Sủng Thê Như Mệnh

Chương 115: Chương 59





Vệ Huyên và A Uyển đối diện với nhau thật lâu, phát hiện ngay cả sóng mắt nàng cũng không động, quả thực là vô cùng kiên nhẫn, ngược lại có vẻ như hắn không có tính nhẫn nại.
Kiên nhẫn của hắn xưa nay cực hiếm, hai kiếp đều không rèn ra được tính nhẫn nại tốt, cho nên dẫn đến phương thức hành động của hắn rất đơn giản thô bạo, một lời không hợp thì trực tiếp động thủ.

So ra thì A Uyển kiên nhẫn hơn hắn mười phần, điều này làm cho hắn rất hiếu kì, A Uyển có trí tuệ lâu năm làm gì ở kiếp trước.
Chỉ là mỗi khi nhìn thấy hai con ngươi trầm tĩnh của nàng, hắn lại không muốn vạch trần tâm tư nàng.
Yêu mến nàng, không muốn nàng đau buồn kinh sợ.
“Được rồi, nếu nàng muốn biết, ta nói cho nàng cũng được.”
Vệ Huyên nói xong, đi quanh chiếc giường sưởi đến bên A Uyển, chìa tay ôm lấy bả vai gầy mảnh của nàng, ở bên tai nàng nói: “Cái tên Ngũ Hoàng tử này đê tiện vô liêm sỉ, vẫn luôn muốn giở trò xấu, cho nên ta chôn mấy người ở bên cạnh hắn.” Hắn ậm ờ nói, không thận trọng nói rõ ràng người nào: “Trong đó có một người hắn rất tín nhiệm, bên kia hắn có động tĩnh gì ta đều có thể biết trước tiên.”
Con ngươi A Uyển khẽ nhúc nhích: “Người kia là Vệ Giác từ Nhị phòng của phủ Quận vương?”
“Nàng biết sao?” Đầu tiên Vệ Huyên hơi giật mình, sau đó hiểu rõ nói: “Chẳng trách hôm qua Vệ Giác sai người đưa tin tức cho ta, nói có thể nàng đã biết thân phận của hắn.” Xưa nay A Uyển cẩn thận, lúc ấy Vệ Giác làm những chuyện đó, cũng không trách A Uyển sẽ nhận ra.
A Uyển bật cười nói: “Hôm đó trong tiệc thưởng hoa, may mà có hắn âm thầm hỗ trợ, không thì ta đã bị bọn họ đẩy xuống hồ rồi.

Cho dù không thì cũng phải chịu thiệt thòi một chút.” Thân thể của mình thì tự mình biết, với người bên ngoài mà nói thì đó chẳng qua là chỉ chuyện nhỏ, nhưng với nàng mà nói thì như muốn đòi mạng, cho nên nàng cũng rất cẩn thận bảo vệ cơ thể của mình.
“Bọn họ không dám!” Vệ Huyên nói xong, trong mắt nổi lên sát khí bừng bừng: “Một phủ Quận vương xuống dốc, lấy đâu ra lá gan đấy? Chẳng qua là vì Ngũ Hoàng tử ra vẻ đó thôi.”
A Uyển quay đầu nhìn hắn, nhìn thấy giữa hai đầu lông mày tuyệt đẹp của cậu bé lộ khí chất thô bạo, chìa tay chọc giữa lông mày hắn, thấy chẳng biết tại sao hắn lại nhìn mình, trong lòng khẽ động, cười nói: “Xem ra không phải tất cả mọi người đều ngốc, Ngũ Hoàng tử chán ghét ta nhưng cũng không dám dùng người trong cung, sợ ảnh hưởng đến bản thân, cho nên muốn để người của hoàng tộc làm, nhưng những người khác cũng không ngốc.”
Vệ Huyên mỉm cười, thầm nghĩ rốt cuộc hiện tại Ngũ Hoàng tử còn nhỏ tuổi, lại không chưa từng ra khỏi cung phủ, đương nhiên là rụt rè do dự, không dám làm ầm ĩ lớn chuyện, nhiều nhất là đánh nhau nho nhỏ thôi.

So ra thì hắn tự do hơn Ngũ Hoàng tử, trong cung hay ngoài cung đều mặc hắn chạy.

Đương nhiên, mỗi lần bắt nạt Ngũ Hoàng tử, Vệ Huyên cũng không có cảm giác tội lỗi lớn bắt nạt nhỏ, hiện giờ hắn thích nhất là đánh nhau với Ngũ Hoàng tử, dùng mánh khóe ám kình học được ở biên giới kiếp trước làm hắn ta bị thương, ngay cả Thái y cũng không chữa được.
Nghĩ đến việc mấy ngày nay Ngũ Hoàng tử chỉ có thể nằm ở trên giường đau đớn rêи ɾỉ, trong lòng Vệ Huyên liền vui vẻ, bị Ngũ Hoàng tử thầm mắng chửi ác độc gì đó cũng chẳng giải quyết được gì, dù sao hắn cũng không phải người tốt gì, chuyện ác độc làm nhiều rồi.
“Đó, chính là như vậy.” Vệ Huyên ngoan ngoãn cho nàng chọc mình, hắn nhìn kỹ nàng, phát hiện ra sau khi nàng biết việc này cũng không có bài xích chính mình, chìa tay lấy trái cây từ trên bàn cắn một cái, lại nói: “Chẳng qua cũng có mấy kẻ không não một lòng thầm nghĩ nịnh bợ được Hoàng tử, nhưng không phải nghĩ nhiều như vậy.”
A Uyển nghĩ ngợi, cảm thấy hắn nói đúng, lúc ấy nàng chạy là đúng, cho dù có người của Vệ Huyên dấu ở bên cạnh Ngũ Hoàng tử để giúp nàng, cũng không dám chắc sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn gì.
“Cảm ơn!” A Uyển rất chân thành nói cảm ơn với hắn.

Vệ Huyên vừa nghe, lập tức kề sát mặt: “Nếu muốn cảm ơn, vậy nàng hôn ta chút đi.”
A Uyển bất giác buồn cười, ở trong lòng nàng, tên nhóc con này tuy rằng bên ngoài độc ác tàn nhẫn ngang ngược, nhưng ở trước mặt mình lại là một đứa trẻ ngoan, trong lòng lúc nào cũng đối đãi với hắn như đệ đệ, thấy hắn thò mặt qua đây thì nhất thời quên mất tuổi của mình, hôn lên khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp của hắn.
Vệ Huyên mở cờ trong bụng, A Uyển hôn hắn kìa ~~o(≧v≦)o
Bởi vì một cái hôn má chủ động này của A Uyển, tên nhóc con nhất thời khôn ngoan, khi A Uyển đang lật xem sách độc bản* lấy được ở chỗ phụ thân Phò mã, tên nhóc con bên cạnh không quấy rầy nàng mà yên lặng trở về chỗ cũ cảm nhận sự tiếp xúc kia, khi đóa hoa ấy đang nở rộ, lấy tay sờ sờ lỗ tai nóng hầm hập của mình, đồng thời cảm thấy bản thân có chút thua kém, cả trái tim lại lâng lâng phơi phới.
*Độc bản: Chỉ có một quyển duy nhất
Lúc Mạnh Hân qua tìm A Uyển liền nhìn thấy Vệ Huyên giống loại cao da chó nhu nhược dán lên A Uyển, từ trước đến nay luôn là vẻ mặt hung bạo tàn ác, thế nhưng hiện giờ lại không có loại khí chất hung bạo ấy, ngược lại lộ ra vẻ tươi cười ngốc nghếch, thoạt nhìn có vẻ ngốc hơn cả ngốc, nói ra thì không ai tin đây là cái tên Hỗn Thế Ma Vương mà người người trong kinh thành tránh không kịp.
Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của hắn như vậy, Mạnh Hân đột nhiên lấy hết can đảm, lao về phía hắn quát lớn một tiếng.
Mạnh Hân: “A!”
Ngỗng trắng: “Cạp!”
Vệ Huyên: “.

.

.

.

.

.”
Bị tiểu cô nương và hai con ngỗng ngu xuẩn làm hắn giật mình từ giấc mộng tươi đẹp trở về thực tại, Vệ Huyên giơ tay ném trái cây vào trong miệng của cô nương ngốc nghếch, lại lấy hai quả ném vào đầu hai con ngỗng trắng ngu ngốc, thật sự là ném phát nào chuẩn phát đó, đập đến mức hai con ngỗng trắng nhất thời cạp cạp kêu lên, đập cánh trên mặt đất chạy tới chạy lui, Mạnh Hân bị mông chúng nó đụng vào chân, thiếu chút nữa thì ngã, nhanh chóng bò lên giường.
Hỗn loạn trong phòng làm cho mấy nha hoàn canh giữ ngoài cửa tiến vào coi, nhìn thấy hai con ngỗng trắng chạy tới chạy lui như mấy con ruồi không đầu, nhanh chóng lấy ra một cái sáo thổi, hai con ngỗng trắng mới dừng lại.
“Ta nhìn thấy rồi, là Huyên biểu ca lấy trái cây ném vào đầu chúng nó.” Mạnh Hân lập tức thanh minh cho bản thân, tránh cho A Uyển tưởng do tiếng “A” ban nãy của nàng dọa hai con ngỗng trắng mới khiến chúng nó tạo phản.
A Uyển bị tiếng ngỗng trắng kêu cạp cạp ầm ĩ đến mức não có chút đau đầu, lập tức trừng mắt nhìn Vệ Huyên.
Vệ Huyên hung ác trừng mắt với Mạnh Hân, sau khi trừng với tiểu cô nương đến mức co rút mắt lại mới ấm ức nhìn về phía A Uyển, nói: “Ai bảo chúng quấy rầy ta suy nghĩ.”
A Uyển nhìn tiểu cô nương gần như sắp biến thành quả bóng, vừa rồi lá gan to như vậy cơ mà, đến khi Vệ Huyên tức giận thì lập tức liền biến thành con chuột nhát gan, thật không biết nói cái gì cho phải, quả nhiên hai đứa đều là trẻ con thôi.

Tuy rằng bị làm ầm đến đau đầu, nhưng nàng cũng không tính toán với một đứa trẻ, để nha hoàn đưa hai con ngỗng trắng đi, lấy bánh nếp cho Mạnh Hân.
Mạnh Hân là tiểu cô nương vô ưu vô lo không nhớ thù hận gì, rất nhanh liền quên chuyện ban nãy, vui vẻ ăn trái cây, vừa ăn vừa lải nhải.
“A Uyển, Nhị tỷ tỷ ta đã điều tra xong, kẻ xấu xông vào giở trò tiệc thưởng hoa hôm ấy là người của phủ Thành Quận vương và là chắt trai của Đại Trưởng Công chúa Khánh An.

Bọn họ thật đáng ghét, vậy mà có tâm tư xấu xa như vậy, lần sau nhìn thấy bọn họ, nhất định để Tam Mao và Tứ Mao của ta đi cắn bọn họ!” Hai mắt Mạnh Hân cháy hừng hực ngọn lửa, nắm chặt đôi tay trắng nõn: “Muội yên tâm, mẫu thân ta thường xuyên tổ chức yến hội, bọn họ cũng thường qua dự, đến lúc đó ta để Tam Mao và Tứ Mao mai phục một bên, cắn bọn họ không để lại miếng da nào luôn.”
A Uyển: “.

.

.” Tiểu cô nương rõ ràng đáng yêu ngọt ngào như vậy, sao lại có thể sai ngỗng trắng đi cắn người chứ?
Nghĩ vậy, A Uyển nhìn về phía Vệ Huyên, thế mà lại thấy tên nhóc này cười hết sức hớn hở, giống như rất thích thấy Mạnh Hân làm chuyện như thế này, không khỏi sầu não.

Tên nhóc này chẳng lẽ đã quên trong đám người kia còn có một Vệ Giác rất vô tội? Nhưng với sự thông minh của Vệ Giác, chắc là có thể tránh được chứ?
Và Mạnh Hân cũng rất nhanh liền thực hiện được lời hứa của nàng đối với A Uyển, tháng ba khi cảnh xuân tươi đẹp, Trưởng Công chúa Khang Bình tổ chức tiệc thưởng hoa ở trong phủ Công chúa.
Trưởng Công chúa Khang Bình là Công chúa có tiền có thời gian có địa vị, cực thích náo nhiệt, việc thường làm nhất đó là lấy các loại danh nghĩa tổ chức yến hội ở trong phủ, mời quý phu nhân trong kinh thành và con cái họ qua phủ dự tiệc.

Bởi vì địa vị Trưởng Công chúa Khang Bình và sự đa dạng của yến hội, rất nhiều gia đình trong kinh thành đều lấy làm vinh hạnh khi nhận được thiệp mời đến yến hội ở phủ Trưởng Công chúa Khang Bình, hễ là người nhận được thiệp mời, trừ phi bệnh không thể đến, bằng không thì đều sẽ đích thân qua.
Cho nên, lần yến hội này, Mạnh Hân nhìn thấy mấy thằng nhóc làm chuyện xấu ở Ngự Hoa viên mấy ngày trước, liền túm huynh trưởng Mạnh Phong của nàng và sai ngỗng trắng đuổi bọn họ chạy một vòng vườn, thiếu chút nữa làm cho bọn họ bị ngỗng trắng đuổi đến mức quần đều bị cắn rớt.
A Uyển không tham gia, nhưng sau đó nghe tỷ muội Mạnh gia thuật lại sinh động như thật, cảm giác hình ảnh kia cực mạnh, giống như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, nhất thời dở khóc dở cười, đặc biệt hỏi tình cảnh bi thảm của mấy thằng nhóc đó, biết được Vệ Giác tuy rằng cũng có hơi thảm, nhưng ít nhất quần cũng được bảo vệ, không giống đường huynh Vệ Tông của hắn bị ngỗng trắng cắn rớt quần trước mặt người khác.
Nói như thế nào thì Vệ Giác cũng là tiểu đệ của Vệ Huyên mà, tất nhiên A Uyển không hy vọng hắn quá thảm.
Đương nhiên, điều A Uyển không biết chính là chuyện thảm hại lần này của Vệ Giác lại làm cho Ngũ Hoàng tử không bình tĩnh .

“Đệ nói nha đầu Phúc An kia nhận ra các đệ, cho nên đặc biệt sai hai con ngỗng trắng cắn các đệ?” Ngũ Hoàng tử hoài nghi hỏi.
Vẻ mặt Vệ Giác thấp thỏm gật đầu, chỉ chỗ xanh ngắt lúc ấy bị cắn cho Ngũ Hoàng tử xem: “Đệ cảm thấy đúng như vậy, bởi vì lúc ấy người tham gia tiệc thưởng hoa của Trưởng Công chúa Khang Bình rất nhiều, nhưng Quận chúa Phúc An cố tình để chúng nó cắn bọn đệ, có lẽ nàng ta đã hỏi thăm rõ ràng rồi.”
Ngũ Hoàng tử vừa nghe xong, sắc mặt nhất thời biến đổi, ngay cả một tiểu cô nương Mạnh Hân cũng biết, khiến hắn hoài nghi có phải thật ra Vệ Huyên cũng biết không? Nghĩ đến tên Vệ Huyên không sợ trời không sợ đất kia, theo tính tình của hắn thì tuyệt đối phải ồn ào để toàn bộ thế giới đều biết, nếu thật sự để hắn làm ầm ĩ thì thanh danh của mình cũng không tốt, Ngũ Hoàng tử không tránh khỏi có chút lo lắng.
Vì chuyện này, khi Ngũ Hoàng tử đối mặt với Vệ Huyên thì có hơi nghi thần nghi quỷ, rất lo lắng tính cách Vệ Huyên ác độc như vậy, chỉ sợ sẽ lại trả thù mình.
Trong lòng Ngũ Hoàng tử có quỷ, thế cho nên mấy ngày kế tiếp nhìn thấy Vệ Huyên đều đi đường vòng, làm cho hoàng cung thanh tịnh không ít, vẻ mặt Thái phó cũng vui mừng, mấy học trò này đó tinh lực tràn đầy lại có thân phận tôn quý, rốt cục cũng có ngày không nghĩ đến chuyện đánh nhau nữa.
Nhưng hành vi này của Ngũ Hoàng tử bị người khác để ý, cũng có ý tứ thừa nhận sợ hãi Vệ Huyên, sau đó bị mấy kẻ dưới thầm cười nhạo một trận.
*****
Thời tiết chuyển ấm, A Uyển lại khôi phục thói quen mỗi ngày luyện Thái Cực quyền ở trong sân cùng Liễu Tiêu, đã luyện được một năm, ngoại trừ lúc bệnh nằm trên giường không luyện được, hầu như nàng chưa từng lười biếng, mà thay đổi của cơ thể cũng không phải chuyện một sớm một chiều, khoảng thời gian ngắn không nhìn ra hiệu quả gì, nhưng sau thời gian dài, rốt cuộc A Uyển cũng cảm giác được sự thay đổi của cơ thể mình.
Ừm, khí sắc tốt hơn nhiều.
Khi soi gương, A Uyển không khỏi gật đầu, quả nhiên kiên trì vận động đều tốt hơn so với uống thần dược, hơn nữa không có tác dụng phụ gì.

Tiếp tục kiên trì như thế này thì nàng hẳn là có thể bình an sống đến già rồi, sẽ không giống như kiếp trước nữa, mới mười tám tuổi đã không tránh khỏi vận mệnh, ra đi quá sớm.
Phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi thấy thế, trong lòng cũng cực kỳ vui mừng, bọn họ chỉ có một cô con gái, đương nhiên là phải nâng trong tay như châu như ngọc, trong lòng cũng sợ hãi nàng không kịp lớn liền chết yểu, trong thâm tâm không biết đã buồn lòng đau xót bao nhiêu lần.

Hiện nay thấy nàng chậm rãi lớn lên, chậm rãi có chút huyết khí, sao mà không vui được.
Vì thế, Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng rất chăm chỉ, mỗi ngày đều ở trong sân chậm rãi đánh quyền cùng con gái.
Bởi vì thân thể A Uyển thấy đã ổn, cho nên đến tháng tư, Trưởng Công chúa Khang Nghi liền dẫn con gái và trượng phu cùng trở về phủ Hoài Ân Bá ở vài ngày, để hiếu thuận một chút với trưởng bối.
A Uyển trở lại phủ Hoài Ân Bá, một đám tỷ muội mặc kệ có việc gì hay không đều qua đây vấn an nàng, giữa tỷ muội có vẻ hoà thuận vui vẻ.

Nhân dịp hoà thuận vui vẻ này, A Uyển nghe nói đến chuyện Đại đường tỷ La Ký Dao sắp sửa hứa hôn, đối tượng hứa hôn là đích trưởng tôn của phủ Cảnh Dương Bá, có thể nói là môn đăng hộ đối.
“Chúng ta đều đã từng gặp tỷ phu tương lai, con người tốt, lại hiểu tận gốc rễ, về sau Đại tỷ tỷ gả qua đó tuyệt đối rất khá.” La Ký Du lanh mồm lanh miệng nói, nàng di truyền của Nhị Phu nhân, có cái miệng khéo léo, chỉ hai ba câu liền có thể đùa cho mọi người bật cười.
Các tỷ muội ngồi trong phòng ăn bánh đều không nhịn được cười rộ lên, không quan tâm bình thường âm thầm đấu tranh ra sao, ở trước mặt cục cưng A Uyển không hay hồi phủ này, chi bằng biểu hiện tốt một chút.
La Ký Dao xấu hổ lấy khăn che mặt, đẩy nàng ta: “Muội còn nói! Còn nói nữa à!”
“Đại tỷ tỷ xấu hổ!”
“Hì hì, Đại tỷ tỷ đỏ mặt.”
Một đám cô nương hi hi ha ha cười, khiến La Ký Dao mặt càng đỏ hơn.
Sau khi các cô nương rời đi, A Uyển đặc biệt sai người ta đóng gói một phần điểm tâm đưa cho Thất muội muội mập mạp trắng trẻo La Ký Thù mang đi, sau đó cùng Thanh Yên nói về trưởng tôn của phủ Cảnh Dương Bá kia.
Phủ Cảnh Dương Bá này và phủ Hoài Ân Bá có quan hệ thông gia, Đại phu nhân trong phủ Cảnh Dương Bá là bà cô của La gia bọn họ, tức là con gái do lão phu nhân Hoài Ân Bá sinh ra, coi như là cô cô ruột của A Uyển.

A Uyển cẩn thận tính toán, sau đó sắc mặt có chút gì đó, nói như vậy thì đối tượng mà La Ký Dao đính hôn - Mạc Quân Đường và bọn họ có thể nói là biểu huynh muội ruột thịt.
A Uyển thiếu chút nữa đâm đầu xuống đất.
Thanh Yên cười nói: “Nghe nói Mạc thiếu gia tuấn tú lịch sự, rất là xứng đôi với Đại cô nương.

Giữa họ là biểu huynh muội, về sau Đại cô nương gả qua đó, mẹ chồng lại là cô mẫu ruột thịt, tất nhiên là yêu thương cháu gái nhà mình, ngược lại tránh chuyện mẹ chồng nàng dâu, coi như là thân càng thêm thân.”
A Uyển: “.

.

.

.

.

.”
Được rồi, nàng cần phải quen chuyện thời cổ đại biểu huynh muội họ hàng gần kết hôn thân càng thêm thân này, ví dụ quanh mình nhìn mãi cũng quen mắt.
“Giống như Quận chúa và Thế tử Thụy vương, cũng là biểu huynh muội ruột thịt, hiểu tận gốc rễ, về sau Quận chúa gả qua đó cũng không sợ bị bắt nạt.

.


.

.

.

.”
A Uyển: =w=! Có thể đừng nói rõ vậy không? Tâm tình nàng hơi phức tạp!
Thanh Yên thấy A Uyển nằm trên giường quay lưng lại với mình, cười không tiếng động, tiện tay cầm cái chăn đắp cho nàng.

Hôm nay nàng lải nhải chuyện này với tiểu chủ tử, thật ra cũng là do Công chúa căn dặn, mặc dù Thanh Yên không biết tại sao Công chúa lại căn dặn như vậy, nhưng vẫn tận tâm lải nhải bên tai tiểu Quận chúa.
A Uyển không biết mẫu thân Công chúa nhà nàng thật ra đã nhận thấy rằng nàng dường như có một số tâm lý phản kháng đối với việc “biểu huynh muội” kết hôn.

Mẫu thân Công chúa nhìn rõ mọi việc, mặc dù không biết vì sao nàng lại như thế, nhưng mẫu thân Công chúa cũng không muốn con gái mình có bất cứ bóng đen tâm lý nào.

Cho nên trong quá trình A Uyển trưởng thành, chỉ cần có cơ hội đều sẽ có nha hoàn nói chuyện phiếm về ví dụ biểu huynh muội thành thân ở bên tai nàng, nghe đến mức tim nàng bắt đầu tê tê.
Tuy rằng A Uyển chuyển về phủ Hoài Ân Bá, nhưng Vệ Huyên chỉ cần có thời gian rảnh thì vẫn sẽ chạy tới thăm nàng như cũ.
Theo lời Thái hậu và hành động có chủ ý của Vệ Huyên, hiện nay mọi người trong cả kinh thành đều biết chuyện phủ Trưởng Công chúa Khang Nghi và phủ Thụy vương có hôn ước.
Làm cho người ta buồn cười chính là biết được tin A Uyển và Vệ Huyên hứa hôn cũng khiến rất nhiều các quan thần thân phận cao quý có cô nương trạc tuổi Vệ Huyên đều nhẹ nhàng thở ra, cứ như sợ về sau khi Vệ Huyên lớn lên sẽ chọn Thế tử phi từ nhà bọn họ vậy.

Tuy rằng thân phận Thế tử phi tôn quý, nhưng nghĩ đến tính cách Hỗn Thế Ma Vương của Vệ Huyên kia, căn bản không thể chịu đựng nổi một người con rể có sát khí lớn như vậy.
Vì vậy lại khiến người ta có chút đồng cảm với A Uyển, nửa đời còn lại phải cột với cái tên Hỗn Thế Ma Vương.
Bởi vì biết Vệ Huyên và A Uyển có hôn ước, cho nên khi hắn tới cửa, người của phủ Hoài Ân Bá cũng không ngăn cản hắn, ngược lại rất ân cần hoan nghênh hắn vào cửa.

Người của phủ Hoài Ân Bá thật ra cũng khá kỳ lạ, ngoại trừ Đại lão gia La Quân thoạt nhìn có chút cổ hủ, những người khác chỉ mong sao Vệ Huyên mỗi ngày tới nhà mới tốt, mặc dù thanh danh Vệ Huyên không tốt, nhưng chỉ cần hắn có thể ở trước mặt Thái hậu và Hoàng đế nói chuyện, lại có phụ thân nắm giữ một đại doanh bên ngoài thành thì đó chính là một miếng bánh thơm, chỉ có việc nịnh bợ.
Cho nên mấy ngày này, vài vị phu nhân trong phủ đều liên tiếp qua đây nịnh bợ Trưởng Công chúa Khang Nghi và A Uyển, đặc biệt là Nhị Phu nhân khôi hài nhất.
Ngày hôm đó khi Vệ Huyên lại qua mang mơ mật đưa cho A Uyển ăn vặt, liền nhìn thấy Nhị Phu nhân đang ở chỗ kia thao thao bất tuyệt nói không ngừng, lông mày không khỏi nhăn lại, Nhị Phu nhân giống như con mèo ngửi thấy mùi tanh, ai ya một tiếng liền qua chào đón.
Một mùi hương hỗn hợp son phấn xông vào mũi, Vệ Huyên hắt xì ngay lập tức, Lộ Bình đi theo phía sau hắn lập tức nói: “Vị phu nhân này, mời bà lui xa một chút, Thế tử dị ứng với son phấn.”
Nhị Phu nhân: “.

.

.”
Chờ Nhị Phu nhân xoa khăn hậm hực rời đi rồi, Vệ Huyên nghiêm mặt lại nói: “Lão yêu bà trang điểm rõ đậm, thối chết đi được, về sau nàng đừng có học theo bà ta.”
A Uyển vừa nghe xong, ánh mắt liền chuyển qua chuyển lại.
Nhất thời Vệ Huyên có loại dự cảm không tốt, vội chạy tới, đưa cho nàng mơ mật đựng trong lọ lưu ly, nâng khuôn mặt nàng lên hôn một cái, hỏi: “Chừng nào thì nàng quay về phủ Công chúa? Sắp đến lễ cập kê của Mạnh Vân rồi, đến lúc đó các nàng cũng sẽ đi xem lễ chứ?”
A Uyển cắn một viên mơ mật vào trong miệng, vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng, khiến nàng không nhịn được nheo mắt, mơ hồ nói: “Phải về chứ.”
Vệ Huyên thấy sự chú ý của nàng thay đổi, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không nhịn được phàn nàn, nữ nhân bôi bôi trát trát son phấn gì chứ, thật là thối chết đi được, về sau khi hắn cưới A Uyển về nhà, nhất định không cho nàng bôi mấy thứ kia, thanh thoát nhẹ nhàng mới dễ cho vào miệng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.