Sủng Thê Như Mệnh

Chương 157: Chương 101





Sau khi lễ cài trâm kết thúc, khách đến ăn tiệc và thăm hỏi xong liền rời đi.
Thụy Vương phi là người cuối cùng rời đi, bà kéo A Uyển khen ngợi một lúc rồi mỉm cười nói với Trưởng Công chúa Khang Nghi: "Thọ An đã là một đại cô nương rồi, nhìn con bé có vẻ ngoài đáng yêu như vậy, ta cũng thực sự yêu quý con bé, trong lòng ngóng trông tương lai Thọ An vào cửa, lão bà ta rốt cuộc có thể thoải mái vui vẻ."
Lời nói này của Thụy Vương phi có ý nghĩa sâu xa, Trưởng Công chúa Khang Nghi vừa nghe đã hiểu, biết rằng Thụy vương phi có ý tốt, trong tương lai, nếu con gái của bà được gả vào phủ Thụy vương, Thụy vương phi sẽ trao quyền để con gái quản gia.

Bình thường tân phụ vào cửa, tuổi tác mẹ chồng chưa lớn lắm thì sẽ không giao quyền đó cho con dâu, vất vả thành mẹ chồng, cũng không nỡ buông quyền hành trong tay.

Vậy mà Thụy vương phi lại có thể dứt khoát đến vậy, khiến Trưởng Công chúa Khang Nghi không thể không nhìn bà bằng ánh mắt khác.
"Ngài đề cao con bé quá rồi, con bé còn trẻ người non dạ hiểu biết còn ít, tới lúc đó chỉ sợ vẫn phải để ngài trông coi, khoan dung một chút." Không cần biết trong lòng nghĩ như thế nào, Trưởng Công chúa Khang Nghi vẫn cười vô cùng khéo léo.
Thụy Vương phi mỉm cười: "Đừng quá khiêm tốn vậy, Thọ An là một cô bé ngoan, ta đang rất mong con bé sẽ nhanh chóng được gả vào đây, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn." Bà không mong chờ, mong chờ là hai nam nhân một lớn một nhỏ trong nhà, Thụy Vương phi nghĩ đến những lời dặn dò của Thụy vương trước khi ra ngoài cửa sáng nay, trong lòng lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Quả nhiên là, nghe thấy những gì bà nói, ánh mắt Trưởng Công chúa Khang Nghi vốn dĩ vẫn lôi kéo bà thân mật liền thay đổi.

Thụy Vương phi cảm thấy mình thực sự oan uổng, cũng biết Trưởng Công chúa Khang Nghi đã trân trọng con gái bảo bối này như thế nào, không nỡ gả con gái đi sớm như vậy, sao mình lại phải như không có mắt đi tìm xui xẻo như vậy? Còn không phải bị ép tới nói sao?
Muốn mang con gái của nàng đi bây giờ? Nghĩ thật hay! Trưởng Công chúa Khang Nghi hừ lạnh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ đưa đẩy khéo léo, "Con bé còn phải học rất nhiều, ta không mốn để con bé xuất giá sớm quá, sợ con bé chưa học được nhiều quy củ, tới lúc đó khiến ngài nhọc lòng dạy con bé."
Không, bà rất tình nguyện dạy, chỉ cần có thể gả sớm một chút là được.

Thụy Vương phi cũng nở nụ cười nhẹ: "Khang Nghi nói lời này là không đúng rồi! Ta nghe nói Thọ An là đứa con rất hiếu thảo, đã biết giúp ngài quản gia rồi, chắc hẳn là ngài dạy rất tốt rồi."
"Ngài đề cao con bé quá rồi..."
A Uyển: “……”
Hai người lễ phép khách khí, trên mặt rõ ràng là tươi cười, nhưng không hiểu vì sao nàng luôn cảm thấy dựng tóc gáy?
Có thể là do trong lời nói của hai người đều giấu sự sắc bén, A Uyển không cảm thấy ngại ngùng gì khi hai người họ bàn về bao lâu nữa thì nàng gả, có điều để mọi người không thấy sự kỳ lạ ở nàng, A Uyển cúi thấp đầu tỏ vẻ thẹn thùng, trong long âm thầm cổ vũ cho mẹ Công chúa, để cho bà ấy kiên trì thêm chút nữa, đừng để cho phủ Thụy vương lại đến cạy tường, nàng còn muốn ở nhà thêm mấy năm nữa, không muốn gả đi quá sớm đâu.
Cuối cùng vẫn là Trưởng Công chúa Khang Nghi cao tay, Thụy Vương phi không thể cạy miệng bà lấy một lời hứa nên đành phải ra đi đầy tiếc nuối.

Sau khi Thụy Vương phi rời đi, khách đến dự lễ hôm nay cũng đã đi gần hết, Trưởng Công chúa Khang Nghi lo con gái mệt nên bảo nàng về trước nghỉ ngơi, chờ ngày khác trở lại kiểm kê danh sách quà tặng.
Sau khi A Uyển cùng phụ mẫu cáo từ thì dẫn theo nha hoàn rời đi.
La Diệp cùng thê tử nhìn theo bóng lưng con gái rời đi, uyển chuyển nhẹ nhàng, chậm rãi mà đi, mảnh mai như liễu, có thể thấy được vẻ đặc biệt của thiếu nữ, không hiểu tại sao lòng bỗng có chút chua xót.
Lúc trước nhỏ bé, yếu ớt tới nỗi không dám bế nàng, thậm chí Thái y cũng nói không thể sống sót tới lúc thành niên nhưng hiện tại đã lớn thành một thiếu nữ yêu kiều duyên dáng rồi, không chừng chẳng mấy chốc sẽ thành thân, nhớ tới mười mấy năm che chở bầu bạn, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.
Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng xúc động, hôm nay con gái cập kê, nói cho người đời rằng, con gái đã là một đại cô nương, nếu không phải bà luyến tiếc, sợ là đã phải xuất giá.

Nhưng mà Trưởng Công chúa Khang Nghi rốt cuộc không cảm tính lắm, khi quay lại liền nhìn thấy đôi mắt trượng phu lấp lánh ánh nước, không khỏi thầm buồn cười nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ giả vờ như không nhìn thấy, kéo ông trở lại chính viện.
*****
Sau khi A Uyển trở lại viện Tư An, nha hoàn hầu hạ nàng tắm rửa sạch sẽ, sau khi thay bộ y phục rộng rãi thoải mái, nàng ngồi dựa vào giường nhỏ bên cạnh cửa sổ nằm bất động.
Thanh Nhã đi vào bưng một chén chè hạt sen nấm tuyết.
A Uyển liếc nhìn chén chè hạt sen nấm tuyết, nấm tuyết căng mọng, hạt sen trắng sữa, còn đặt thêm hai quả táo đỏ để tô điểm, phối màu rất đẹp.

Nhưng sau khi ăn hai miếng, nàng đột nhiên cảm thấy ngán, không nhịn được nói: "Ta muốn ăn sườn dê nướng..."
Nàng muốn ăn sườn dê nướng, gà xé phay, gà bát bảo, cá thác lác, giò heo Đông Pha, đậu hũ Ma Bà, sườn xào tỏi, tay trảo thịt bò ...!rất nhiều rất nhiều món muốn ăn.
Nàng muốn ăn tất cả những vừa thơm, vừa nhiều dầu mỡ và cay, nàng đã phải kiêng hơn mười năm, miệng nàng đã thanh đạm tới mức nhạt nhẽo rồi! Cho dù kiếp trước nàng có bệnh tim, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể thỏa mãn khẩu vị, nhưng ở đây tất cả đều thanh đạm thanh đạm! Chưa kể thiếu gia vị, còn hạn chế món nàng ăn, quả thật là không thể chịu đựng được.
Thanh Nhã không biết sao nàng lại ủ rũ như vậy, nhưng khi nghe A Uyển nói muốn ăn thịt nướng, không khỏi khuyên nhủ: "Quận chúa, thịt nướng nhiều dầu mỡ lại còn nóng nữa, không tốt cho cơ thể của ngài đâu, không chỉ làm hại dạ dày, mà cũng dễ lên mụn trên mặt nữa ...!"
A Uyển: "...!Ta tình nguyện mọc mụn!"
Thấy nàng cố chấp như vậy, Thanh Nhã chỉ biết nhắm mắt lại và không nói gì nữa.
Nhìn thấy Thanh Nhã không để ý tới mình, A Uyển cảm thấy rất vô vị, sau khi ăn hết nửa bát chè hạt sen nấm tuyết, liền bảo nàng ta lui xuống, rồi nằm trên giường không muốn động đậy.
Người cổ đại ăn thức ăn thanh đạm, cho nên trong tất cả những người A Uyển từng gặp đời này không có ai có mụn hay vết hằn trên người, nhìn vậy cũng thấy thích mắt.

A Uyển đương nhiên không muốn có mụn, thích khuôn mặt sạch sẽ, nhưng lại không ngăn nổi cơn thèm ăn! Cơ thể nàng bây giờ đã tốt hơn nhiều so với hồi nhỏ, có thể tung tăng chạy nhảy, có thể ăn có thể uống, không ốm đau nữa, cảm thấy không cần ăn kiêng như hồi nhỏ nữa.

Không biết thái y có biết pha trà hạ hỏa không, ăn xong đồ dầu mỡ béo ngậy rồi uống một cốc trà đó thì quá tuyệt ...
Đợi khi nào nàng có thể làm chủ được, nhất định phải nếm thử mọi thứ nàng muốn.
Ôm trong ngực cảnh mong ước tuyệt đẹp, A Uyển chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi trên giường.
Thanh Nhã đi vào nhìn thấy vậy, không khỏi lắc đầu, cũng không gọi nàng, rón rèn cầm mép chăn đắp lên người nàng rồi cẩn thận lui ra ngoài.
Gió tháng ba thổi qua bệ cửa sổ, chậu trúc nhỏ bên cửa sổ khẽ đung đưa, cùng với lũy tre xanh ngoài cửa sổ phát ra tiếng xào xạc.
Khi trời đã khuya, bên cửa sổ đột nhiên xuất hiện một người, hắn nhìn vào trong phòng, hạ mắt nhìn người đang ngủ trên giường, đôi mắt đẹp lóe lên một tia sáng, sau đó bám vào cửa số, thân hình cao gầy nhẹ nhàng nhảy lên, từ cửa sổ nhảy vào, chiếc áo choàng màu đỏ thẫm lướt qua, lặng lẽ rơi xuống trước giường.
Hắn đứng ở trước trên giường nhìn hồi lâu,sau đó vén áo choàng ngồi ở mép giường, chống tay trên, cúi đầu nhìn xuống người đang ngủ say trên giường.

Động tác của hắn rất nhẹ, tựa như ngay cả cơn gió cũng không hề lay chuyển, sợ rằng sẽ đánh thức người trên giường.
Nàng thở rất nhẹ nhàng, trong bầu trời chạng vạng, nước da của nàng càng ngày càng trắng, lông mi đẹp đẽ yên tĩnh, làm cho lòng người lặng lại.
Hắn nhìn một hồi lâu, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngái ngủ, cuối cùng không nhịn được cúi xuống, nhẹ nhàng in lên bờ môi mềm mại hơi hé mở kia.
*
Khi A Uyển tỉnh dậy, nàng cảm thấy xung quanh mờ mịt, lờ mờ nhìn thấy người đang ngồi trước mặt mình, đầu óc có chút chậm chạp, nhất thời không phản ứng kịp.
“Tỉnh rồi à?” Giọng nam trầm thấp vang lên.
Cuối cùng khi đầu óc nàng cũng tỉnh táo, A Uyển đột ngột ngồi dậy, vì ngồi dậy quá nhanh nên người ngồi trên đã tốt bụng đỡ nàng dậy.

A Uyển ôm lấy chăn trên người mình, vô thức nói với hắn: “Sao đệ lại ở đây?” Sau đó, nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, trời đã tối.
Điều này khiến A Uyển nhận ra một vấn đề, hắn ta lại trèo tường rồi!
“Ta trèo tường vào đấy, không để cho ai nhìn thấy đâu.” Vệ Huyên thành thật nói, nhìn chằm chằm vào mặt nàng.
Sắc trời tối lại, A Uyển không thể nhìn rõ mặt của hắn, chỉ có thể mơ hồ phân biệt được hình dáng của hắn, nhưng có thể nghe thấy giọng điệu kiên nhẫn của hắn.

"Sao đệ lại ở đây? Đã muộn như vậy, nếu người ta nhìn thấy ..." A Uyển bất đắc dĩ lắc đầu, "Trở về đi."
Vệ Huyên không nói lời nào, thấy A Uyển ngồi dậy, chân duỗi xuống gầm giường mò giày, khi cúi xuống nhặt giày định đi cho nàng thì bị nàng ngăn lại.
A Uyển cảm thấy mình không tàn tật đến nỗi để người ta đi giày hộ mình, nhất là khi có người khác giới mang chúng cho mình, hơi có chút xấu hổ.

Sau khi tự mình xỏ giày vào, nàng lại giục hắn đi nhưng Vệ Huyên cứ im lặng khiến nàng khá bất đắc dĩ, đành phải đuổi hắn ra sau bức bình phong rồi bước ra nhờ nha hoàn cầm đèn vào.
Thanh Nhã đang canh gác bên ngoài, nghe thấy tiếng gọi của A Uyển, liền vội vàng đi vào, ngay sau đó đã đốt đèn lên bàn.

Khi đèn được bật lên, Thanh Nhã vô thức nhìn vào phòng, cuối cùng nhìn chằm chằm vào phía sau bình phong, mặc dù không có gì bất thường, nhưng trong lòng nàng chắc chắn Vệ Huyên đang ở đó.
Nhìn thấy biểu hiện của Thanh Nhã, A Uyển biết Thanh Nhã có lẽ cũng biết rằng Vệ Huyên đang ở đây, nhưng nha hoàn trung thành này đã trở nên quen với loại việc này - cho dù nàng ta không quen thì sẽ tức khắc quen với nó , vì sợ bị mọi người phát hiện thấy lại nói xấu danh tiếng của A Uyển nên lần nào cũng đều canh gác bên ngoài.
“Ta đói rồi, ngươi đi báo xuống dưới chuẩn bị đi.” A Uyển nói với Thanh Nhã.
Sau khi Thanh Nhã đi ra ngoài, A Uyển quay lại sau bình phong nhìn thiếu niên trẻ tuổi đang khoanh tay đứng đó, ánh đèn hơi mờ nhưng có thể nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp còn mê hoặc lòng người hơn lúc ban ngày của hắn.

A Uyển tim đập lỡ một nhịp, lúc này luôn có cảm giác hơi nguy hiểm.
“Đệ rốt cuộc tới làm cái gì vậy?” A Uyển kéo áo choàng của hắn hỏi.
Lần này Vệ Huyên không còn làm người câm nữa, mà là vươn tay ôm lấy nàng, tựa mặt vào vai nàng, nói với nàng giống như khi còn bé: "Ta nhớ biểu tỷ của ta.

Hôm nay là lễ cập kê của nàng, thật là tốt quá..."
A Uyển nhất thời không biết hắn có ý gì, thản nhiên khịt mũi, vỗ vỗ lưng hắn, đối hắn nói: "Đói bụng không?"
“Đói bung.” hắn thành thật nói.
Thực ra từ sáng đến giờ hắn đã bồn chồn, tưởng tượng hình dáng của A Uyển khi cài trâm không biết bao nhiêu lần, tiếc là lễ cài trâm là các khách nam phải dừng bước, tham gia chỉ đều là nữ thân quyến, hắn khó chịu tới mức tim gan cồn cào, không có cách nào để tận mắt nhìn nàng.

Cho đến khi kết thúc buổi lễ, hắn cuối cùng cũng tìm thấy cơ hội, rồi lén chạy đến.
A Uyển luôn dành cho hắn sự kiên nhẫn ngoài sức tưởng tượng, đây có lẽ là lợi ích của việc cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nàng cũng không hề khiển trách hắn vì hành vi lên cơn mạo muội chạy tới đây, nói với hắn: “Ăn xong rồi thì hãy trở về đi.

"
Vệ Huyên gật gật đầu, cũng không trực tiếp trả lời.
Thanh Nhã nhanh chóng bưng bữa tối lên, mặc dù có hơi muộn nhưng đó là bởi vì Thanh Nhã đã yêu cầu đi nói trước một tiếng với người trong bếp, bữa tối vẫn được giữ lại.

Hơn nữa, Thanh Nhã còn đặc biệt xếp thêm một chén cơm và lấy thêm hai món nữa, nếu là Vệ Huyên thì ăn không hết, có điều cộng thêm Vệ Huyên thiếu niên đang tuổi lớn, chỉ sợ không đủ ăn.
A Uyển không làm khó Thanh Nhã, Vệ Huyên lén chạy tới, nếu để mọi người biết, mẹ Công chúa của nàng chỉ sợ sẽ không thể không lột da hắn, cho nên Thanh Nhã có thể giúp nàng che giấu đi, như vậy cũng tốt.
Sau khi bữa ăn được dọn ra, Thanh Nhã lại dẫn nha hoàn lui ra ngoài và đợi ở cửa, cũng không cho ai vào phục vụ họ dùng bữa.
Không biết có phải là đã bỏ lỡ thời gian ăn tối hay không hay là được ăn tối cùng một người có khẩu vị tốt, A Uyển đã ăn bữa tối nhiều hơn bình thường, hơn nữa làm cho A Uyển vui mừng chính là, hôm nay phòng bếp hiếm khi làm thêm một đĩa sườn xào chua ngọt, khiến nàng cảm thấy ăn ngon miệng hơn.
Mặc dù Thanh Nhã đã khuyên A Uyển đừng ăn những món chiếc bụng thèm, tránh cho dạ dày khó chịu nhưng lúc cơm tối vẫn bảo phòng bếp làm thêm một đĩa sườn xào chua ngọt, khiến A Uyển ấm lòng, nàng cảm thấy Thanh Nhã là một nha hoàn vô cùng chu đáo và dễ thương ~~
Sau bữa ăn, A Uyển lại tiếp tục giục Vệ Huyên đi về nhưng Vệ Huyên lại viện cớ khác: "Ta vừa ăn no xong, khó mà trèo tường, biểu tỷ cho ta ở lại tiêu thực đi."
Hắn nói một cách đáng thương, A Uyển không phản bác được.
Thế là hắn cứ như vậy cho đến lúc A Uyển đã đến giờ đi ngủ, Vệ Huyên cái thằng nhóc này còn chưa đi sao?
A Uyển vuốt ngực để nguôi giận, kiên nhẫn nói: "Đệ rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ tất cả lễ nghi liêm sỉ của đệ đều trả lại hết cho thầy rồi sao?"
Hắn từ trước tới giờ không có thứ như lễ nghi liêm sỉ, có thể đạt được mục đích là được rồi! Nếu không phải sợ nàng sẽ không thích, thậm chí không thể không ...!Nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhạt của nàng, yết hầu của Vệ Huyên trượt xuống, vẫn không dám tùy tiện duỗi móng vuốt ra.

Hắn biết là bản thân mình đang thách thức sự nhẫn nại của A Uyển, nhưng trong lòng lại chỉ muốn biết nàng có thể khoan dung cho hắn tới mức nào, mỗi lần nhìn thấy nàng, thì hắn đều không thể ngăn lại được ý nghĩ điên cuồng này.
Mắng hắn vô liêm sỉ cũng được, điên khùng cũng được, hắn chính là muốn bắt lấy nàng, chiếm hữu nàng, thậm chí là sẽ thường xuyên nhìn lén nàng như một tên điên, cất giữ nàng bên cạnh.
Có điều, nhìn thấy A Uyển đang ngồi cố nén cơn buồn ngủ của mình, hắn lại cảm thấy không nỡ trong lòng, vội vàng nói: "Nàng đi ngủ trước đi, ta ở lại thêm lát nữa rồi đi ."
A Uyển bị hắn làm cho không tức giận nổi, không vui nói: "Đã sắp đến giờ giới nghiêm rồi, trong thành lại không giống với thôn trang, nếu bị bắt người của Ngũ thành Binh Mã Tư bắt được, xem như mặt mũi mất hết đấy."

“Bọn họ không dám đâu!” Vệ Huyên cười chế nhạo, ánh mắt đầy lạnh lùng, đám người của Ngũ thành Binh Mã Tư sợ rằng từ xa nhìn thấy bộ quần áo màu đỏ thẫm của hắn sẽ bỏ chạy, làm sao mà dám tới bắt hắn được? Vì vậy, kể cả trong giờ giới nghiêm, hắn nghênh ngang đi bộ trên đường phố, cũng không ai dám ngăn cản hắn – cùng lắm chỉ có thể có người lén báo lên bên trên thôi.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, A Uyển như muốn đập đầu xuống đất.

Rõ ràng là khi còn bé, hắn cùng lắm chỉ là một Tiểu Bá Vương như thằng nhóc đầu gấu, đôi khi vẫn đáng yêu và ngoan hiền, sao bây giờ lớn lên lại trở thành thiếu niên hắc ám ở độ tuổi nổi loạn muốn hủy diệt thế giới vậy? Rốt cuộc là sai sót ở chỗ nào rồi?
Ngay khi A Uyển không biết làm sao với hắn nữa, nghĩ xem có nên nổi giận đuổi hắn ra ngoài không, Huyên đột nhiên tiến lại gần nàng và nói nhỏ: "A Uyển, nếu nàng có thể hôn, hôn, hôn ...!ta một cái, ta sẽ rời đi."
“…”
Nhìn ánh đèn mờ ảo cũng không che được khuôn mặt thiếu niên đang đỏ lên, thậm chí còn ấp a ấp úng khi thốt ra từ “Hôn”, lưỡi líu lại, trong lòng không biết nói gì.

Nếu như nhìn dưới tình huống bình thường, lúc này làm một thiếu nữ cần phải tức giận nhưng mà lúc này A Uyển lại bị hắn làm cho dở khóc dở cười, căn bản không tức giận nổi.

Ngay cả xin cái hôn cũng đỏ mắt, ngây thơ như vậy, còn muốn buổi tối tới thăm khuê phòng cô nương gia, có khi nào hắn ngay cả sau khi nam nữ thành thân phải làm gì cũng không hiểu không?
Nghĩ đến đây, A Uyển thoải mái hơn nhiều, tâm trạng thả lỏng, hoàn toàn xem nhẹ thiếu niên trước mặt, ngoắc tay với hắn, thấy hắn đỏ mặt lại gần, liền đưa tay véo cái cằm xinh đẹp của hắn, trong lòng cảm khái về làn da mịn màng của hắn, nàng đưa mặt lại gần thơm lên khuôn mặt xinh đẹp đó.
Đó là kiểu hôn lên má coi hắn như một đứa trẻ, hoàn toàn không có áp lực về cái gì khác.
Vệ Huyên: "..." Hắn muốn không phải kiểu hôn này!
Đúng lúc A Uyển chuẩn bị rút lui, Vệ Huyên đột nhiên quay mặt sang một bên, môi hắn áp lên môi nàng, trong lúc A Uyển giật mình muốn lùi lại, hắn đã đưa tay giữ đầu nàng, đưa mặt hắn áp sát vào nàng.
Sau khi áp sát một hồi, hắn nhanh chóng lùi lại, không cần A Uyển giục, nói một câu "Ta đi đây" rồi đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, sau đó đóng cửa sổ lại như cũ.
A Uyển chết lặng nhìn một loạt động tác của hắn, chưa tới mười giây đồng hồ đã biến mất, làm cho nàng suýt cho rằng mình là rắn độc mãnh thú gì đó dọa hắn chạy mất.
Cho nên nói, rốt cuộc hôm nay thằng nhóc ngỗ nghịch này tới đây là làm cái gì vậy?
*****
Phủ Đại Trưởng Công chúa Khánh An, chính viện.
Đại Trưởng Công chúa Khánh An ngồi trên giường, nhìn đứa cháu gái đang quỳ trước mặt mình với đôi mắt nặng nề.
Đại Trưởng Công chúa Khánh An sống đến tuổi này, cháu gái có rất nhiều nhưng không phải tất cả đều yêu quý, chỉ có một số ít có thể khiến bà đối xử đặc biệt.

Trước kia là Mạc Như, sau khi Mạc Như xuất giá, thì là Thất nha đầu Mạc Phỉ.
Hôm nay, khi bà đến phủ của Trưởng Công chúa Khang Nghi với tư cách là khách chính của Quận chúa Thọ An, Đại Trưởng Công chúa Khánh An hiển nhiên là cũng có chút tư lợi.

Dù đã nhiều năm không hồi kinh nhưng chuyện trong kinh thành bà vẫn biết một vài thứ, cho dù có là năm đó bí mật giúp Văn Đức Đế lên ngôi, hay chuyện mười năm sau khi Thế tử Thụy vương được sinh ra, bà có thể tự hào nói rằng không ai có thể nhìn thấu mọi chuyện hơn nàng cả, bởi vì vậy, bà mới chủ động đề nghị làm người chính tân* của Quận chúa Thọ An.
*Người chính tân: Là người ngay thẳng, có địa vị, ở trong lễ cập kê của cô nương tới tuổi cập kê là người cài trâm cho cô nương ấy.
So với Trưởng Công chúa Khang Bình tính cách hào sảng, thân phận tôn quý, Đại Trưởng Công chúa Khánh An lại càng xem trọng chắt nữ Trưởng Công chúa Khang Nghi nhiều hơn, bình thường lặng lẽ lại là người vô cùng có thủ đoạn, đồng thời cũng thấy rõ thế cục, cho nên bằng lòng cuộc sống bình thường, không phải chuyện gì cũng ra mặt, thậm chí còn có thể dỗ Thái hậu thường xuyên gọi mình vào cung nói chuyện.

Cho dù cưới một đích thứ tủ phủ Hoài Ân Bá xuống dốc, sinh một đứa con gái bệnh tật nhưng Đại Trưởng Công chúa Khánh An chưa bao giờ coi thường đứa cháu gái này.
Trưởng Công chúa cả Khang Nghi là một người hiểu chuyện, đáng để lôi kéo, ngày sau có lợi rất lớn.
Nghĩ đến đây, bà rũ mắt nhìn đứa cháu gái đang quỳ gối trước mặt mình, cuối cùng nói: "Phỉ Nhi, con đã lớn rồi, đến lúc phải tiết chế lại, Thế tử Thụy vương đã đính hôn, cùng con là không thể nào."
Mạc Phỉ khi nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng của tổ mẫu, cơ thể bỗng run lên, cắn môi, nói: "Tổ mẫu, ngài thương cháu gái một lần, giúp cháu gái đi mà! Cháu gái thật sự...!thật sự thích hắn mười năm, năm đó nếu không phải hắn cứu cháu gái, chỉ sở Phỉ Nhi không còn ở nhân thế..."
Đại Trưởng Công chúa Khánh An nhìn thấy đứa cháu gái ở bên chân mình khóc nức nở, thở dài nói: "Đứa trẻ ngốc này, vạn vật trên đời này luôn thay đổi, sau này con sẽ biết được, mối lương duyên con cố chấp, dung mạo nghiêng thành, thành tựu hơn người, rất nhanh đều sẽ trở nên không quan trọng nữa...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.