũng có người canh gác, Liễu Nhiễm liền cầm thêm cái giỏ trúc nhỏ, giấu túi đồ của mình vào trong, xong nghênh ngang đi tới hậu hoa viên.

Thấy nàng vội vàng nên bọn nha hoàn và gã sai vặt cũng chỉ hành lễ, không hỏi hành tung của nàng. Đến hậu hoa viên, thừa dịp vắng người lấy túi đồ trong giỏ trúc ra, xong bỏ giỏ trúc xuống đất, nhanh chóng mở cửa lẻn ra ngoài.

Sau khi chuồn ra ngoài êm đẹp, Liễu Nhiễm thở một hơi, giang tay hít thở không khí mới mẻ, xong tràn đầy sức sống đi Liễu gia. Gần đến gần, nàng trực tiếp đi vào trà lâu đối diện, lên lầu hai tìm vị trí gần cửa sổ, xác định địa phương tốt có thể nhìn thấy hết tình hình trước cửa Liễu gia.

Gọi một ấm trà và một đĩa điểm tâm nhỏ, Liễu Nhiễm vừa ăn vừa nhìn tình hình phía dưới, sợ bản thân không nhìn thấy ca ca và Vũ ca.

Tuy Thiên Sở ca ca sủng nàng, nhưng lại rất giống mẫu thân, không thích nàng đi xa nhà, nếu để Thiên Sở ca ca biết nàng không nói một tiếng mà chuồn ra ngoài, nhất định sẽ đưa nàng về nhà. Lúc đó phụ thân và mẫu thân đã có lòng cảnh giác, nàng muốn chuồn ra ngoài cũng không dễ nữa.

Một bàn điểm tâm ăn vào bụng, Liễu Nhiễm nhìn thấy Tưởng Vũ và Liễu Thiên Kỳ đi ra, Liễu Thiên Sở đứng ở trước cửa đưa tiễn, nàng vội vàng cúi đầu xuống dưới khung cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn nhìn.

"Lần này đường xá xa xôi, cầm theo thẻ bài và thư của ta có thể đến trạm dịch trong thành mượn ngựa, đi đến Trấn Tương lâu có thể ở miễn phí, hai người các ngươi một người giỏi văn một người giỏi võ, có thể giúp đỡ lẫn nhau, gặp chuyện phải cẩn thận suy nghĩ, bên ngoài không giống như Liễu Khê trấn, ngọa hổ tàng long, không thể xúc động lỗ mãng quá mức, cũng không tự kiêu cho mình là thanh cao siêu phàm, nên biết núi này cao còn có núi kia cao hơn, người này giỏi còn có người kia giỏi hơn."

"Đường ca yên tâm, nếu có người khi dễ Vũ huynh đệ, ta là người đầu tiên không buông tha cho hắn!" Liễu Thiên Kỳ lắc lư quả đấm của mình, nhếch môi lộ ra hàm răng trắng bóc.

Trong nháy mắt Liễu Thiên Sở gõ quạt trong tay mình lên đầu hắn, quát lớn:

"Ta vừa mới nói ngươi không nghe rõ à? Bên ngoài rất nhiều cao thủ, tuy võ công của ngươi cao nhưng kinh nghiệm thực chiến quá ít, không thể xúc động, nên nghe lời tiểu Vũ."

Tưởng Vũ chắp tay ngượng ngùng nói:

"Liễu bảo chủ quá khen, ta đây vai không thể khiêng tay không thể xách, ngược lại cần Thiên Kỳ giúp đỡ, nhất định sẽ gây không ít phiền phức cho hắn."

Liễu Thiên Kỳ thò tay ôm cổ Tưởng Vũ, kéo hắn đến bên cạnh mình, cười nói:

"Được rồi được rồi, hồi nảy ta đùa giỡn chút thôi, nếu như huynh có thể nói đầu bếp ở Trấn Tương lâu mỗi ngày chuẩn bị cho ta một phần vịt áp rượu, ta nhất định sẽ không gây phiền toái."

Liễu Thiên Sở bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ vào Liễu Thiên Kỳ nói:

"Ngươi, đã mê võ, còn ham ăn quà vặt! Thôi thôi, lười quản ngươi, các ngươi đi trước, chờ cha ta trở về quản sự, ta sẽ đi tìm các ngươi."

Hai người chắp tay cáo từ Liễu Thiên Sở, quay người đi đến cửa thành.

Liễu Nhiễm chạy xuống quán trà, ẩn núp theo đuôi hai người, lẫn vào trong đám người cùng bọn hắn ra khỏi thành.

________

Mộc Phỉ mở mắt cảnh giác nhìn màn tơ màu hồng phấn trên đỉnh đầu, không khí trong phòng nồng đậm mùi son phấn, ngoài phòng truyền đến tiếng nói của nữ tử, kéo dài âm cuối, còn kiều mị hơn Liễu Nhứ Nhi.

Mộc Phỉ nghe vào cảm giác mơ ngủ còn sót lại lập tức biến mất, nàng bật dậy, khuê phòng trang trí tinh xảo, tất cả đều lấy màu hồng phấn làm chủ đạo, xung quanh cắm đầy hoa tươi, màn mỏng tung  bay khắp nơi, gương đồng khắc hoa đặt trên bàn trang điểm, son phấn bột nước, sơn móng tay đặt trong hộp gấm đã mở nắp, trâm ngọc, chân châu, vòng mã não, bảo thạch cái gì cũng có, châu báu óng ánh làm Mộc Phỉ chói mắt.

Nhiều châu báu như vậy, đổi ra tiền nhất định được một bao lớn, cả đời này nàng liền không lo ăn lo mặc nha.

Không đúng, đây không phải trọng điểm, đây là đâu vậy!

Nàng nhớ kỹ hôm qua sau khi bị Diệu Diệu sư phụ mang đi, cưỡi mây đạp gió một phen sau đó Diệu Diệu sư phụ liền mang nàng theo vào nơi này, lúc ấy nàng nói trời quá muộn, quấy nhiễu người mở cửa không tốt lắm, dứt khoát trực tiếp lẻn vào là được. Sau đó ở trong phòng không có người, giường vừa mềm vừa ấm, từ lúc nàng xuyên không qua đều chưa có nằm giường mềm như vậy, Diệu Diệu sư phụ giữ nguyên áo nằm xuống liền ngủ, nàng ngửi ngửi mùi thơm trong phòng liền mơ mơ màng màng nằm bên cạnh Diệu Diệu sư phụ ngủ thiếp.

Đây không phải là phòng của Diệu Diệu sư phụ chứ, nếu là thật, chậc chậc, một cái người đẹp hết thời dùng căn phòng địu đà như vậy, Emma, thật nổi da gà nha.

A, Diệu Diệu sư phụ đâu?

Phỉ yên lặng nhìn bên cạnh trống rỗng, cứ như vậy nhìn nhìn, không phải canh nàng ngủ rồi vứt bỏ nàng ở đây luôn chứ?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, nàng đã cảm thấy trong lòng chua xót khó chịu, cảm giác đau đớn bị Viêm Dục bỏ lại nhàn nhạt hiện lên, từ từ khiến nàng tức giận muốn bùng nổ.

Đáng chết, người nào còn dám không nói một tiếng mà vứt bỏ nàng, nàng nhất định sẽ lột sạch quần áo hắn ra cạo đầu bôi vôi thả trôi sông.

Đang định xuống giường ra ngoài tìm Khôi Diệu áp dụng đại kế của mình, chợt Mộc Phỉ thấy dưới chân mềm nhũn, cúi đầu liền thấy" Quỳ Miêu Mỹ Hà" đầu gối lên gối chỏng vó lên trời ngủ say, khóe miệng nước miếng tí tách chảy ra.

Hắc, không có đi, thật sự là đáng tiếc.

Lúc Mộc Phỉ nghĩ có nên đánh thức Khôi Diệu dậy hay không, cúi đầu liền thấy rõ gương mặt của Khôi Diệu, nhất thời có chút ngẩn người, bị tình cảnh trước mắt cuốn hút không biết làm sao.

Một cô bé đáng yêu, lông mi thật dài cong cong, cái mũi tinh xảo, môi đỏ phấn nộn, rõ ràng là một gương mặt trẻ trung lại búi tóc kiểu đàn bà, cố định bằng cây trâm ngọc lỏng lẽo, khóe mắt có hoa văn tinh tế, nhìn kỹ, như son phấn cố ý thoa lên.

Ách, nàng có nhận lầm người không nhỉ?

Nhưng không sai mà, quần áo trên người giống tối hôm qua, bên trong lộ ra quần dài màu lam nhạt thêu hình voi. Nàng đồng ý là buổi tối sẽ nhìn không rõ, nhưng với nhãn lực của nàng, khuôn mặt không thấy rõ nhưng trang phục nhất định thấy rõ.

Hoặc là, nàng đang cố ý đóng vai già? Lát nữa hỏi chút là biết thôi.

"Diệu Diệu sư phụ, Diệu Diệu sư phụ, người mau tỉnh lại, mau tỉnh lại." Mộc Phỉ nghĩ nghĩ, ngồi trên giường đá đá chân vào eo Khôi Diệu.

"Ui da, đau chết lão nương, ai vậy sáng sớm đã phá giấc ngủ của ta!"

Khôi Diệu xoa eo, chật vật mở to mắt, liền thấy gương mặt thanh tú của đồ nhi ngoan, phút chốc thay đổi sắc mặt, cười rất ôn hòa:

"Nguyên lai là đồ nhi, gọi sư phụ vì chuyện gì?"

Mộc Phỉ tức giận trợn mắt một cái, cũng may thời gian ngắn ngủi ở chung nàng đã hiểu tính nết của Khôi Diệu, cũng coi như thích ứng, nghe bên ngoài tiếng ồn ào phát ra càng lớn, giống như đi đến bên này, tò mò hỏi:

"Diệu Diệu, trong nhà người thật náo nhiệt, có phải có khách tới hay không, con ở chỗ này có được không?"

Ách, khách nhân? Con ngươi của Khôi Diệu đảo một vòng, nghiêng tai nghe, trở mình ngồi dậy, vừa sửa sang y phục vừa nói với Mộc Phỉ:

"Nhanh, mau thu dọn đồ đạc, chúng ta đi nhanh lên!"

Mộc Phỉ: ( ⊙ ---- ⊙)

"Được rồi, nhanh lên, cầm túi quần áo, cầm chặt, ôm chặt ta, đi!" Khôi Diệu ném túi quần áo vào trong ngực Mộc Phỉ, cũng không quản biểu cảm của Mộc Phỉ ra sao, liền đẩy cửa sổ ôm Mộc Phỉ lao ra ngoài, nhưng cũng không chạy quá xa, chỉ lẻn lên nóc nhà mà thôi.

Hai người vừa ổn định thân thể trên mái nhà, cửa phòng liền bị đẩy ra, nữ tử váy hồng chỉnh tề, trên búi tóc cài trâm hình chim loan làm bằng vàng ròng hai bên cắm ba cây trâm cẩm thạch chậm rãi bước vào, dáng người lung linh tinh tế, cái gì nên lồi thì lồi nên lõm thì lõm, mắt ngập nước ẩn tình, cười thẹn thùng, khiến cho Mộc Phỉ nhìn liền có cảm giác như tiên nữ hạ phàm.

Thời điểm nàng nhìn thấy nữ tử này, thế nhưng cảm thấy không còn có ai xinh đẹp hơn nàng, Tưởng Nhứ Nhi cũng xinh đẹp nhưng chỉ bằng ba phần của nữ tử này, thân hình uốn éo như rắn nước, tay hoa lan, môi đỏ như son, đóa hoa có rực rỡ ở trước mặt nàng cũng phải  lù mờ trước vẻ đẹp của nàng, cái gọi là khuynh quốc là như vậy.

Mộc Phỉ nhìn đến nổi chảy nước bọt ra, dò xét trên mái nhà tìm chổ hở nhìn xuống, liền bị Khôi Diệu tóm lại, âm thanh khinh thường truyền đến.

"Thôi đi, hoa khôi Nghênh Tương các Nguyệt Dao cũng chỉ có vậy, nhìn con xem như người nhà quê mới lên chưa thấy qua sự đời, đừng có làm mất mặt sư phụ, ngồi xuống."

Mộc Phỉ ngẩng đầu, sững sờ nhìn Khôi Diệu, đần độn lập lại:

" Nghênh Tương các...Hoa khôi..." Đột nhiên phản ứng kịp, không thể tưởng tượng nổi duổi ngón tay ra chỉ vào Khôi Diệu:

"Nơi này là kỹ viện?!"

"Cái gì mà kỹ viện, nghe thật tầm thường, gọi văn hoa hơn chút, nơi này là thanh lâu!" Khôi Diệu tiếc rèn sắt không thành thép, hất ngón tay Mộc Phỉ qua một bên, búng trán của nàng dạy bảo nói.

Thanh lâu thanh lâu, tối hôm qua nàng lại ngủ trong khuê phòng của hoa khôi thanh lâu, nàng không có bị bệnh thích sạch sẽ, nhưng nghĩ đến cái giường kia không biết bao nhiêu nham nhân nằm qua, nàng liền muốn ói.

"Không phải người nói mang con về nhà ngủ sao? Sao lại tới nơi này!" Mặt Mộc Phỉ tái nhợt, như kiểu nếu ngươi không cho ta một lời giải thích ta liền liều mạng với ngươi.

"Khụ, cái đó, đồ nhi, tối hôm qua đêm khuya gió lạnh, vi sư sợ con bị nhiễm phong hàn, nhìn thấy nơi này vắng vẻ với trong phòng trang trí tinh xảo, liền thuận đường vô nằm nghỉ chút, vi sư cũng không biết đây là nơi nào nha, nếu không phải vừa rồi con kêu vi sư dậy, khẳng định bị một đám khách làng chơi truy sát không kịp."

Khôi Diệu than thở nói như một ủy khuất hai cái vô tội ba cái may mắn bốn cái cảm động đến rơi nước mắt.

"Nói như thế, con thật muốn tạ ơn sư phụ đã suy nghĩ cho đồ nhi, cam nguyện mạo hiểm một mình rồi!" Mộc Phỉ hận đến nghiến răng nghiến lợi, sờ tay vào ngực móc ra ngân châm nhắm ngay mặt Khôi Diệu đâm xuống, chuẩn bị phong bế huyệt(*) của Khôi Diệu. (*) vị trí để châm cứu nơi tập trung đầu dây thần kinh)

"Đương nhiên, "haizz", vi sư một phen khổ tâm nha, cứ như vậy bị gạt bỏ." Khôi Diệu cũng không nhìn Mộc Phỉ, có làm ra vẻ khóc lóc, bàn tay nâng lên một cái. Mộc Phỉ cảm thấy một cỗ nội lực nhu hòa đánh rơi ngân châm trong tay nàng, sau đó toàn bộ ngân châm không cánh mà bay rơi vào tay Khôi Diệu.

Chỉ nghe nàng nói:

"Haizz, tính chất quá tầm thường, không được không được, lát nữa vi sư sẽ thuê người làm cho con một bộ ngân châm mới, tạo điều kiện cho con, vừa có thể chữa bệnh vừa có thể làm ám khí, cứu người cùng giết người, tùy tâm của con?"

"Thật tốt quá! Con cũng thấy mấyDiễễnđàànlêêquýýđôônngân châm này dùng thật không thuận tay." Cặp mắt của Mộc Phỉ long lanh lóng lánh, ném suy nghĩ muốn liều mạng với Khôi Diệu lên chín tầng mây.

Giống Tiểu Lý Phi Đao cao thủ ám khí, muốn đánh lén người nào cách xa vài mét cũng có thể xuất thủ, rất có khí chất rất tiêu sái nha.

"Vi sư nhớ kỹ, xem như quà gặp mặt cho đồ nhi, tới tới tới, chúng ta nghe bọn họ đang nói gì." Khôi Diệu hất tay không biết hất ngân châm đi nơi nào, vẫy vẫy tay với Mộc Phỉ, ra hiệu nàng tới ngồi xuống.

Mộc Phỉ cảm thấy kỳ quái, bọn họ? Vừa rồi có chỉ có một người đến mà, chẳng lẽ nàng ta tiếp khách rồi hả? Khụ, có phải Diệu Diệu sư phụ cô đơn quá lâu hay không, liền mang theo nàng đi thưởng thức xuân cung đồ?

Nghĩ thì nghĩ, nhưng vẫn tới ngồi, nhìn xuống phía dưới, tư tưởng của người cổ đại không quá cởi mở, không biết nữ tử thanh lâu phóng túng như thế nào nha, thật hiếu kỳ.

"Ngươi nói hắn xuất cốc rồi hả? Tin tức chính xác không?"

Mộc Phỉ vừa ngồi xuống nghe, liền nghe được một âm thanh trầm thấp của nam tử vang lên, hàm chứa ảo não, rướn cổ lên nhìn, liền nhìn thấy một người mặc áo bào cổ tròn màu xanh đen đang đứng sau lưng Nguyệt Dao.

Lúc này Nguyệt Dao xỏa tóc, ngồi trước gương cầm lược ngọc ưu nhã chải tóc đen của mình, nghe câu hỏi của nam tử sau lưng liền nhẹ nhàng cười một tiếng, trong nháy mắt Mộc Phỉ cảm thấy như mùa xuân ập đến, khắp nơi đều tràn đầy hoa hồng, trước mắt chỉ còn lại nét mặt tươi cười của nữ tử.

"Bốp!" Khôi Diệu đập vào ót Mộc Phỉ, nhắc nhở:

"Hồi hồn! Không được nhìn chằm chằm vào mặt Nguyệt Dao, nàng có mị thuật, ngoắc ngoắc đầu ngón chân đều có thể mê hoặc tâm trí, đặc biệt là khuôn mặt của nàng còn mị hoặc hơn cả hồ yêu!"

Mắt Mộc Phỉ mờ mịt dần dần hồi phục lại, nhìn biểu cảm của Khôi Diệu hơi ngưng trọng, âm thầm kinh hãi, khó trách lần đầu tiên nàng nhìn thấy Nguyệt Dao đã cảm thấy nàng đẹp không giống phàm nhân, nét đẹp tà mị, ánh mắt, khí chất đều hấp dẫn nhưng không làm nàng thấy cảnh đẹp ý vui, mà cảm thấy mê say trong đó, thì ra đó là mị thuật.

"A, người này cũng không đơn giản!" Đột nhiên Khôi Diệu xuất ra một câu, nàng liền nghiêm chỉnh lại, nghiêng đầu nghe.

Mộc Phỉ cũng vội vàng thăm dò, thì ra nam tử kia nhìn Nguyệt Dao trong gương đồng vẫn không bị ảnh hưởng gì, chính xác là vẫn thanh lãnh như cũ.

"Ngươi dự định khi nào khởi hành."

"Ngươi nói khi nào liền khi nào, ta hi vọng hôm nay rời khỏi thành, chỉ là, ngươi bỏ được sao?" Âm thanh giống như chim vàng oanh, dịu dàng tinh tế, ôn nhu nhàn nhạt, nghe vào liền say mê, nhuyễn cốt.

Nếu không phải Mộc Phỉ đã sớm chuẩn bị, nhất định sẽ bị mê hoặc lần nữa.

"Ta thì không sao nhưng ngươi thì sao?" Hắn giống như không nghe được lời Nguyệt Dao nói, kiên trì hỏi.

"Ngươi đang ghen, ha ha." Đột nhiên Nguyệt Dao đứng dậy, cười xoay người ngã vào ngực nam tử, vuốt ve mặt nam tử, hơi thở như lan.

"Ngươi yêu hắn!" Nam tử không hề lay động, giọng nói lạnh rét thêm mấy phần.

Nguyệt Dao giơ tay ôm cổ nam tử, vẻ mặt cười đùa:

"Đừng nổi giận, không phải ngài kêu ta đến gần hắn sao? Huống chi, ít ngày nữa ngài sẽ đính hôn, ta chỉ là một nữ thanh lâu, sao có thể lọt vào mắt của ngài?"

Giống như hờn dỗi giống như ẩn tình giống như nũng nịu cũng giống như phàn nàn, tiếng nói mềm mại lười biếng như có thể khơi gợi dục hỏa của nam tử, ánh mắt hắn trầm xuống, ôm ngang Nguyệt Dao ném lên giường, khiến cho nữ tử kêu ra tiếng cự tuyệt duyên dáng, thân thể to lớn của hắn rất nhanh đè lên người nàng.

Tiếng nói lạnh lùng phát ra:

"Vậy liền để ta nếm thử hương vị, để cho hắn biết, nữ nhân của hắn uốn éo như thế nào dưới thân của ta!"

"Ha ha ha, ngươi thật biết nói đùa." Nguyệt Dao không chút kinh hoảng, nhấc tay chắn nam tử lại, dùng đầu ngón tay điểm nhẹ lên mặt hắn.

Tay còn lại linh hoạt vẩy một cái, tháo đai lưng của nam tử ra, xong hai tay cởi áo ngoài của hắn ra đồng thời ngẩng đầu chủ động ngậm lấy môi nam tử, lẩm bẩm nói như người yêu thủ thỉ với nhau:

"Thân thể của Nguyệt Dao, vẫn vì ngươi mà giữ lại."

Ánh mắt nam tử sáng lên, động tác thô lỗ lộn xộn, sau đó thân thể trầm xuống, nữ tử sung sướng kêu ra tiếng, cả phòng một mảnh rạo rực.

Mộc Phỉ nhịn không được rùng mình một cái, xoa xoa hai cánh tay bị nổi da gà, bên tai nghe tiếng rên không dứt, cảm khái nghĩ, gái lầu xanh ở cổ đại thật không tầm thường, nhìn Nguyệt Dao xem, âm thanh trên giường như nhạc khúc khiến nam tử trầm mê điên loạn.

Nàng nghe nửa ngày liền hiểu rõ, lúc đầu hai người này định tính kế người khác, dự định làm mỹ nhân kế, kết quả là hai người liền sinh tinh cảm, đứng trước tình thế như vậy liền cầm giữ không được, song song lật giường làm cái kia cái kia, cái gì trinh tiết mặt mũi đều là phù vân.

Nam tử này thật thông minh, không chỉ tính kế đối thủ, còn thỏa mãn chính hắn, không bị mất mát gì, chậc chậc, ai nói nử tử độc như xà, chỉ là chưa gặp được xà nam mà thôi, nhìn nam tử này âm ngoan hung ác, cả nữ tử cũng phải chào thua!

"Diệu Diệu sư phụ, người còn nhìn nữa hả? Không sợ bị đau mắt hột sao? Mộc Phỉ nghe động tĩnh trong phòng nhỏ dần, mới quay đầu, liền thấy Khôi Diệu cắm đầu cắm cổ nhìn, hai mắt lấp lóe ánh sáng, hai tay nắm chặt, bộ dạng kích động khiến cho Mộc Phỉ nghĩ như nàng muốn nhảy xuống kéo nam tử kia ra nhào tới làm công.

"Nhìn nhiều rồi nên không sợ." Khôi Diệu như đắm chìm vào trong đó không dứt ra được, mấy ngón tay di chuyển, giống như đang tính toán cái gì.

"Người tính gì vậy?" Mộc Phỉ hiếu kỳ xích lại gần Khôi Diệu.

"Tính xem hắn không cắn thuốc sẽ kiên trì được bao lâu."

Mộc Phỉ: ( ⊙ ---- ⊙)...

Thật vất vả mới bình tĩnh lại, Khôi Diệu phát ra âm thanh "Chậc chậc" cầm ngân châm của Mộc Phỉ xỉa răng:

"Tốt, cũng không tệ, giữ vững được một canh giờ, không cắn thuốc xem như tốt."

Mộc Phỉ thật vất vả khắc chế khóe môi chính mình không run rẩy, như không có chuyện gì xảy ra hỏi:

"Người gặp qua người cắn thuốc?"

"Đương nhiên, ta gặp một đôi nam nử khá thuận mắt, liền cho bọn hắn uống xuân dược do ta mới chế ra, mà..."

"Như thế nào?"

"Sập giường, nghe được tiếng vang tú bà dẫn người tiến vào, hai người kia vẫn hăng say chiến đấu kịch liệt, tú bà kinh hãi muốn rớt hai tròng mắt ra luôn."

Mộc Phỉ hỏi một câu cuối cùng:

"Cho người thuận mắt dùng, vậy tại sao không cho hai người dưới kia dùng? Dung mạo Nguyệt Dao thì khỏi bàn, chỉ trên trời mới có, nhân duyên cũng không kém nha."

"Vi sư không trông mặt mà bắt hình dong đâu, thuốc của vi sư không phải ai cũng có thể sử dụng!" Khôi Diệu trừng mắt liếc Mộc Phỉ, như kiểu nói sao ngươi lại nông cạn quá vậy.

Mộc Phỉ càng hiếu kỳ:

"Vậy người sử dụng thuốc của sư phụ, có gì đặc sắc?"

"Há, nữ tử kia dung mạo khiếm khuyết, làm sai vặt ở thanh lâu, chưa từng hưởng qua mùi vị nam nhân. Nam tử kia thì ỷ vào nhà có tiền liền tác oai tác oái, nhà một đống thê thiếp nhưng vẫn đi tìm hoa vấn liễu. Vi sư nhìn hai bọn họ rất thuận mắt, liền giúp một tay."

Mộc Phỉ: "A, a, ha ha ha..."

Người sư phụ này, cực phẩm nha!

"Được rồi, sáng sớm đã xem kịch vui, đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi."

Khôi Diệu vỗ vỗ thân, đứng dậy giữ chặt Mộc Phỉ, tay điểm nhẹ một cái, Mộc Phỉ cảm thấy một vòng bao xung quanh mình dài khoảng một mét trong suốt như nước.

"Đây là kết giới, yên tâm, vi sư sẽ chỉ cho con." Khôi Diệu nhìn Mộc Phỉ trợn tròn mắt, một bộ dạng không dám tin, liền cảm thấy vô cùng tự hào, lại giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, cố ý hời hợt trả lời.

Khó trách vừa rồi Khôi Diệu không ngăn cản nàng cười đùa nói chuyện, thì ra là có kết giới, cái này chỉ xuất hiện trong mấy tiểu thuyết huyền huyễn, không nghĩ tới có thể tận mắt nhìn thấy, lại còn có thể biết vận dụng, chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy phi thường kích động.

Khôi Diệu nói xong liền mang Mộc Phỉ cưỡi mây đạp gió, Mộc phỉ bĩu môi hoài nghi Khôi Diệu có bước đi hay không đây.

"Đi đi đi, ăn xong chúng ta liền bế quan, lần này vi sư cam đoan sẽ dẫn con đến một nơi Thế Ngoại Đào Nguyên tập hợp tinh hoa của đất trời để luyện tập."

Mộc Phỉ tiếp tục bĩu môi, đối với lời nói của Khôi Diệu không ôm bất kỳ hi vọng nào.

Khôi Diệu cũng không biết suy nghĩ trong lòng Mộc Phỉ, nhìn thấy xa xa có tửu lâu, liền tìm một góc tường không bị người khác chú ý hạ xuống, lôi kéo Mộc Phỉ thong dong đến gần, nhìn thấy bảmg hiệu bên trên "Trấn Tương lâu", tự nhủ:

"Cũng không biết lão bản phía sau Trấn Tương lâu là ai, mang tửu lâu mở khắp nơi, thôi, đi vào ăn vịt áp rượu."

Vẻ mặt Mộc Phỉ cổ quái, cho đến khi tiến vào phòng nhìn bố trí không khác ở Liễu Khê trấn là bao, liền nghĩ đến tên Liễu Thiên Sở, nếu không phải họ đã đến quận Tương Khê, nhất định sẽ cho là hắn chỉ vòng vo ở Liễu Khê trấn.

Bây giờ đã gần trưa, Trấn Tương lâu cũng không quá nhiều khách, Mộc Phỉ và Khôi Diệu tìm một vị trí trên lầu gần cửa sổ ngồi xuống, tiểu nhị rất nhiệt tình đến chào hỏi các nàng.

"Hai vị khách quan, muốn ăn gì? Quán của chúng tôi có rượu trái cây vị mới, lại thêm món ăn trứ danh vịt áp rượu, cam đoan ngon hết xẩy, hai vị muốn gọi hai món đó hay không?"

"Được, thêm hai bát cơm, thêm một chút thức ăn cay, chuẩn bị đi."

"Được."

Thừa dịp tiểu nhị chuẩn bị cơm canh, Mộc Phỉ cùng Khôi Diệu nói chuyện phiếm:

"Diệu Diệu sư phụ, người biết đường đi Triều Dương Thành không?"

"Con đi Triều Dương Thành làm gì?" Khôi Diệu không hiểu nói.

"Con tìm người."

"Con có thân nhân ở Triều Dương Thành?" Lúc này Khôi Diệu mới nhớ tới, từ khi biết Mộc Phỉ đến giờ, nàng đều chưa hỏi thăm chuyện của Mộc Phỉ, bản thân nàng thoải mái đã quen, nhìn thấy Mộc Phỉ liền hợp ý, muốn thu nàng làm đồ đệ để không bị thất truyền, liền liên tục dụ nàng làm đồ đệ của mình. Đi cùng nhau, cơ hội hai người nói chuyện phiếm rất ít, càng chưa nói tình huống của bản thân mình.

"Đúng vậy a, người kia không từ mà biệt, con tìm được hắn nhất định phải cho hắn một trận nhớ đời!" Mộc Phỉ giơ tay nhỏ nắm thành quyền, sau đó cười vô cùng nịnh nọt:

"Đương nhiên là, sư phụ phải dạy cho con một ít chiêu thức, chuẩn bị có thể phát huy tác dụng."

Khôi Diệu từ chối cho ý kiến, liên tục gật đầu:

"Đương nhiên, đương nhiên, cái khác sư phụ không biết, chứ gài bẫy ám hại người khác là am hiểu nhất. Nhưng mà, con nói cho vi sư biết một chút, con muốn tìm ai? Sư phụ cũng hơi quen thuộc Triều Dương Thành, không chừng vi sư biết người đó á."

"Đến rồi, đến rồi~ hai vị khách quan, đồ ăn đã đủ, mời từ từ thưởng thức." Tiểu nhị đặt thức ăn lên bàn, cười ha hả khom người lui ra ngoài.

"Ăn trước ăn trước, ăn xong từ từ nói chuyện." Khôi Diệu nhìn dĩa vịt áp rượu bốc khói nghi ngút, nước bọt muốn chảy ra, không hỏi Mộc Phỉ nữa, cầm đũa gắp một miếng.

Mộc Phỉ trải qua một đêm giày vò, từ lúc tỉnh ngủ đến bây giờ chưa uống một giọt nước nào, bụng đói kêu vang, liềm không nói thêm nữa, cắm đầu ăn.

Ăn thịt, uống rượu trái cây, no nê ợ một tiếng, mặt hai người đều lộ ra hài lòng, Khôi Diệu lấy ra một ít bạc vụn đặt lên bàn, lôi kéo tay Mộc Phỉ:

"Đi thôi, chúng ta đi tới nơi kia, đó là vì vi sư ngao du tứ hải liền phát hiện ra nơi đó, thích hợp luyện võ, với xung quanh rất nhiều độc thảo, thích hợp với người mới học độc dược như con."

Nói đến độc vật, con mắt Mộc Phỉ liền lóe ra ánh sáng, ở hiện đại không thể nghiên cứu mấy thứ cỏ độc như vậy, nàng rất muốn thử nghiệm nhưng điều kiện không cho phép, thật khó khăn mới có người tạo điều kiện cho nàng, sao nàng có thể để vụt mất được.

Hai người bước ra cửa Trấn Tương lâu đi đến góc đường bên phải, lúc này bên trái Trấn Tương lâu xuất hiện hai người đang dắt ngựa tầm mười lăm mười sáu tuổi, một người mặc áo trắng buộc đai lưng màu đen, một người mặc áo xanh, trong đó trên ngựa của vị mặc áo xanh có một người mặc áo hồng phấn thêu hoa đào đang ngồi.

Chính là Tưởng Vũ, Liễu Thiên Kỳ và Liễu Nhiễm.

"Đến Trấn Tương Lâu rồi, ca ca, giúp ta xuống, chúng ta đi ăn cơm."

Liễu Nhiễm định tung người xuống ngựa, Liễu Thiên Kỳ bận bịu đỡ nàng, chờ nàng đặt chân xuống, tiểu nhị đã đón ở ngoài cửa, nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ đưa thẻ bài, liền cung kính dẫn bọn họ vào cửa, phía sau có mấy gã sai vặt đưa ngựa đi ăn cỏ.

Âm thanh nữ tử như chim hoàng yến, mơ hồ truyền vào trong tai Mộc Phỉ, vựa quẹo vào góc Mộc Phỉ liền nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một màu phấn sắc bay vào tửu lâu.

Âm thầm lắc đầu, chắc nàng nghe nhầm, Liễu Nhiễm sao có thể ở đây được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.