Sủng Thê Như Mệnh

Chương 170: Chương 114





Sau khi rời khỏi cung Nhân Thọ, Hoàng hậu và Trịnh Quý phi tươi cười từ biệt, thân thiết như tỷ muội ruột.
Trịnh Quý phi nở nụ cười vô cùng khéo léo, dù có Minh phi ở bên đâm chọt hết lần này đến lần khác, cũng không thể làm sắc mặt bà ta đổi sắc, sủng phi tân nhiệm không thể nào so được với định lực của người đã từng là sủng phi.

Minh phi thấy thế, trong lòng cũng chỉ có thể oán hận mắng vài câu lão yêu bà thôi, chứ cũng không có cách nào khác.
Lúc này, Trịnh Quý Phi hàn huyên vài câu với Thụy Vương phi, sau đó kéo tay A Uyển, hiền từ nói: “Dù sao Thọ An cũng phải gọi bổn cung một tiếng dì, bổn cung nhìn Huyên Nhi lớn lên, bây giờ rốt cuộc hắn đã thành gia cưới vợ, nếu mẫu phi hắn biết được, nhất định cũng sẽ yên lòng, bổn cung cũng vui mừng cho hắn.

Sau này Thọ An cần phải tiến cung nhiều nhé, chúng ta có thể trò chuyện……”
Hoàng hậu lập tức đen mặt, tiện nhân đang muốn mượn sức Thế tử phi Thụy Vương trước mặt bà.
Nhưng mà, so với Hoàng hậu, Vệ Huyên thật sự có mối quan hệ gần Trịnh Quý phi hơn, nhưng Vệ Huyên là kẻ hồ đồ, hoàn toàn không hề nể mặt Trịnh Quý phi, mấy năm nay cũng dần xa cách Trịnh Quý phi, chẳng khác gì người lạ, chỉ có bề ngoài là bình tĩnh, nhưng sau lưng lại có oán khí.
Mặc dù trong lòng Trịnh Quý phi giận muốn chết, nhưng Thụy Vương có vị trí quan trọng trong lòng Hoàng đế, vì con của mình, Trịnh Quý phi phải tạo quan hệ với phủ Thụy Vương.

Vệ Huyên không nể mặt cũng không quan trọng, còn có thể tạo quan hệ với vị Thế tử phi A Uyển này, nếu có thể lôi kéo nàng ta, để nàng ta thổi gió bên gối* Vệ Huyên, vậy thì càng tốt.
*Người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối.

Tuy chỉ là một trận gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số sự việc.
Trịnh Quý Phi nở nụ cười từ ái, bàn tính trong lòng vang lộp bộp.
Dù bây giờ bà ta đã không trông mong Vệ Huyên có thể cùng phe với bà ta, nhưng ít ra đừng cùng phe với Hoàng hậu, Thái tử.

Tuy Vệ Huyên cho người ta cảm giác rất hồ đồ, nhưng Trịnh Quý phi nhưng không bị hắn lừa, biết đó là một người có chủ kiến, bây giờ cũng không nhìn ra hắn hướng về ai, có thể quan sát lại, nhưng thành sự không thể để hắn hướng về Hoàng hậu, Thái tử.

Mà Vệ Huyên cưới Quận chúa Thọ An làm Thế tử phi, Trịnh Quý phi cũng nghe nói tới tình tỷ muội của nàng và Thái tử phi, bây giờ bà ta cũng không mong có thể một sớm một chiều đã có thể lôi kéo nàng ta, chỉ bên ngoài vẫn phải làm ra vẻ, cũng cố gắng nhìn xem có thể được không.


Đương nhiên, bây giờ có thể làm Hoàng hậu và Thái tử phi khó chịu thì sao không làm?
Cho nên, bây giờ Trịnh Quý phi đang làm trò tỏ ra thân thiết với A Uyển trước mặt Hoàng hậu, nhưng thật ra trong lòng cũng vô cùng sốt ruột, đến mức xoay mòng mòng.

Mà giờ phút này, bà cũng có thể nhân cơ hội quan sát xem tính cách của Quận chúa Thọ An thế nào, sau này có thể lợi dụng.
Bởi vì lúc còn nhỏ A Uyển thường bị bệnh, một năm tiến cung không nhiều lắm, khi mọi người trong cung nhắc tới nàng, ngoại trừ biết nàng là Thế tử phi tương lai được Vệ Huyên che chở ra thì cũng không có nhiều ấn tượng về nàng, đây cũng được coi là một người khác biệt trong tôn thất.
A Uyển bị hành động thân thiết của Trịnh Quý phi làm cho không quen, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười thẹn thùng, khách sáo đáp lại lời mời của Trịnh Quý phi, còn về việc lúc đó có đi hay không, cũng không phải là một câu thôi sao?
Sau khi tạm biệt đám người Trịnh Quý phi, Thụy Vương phi liền đưa con dâu và con gái tới Phượng Nghi Cung của Hoàng hậu, còn con trai thì được nội thị đưa tới cung Chiêu Dương học, Thái Tử phi cũng ôm con trai tới cung Phượng Nghi, vẫn còn có chuyện phải nói mà chưa nói.
Tới cung Phượng Nghi, Hoàng hậu cho người bưng trà hoa quả và điểm tâm lên, liền ôm tôn tử chơi đùa với bé, tiện thể nói chuyện với Thụy Vương phi.
“Bây giờ Thọ An đã gả tới đây, có nàng giúp đỡ, ngươi cũng có thể thoải mái hơn nhiều, sau này tiến cung đừng ngại phiền, có rảnh thì tới đây trò chuyện với bổn cung.”
Hoàng hậu cực kỳ thân thiết với Thụy Vương phi.
Tuy Thụy Vương phi là kế phi, hơn nữa con người cũng có chút chất phác, thường ngày ít nói, hơn nữa có lúc Thái hậu bị chèn ép, khiến người khác cũng đồng tình, nhưng nữ nhân trong cung vẫn rất khách khí với bà, lúc nói chuyện với bà cũng có phần lôi kéo.

Nhưng chuyện cũng không gì lạ, chỉ cần bà giữ vững vị trí Thụy Vương phi, vậy thì càng phải khách sáo hơn.

Hơn nữa cũng không biết vì sao sát tinh Vệ Huyên khó chơi này lại chưa từng làm khó mẹ kế nên thật ra bà làm mẹ kế cũng rất thoải mái.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người chê cười bà làm mẹ kế mà chẳng có gì, cho dù bà là mẹ kế, nhưng đúng nghĩa thì vẫn là “Mẫu thân”, dù Vệ Huyên có kiêu ngạo đến đâu thì cũng phải kính trọng vài phần, chứ không phải bị con riêng coi thường đến mức rụt cổ, cũng không dám nhúng tay vào chuyện của con riêng, thậm chí cả hai đứa con của bà cũng Vệ Huyên đè đầu.
Thật ra Thụy Vương phi là người đoan trang, mấy năm gần đây mặc cho người ta nói thế nào, bà cũng không để trong lòng, yên ổn làm Thụy Vương phi, cho đến bây giờ, thật ra cũng được coi là lợi hại.
A Uyển nhớ lại đánh giá của mẹ Công chúa về Thụy Vương phi, là người thông minh, rộng lượng.
Thụy Vương phi cười nói: “Xem ngài nói gì này, sao thần thiếp dám từ chối ngài? Nhưng trong Vương phủ có rất nhiều việc, thật sự không đi được.”
Lời này như đang đánh Thái Cực, Thụy Vương phi có thể giải quyết được, cho thấy cũng không phải là người ngu ngốc, mấy năm nay mới có thể sống yên ổn với sát tinh Vệ Huyên kia.

Còn về phần Hoàng hậu và Trịnh Quý phi, thậm chí bất kể nữ nhân nào trong cung, bà cũng đều đối xử bình đẳng, không thân thiết quá mức hay xa lánh, thỉnh thoảng lại bị người ta mắng là đầu gỗ.

Sau khi hồi phủ thì sống cuộc sống của mình, nhưng thái độ kỳ lạ này lại không hề gây phiền phức cho Thụy Vương.
Như vậy, Thụy Vương cũng vừa lòng với bà.

Tuy vợ sau không hiểu biết, từng trải như vợ cả, nhưng ngay thẳng là được.
Lúc hai người nói chuyện, Hoàng trưởng tôn được Hoàng Hậu ôm không vui, đá vào tay tổ mẫu, aaa đưa tay muốn Mạnh Vân ôm, Hoàng hậu thấy vậy, vội đưa tôn tử cho con dâu, sợ thằng bé không vui sẽ khóc.

Bây giờ cháu trai là tính mạng của Hoàng hậu, coi trọng hơn cả mắt mình, sao có thể để bé phải chịu chút uất ức nào.
Hoàng hậu đã từng muốn nhận nuôi cháu trai, nhưng suy nghĩ bị con trai liên hợp với con dâu dập tắt hoàn toàn, cũng không dám nghĩ tới chuyện này nữa.
Sau khi Mạnh Vân ôm Hoàng trưởng tôn đi, Hoàng hậu liếc nhìn A Uyển và Vệ Cẩn, lại nói: “Được rồi, Thái Tử phi đưa hai vị muội muội ra thiên điện nói chuyện đi, tỷ muội các con gian cũng nên hàn huyên một chút.”
Mí mắt của Mạnh Vân cũng không nâng lên, bình tĩnh đáp lời Hoàng hậu, sau đó bế con trai lên, đưa A Uyển và Vệ Cẩn ra thiên điện đi nói chuyện.
****
Không lâu sau khi hạ triều, Vệ Huyên chậm rãi đi tới trước điện Thái Cực.
Các đại thần đứng ở ngoài Thái Cực Điện chờ Hoàng đế triệu kiến nhìn thấy một thiếu niên bộ y phục đỏ sẫm đi tới, rụt cổ theo bản năng, nhưng thật ra có hai vị các lão điềm nhiên ngẩng đầu, ánh mắt xa xăm nhìn về hướng quảng trường ngoài Thái Cực Điện.
Mọi người ở đây đều không khỏi nhìn hai vị các lão, trong lòng bội phục, định lực này đúng là khác biệt.
Hai vị các lão ngoài mặt thì điềm nhiên, nhưng thật ra trong lòng lại đang mắng cha —— không, hẳn là mắng người cha Thụy Vương này không biết dạy con, sinh ra một tai họa như hắn, nếu không vì nể mặt, hai vị các lão cũng rất muốn rụt cổ, đỡ phải nhìn thấy sát tinh đến.
Tất cả đều là do lúc trước Vệ Huyên cứu tế truyền ra tiếng xấu, mới có mấy ngày, trong lòng mọi người vẫn hơi sợ hắn.
Nhưng hôm nay Vệ Huyên cũng không quan tâm tới mấy đại thần này, mà rất quy củ đứng ở đó chờ thông truyền, đến khi tổng quản điện Thái Cực Dương Khánh ra tới nghênh đón thì mới ung dung mà đi vào, không hề liếc mắt nhìn các đại thần.
Chuyện này vô cùng lạ thường!
Nhưng mà rất nhanh đã có đại thần nhớ ra, hôm trước vị Thế tử gia này vừa mới thành thân, bây giờ vẫn đang là tân hôn, chắc là người có chuyện vui thì tâm trạng thoải mái, cho nên bây giờ trông mặt mũi cũng không khó ưa, chắc là lúc này trong lòng hắn đang vui, cũng không muốn làm chuyện xấu nữa, nên lúc nãy mới bình tĩnh như vậy.
Hôm trước phủ Thụy Vương làm hỉ sự, nể mặt Thụy Vương, các đại thần trong kinh thành có tới chúc mừng, cho dù không đủ phẩm cấp để tham gia thì đã sớm chuẩn bị quà hậu hĩnh tới chúc mừng, Nghe nói riêng phần nhận quà, quản gia và hạ nhân phủ Thụy Vương cũng nhận đến mỏi tay.


Chỉ là lúc đó huân quý hay triều thần đều hận hắn muốn chết, trong lòng không phúc, thậm chí vì hung danh lan truyền ra ngoài, lúc hắn ra kính rượu, mọi người đều nghiêm mặt, hoàn toàn không dám rót rượu cho hắn.
Những người đến dự hỉ yến hôm đó đều cảm thấy, đây là hỉ yến đau khổ nhất trong cuộc đời họ.
Nhưng bây giờ Vệ Huyên bình tĩnh như vậy, mọi người ở đây đều cảm thấy, vẫn nên để vị hung thần sát tinh này vui, đỡ để tới tìm họ gây đen đủi.
Sau khi vào Thái Cực Điện, Vệ Huyên liền quy củ thỉnh an Văn Đức Đế.
Lúc này ở Thái Cực Điện, trừ Hoàng đế ra, còn có Thái Tử và Tam Hoàng tử, Vệ Huyên cũng chào hỏi bọn họ.

Nhưng cũng chỉ quy củ với Văn Đức Đế, còn hành lễ với hai người lễ này thì qua loa, sắc mặt Thái tử và Tam Hoàng tử đều vô cùng bình tĩnh, cũng không nhìn ra trong lòng bọn họ đang nghĩ gì.
Văn Đức Đế thấy hắn tiến vào, liền cười nói: “Vừa rồi phụ vương con tới đây nói với trẫm, con lại muốn làm loạn, có chuyện này sao?”
Còn về làm loạn cái gì, đương nhiên Thụy Vương sẽ không nói cho Văn Đức Đế, thằng nhóc nhà ông bất lực, cho nên mới lấy lý do làm loạn ra chắn.
Vệ Huyên nghi ngờ nhìn ông, buồn bực nói: “Hoàng bá phụ, người đừng vội nghe ông ấy nói bậy, lần này chất nhi bận việc kết hôn, không ra ngoài gây chuyện.”
Hắn suy nghĩ, mặt dày nói, “Hơn nữa, chất nhi là người an phận như vậy, nhưng chưa bao giờ chủ động gây chuyện, đều là người ta chọc con mới đúng.”
Văn Đức Đế bị lời nói mặt dày của hắn làm cho tức đến bật cười, chỉ vào hắn nói: “Nhưng vừa mới thành thân, sao con có thể mặt dày như vậy? Bây giờ đã thành thân rồi thì đã là người lớn, sau này đừng có làm loạn như vậy, cứ học theo phụ vương con, sau này con gáng vách chuyện của phụ vương con.”
Nghe Văn Đức Đế nói vậy, vẻ mặt Thái tử và Tam Hoàng tử tỉnh bơ, nhưng trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn.
Thụy Vương được sự tín nhiệm của Văn Đức Đế, bây giờ đang cai quản đại doanh, trong tay là binh quyền, đây cũng là lý do các triều thần mặc dù hận hắn hận đến muốn chết, nhưng ngày thường vẫn tươi cười.

Cũng bởi vì vậy, phe nào cũng muốn lôi kéo ông, tiếc là Thụy Vương chỉ trung thành với Hoàng đế, trừ Hoàng đế ra, không ai có thể sai khiến ông.

Ông ấy còn như con cáo già, đắc tội với không ít người, nhưng không ai có thể làm gì ông ấy.
Các Hoàng tử đã dần lớn, bắt đầu có thế lực của mình trên triều đình, đương nhiên cũng muốn lôi kéo Thụy Vương, tiếc là không ai thành công.

Mà Vệ Huyên là Thế tử Thụy Vương, vốn cho rằng cũng chỉ là một tiểu bá vương bị chiều hư, sau này khó được giao trọng trách, nhưng không ngờ lúc này Hoàng đế sẽ nói như vậy, rõ ràng là để hắn sẽ tiếp nhận vị trí của Thụy Vương sau này.
Tiếc là người nào đó lại là người hồ đồ, lúc này còn oán giận:
“Hoàng bá phụ, không làm được không? Nhìn thôi đã thấy mệt rồi, con còn muốn được nhàn nhã mấy năm đó? Bây giờ phụ vương còn trẻ, để ông ấy tự chọn người để bồi dưỡng đi, con không muốn tới tham gia náo nhiệt đâu…… Ai da, đừng ném mà ——”
Vệ Huyên vừa kêu vừa sang nhảy bên cạnh, lý do là Hoàng đế thấy bực mình vì giọng điệu của, cầm nghiên mực trên bàn ném về phía hắn tới.
Tam Hoàng tử nhìn đến trợn mắt, tuy nói từ nhỏ đã biết thằng nhãi này là kẻ hồ đồ, nhưng không ngờ lại hồ đồ đến vây.

Sắc mặt Thái tử cũng hơi khác thường, nhưng dù sao cũng không quá kinh ngạc.
Vệ Huyên đi nhặt lên nghiên mực kia lên, tự mình đưa cho Văn Đức Đế, nhìn ông bằng ánh mắt trông mong.
Hắn biết động tác và biểu cảm này của mình sẽ dễ dàng khiến Hoàng đế mềm lòng, hoặc là khiến ông ta dễ dàng nhớ tới mẫu thân hắn, cho nên Vệ Huyên rất đê tiện thường dùng chiêu này, quả nhiên biểu cảm của Văn Đức Đế có biến hóa rất nhỏ, sâu trong có chút phức tạp, không muốn đập hắn nữa.
Nếu có thể đạt tới mục đích, hắn cũng không ngại dùng bất cứ thủ đoạn nào —— ngoại trừ A Uyển.
“Được rồi, được rồi, nhàn nhã thêm mấy năm nữa, chờ tới khi con cập quan, nhưng không được buông thả.”
Vệ Huyên đáp, lúc đang định tiếp tục mặt dày xin ông cho mình được nghỉ kết hôn một tháng, không ngờ Vinh Vương lại cầu kiến.
Văn Đức Đế không muốn ứng phó với Vệ Huyên, lập tức nói: “Để hắn tiến vào.”
Ngay sau đó có một tên béo lăn tới.
Vinh Vương tiến vào, thỉnh an Văn Đức Đế, sau đó chào hỏi mấy cháu trai, rồi xoa tay nói với Văn Đức Đế: “Hoàng huynh, thần đệ thương lượng với ngài, ngài xem có được không?”
Văn Đức Đế thấy hắn xoa xoa tay, khóe mắt co giật, cố nén cảm giác bực mình trong lòng, hỏi: “Cứ nói trước đã.”
Vinh Vương lén nhìn Vệ Huyên, sau đó ngượng ngùng nói: “Nghe nói mẫu hậu và hoàng huynh lại chuẩn bị chọn lựa Vương phi cho thần đệ, thần đệ muốn thương lượng với ngài một chút, để thần đệ tự mình chọn được không? Thần đệ muốn chọn một người mình thích, đến lúc đó không quan tâm thân phận của nàng là gì, chỉ cần gia thế trong sạch, hai người có thể để thần đệ được toại nguyện không?”
Sau khi Văn Đức Đế nghe xong, cau mày, lại cảm thấy đau đầu.
Nhìn tên béo này, dường như Văn Đức Đế sắp không nhớ nổi hoàng đệ tuấn tú, ngoan ngoãn trước kia trông như thế nào, tại sao lại trở thành như vậy chứ?
Vinh Vương từng là Hoàng tử, Hoàng tôn ngoan nhất, lại vì năm đó bị Vệ Huyên khiêu khích nên đức hạnh trở thành thế này, chưa kể còn béo như bánh bao, tính cách còn càng ngày càng ngớ ngẩn, không làm được chuyện gì ra hồn, cả ngày chỉ nghĩ linh tinh, làm việc còn thái quá.

Nhưng hắn như vậy lại khiến Văn Đức Đế rất yên tâm, nhưng cũng thực sự rất đau đầu, tốt xấu gì cũng là đệ đệ được nuôi như con trai, người trong thiên hạ nhìn vào, cũng không thể để hắn làm loạn rồi kéo ông vào.

Từ khi Vinh Vương mười lăm tuổi, Thái hậu đã bắt tay muốn tuyển phi cho hắn, tiếc là Vinh Vương lại nói không vội không vội, vì thế kéo dài thêm một năm rồi một năm, bây giờ đã hai mươi tuổi, còn chưa cưới phi, thực sự khiến không ít người ta chê cười.

Các đại thần cũng biết Vinh Vương là người thích làm loạn, nhưng so với sát tinh Vệ Huyên vừa ra tay là sẽ đả thương người thì việc Vinh Vương làm loạn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng không chịu được náo loạn nhiều như vậy, khiến người ta cũng bất lực.
Cũng bởi vì vậy, cho dù thân phận hắn tôn quý, nhưng cũng có ít người trong sạch nguyện ý gả con gái vào phủ Vinh Vương.
“Chuyện này bàn sau.”
Văn Đức Đế quả quyết nói.
Vinh Vương nghe xong thì không vui, đảo mắt, lại nói: “Hoàng huynh, hôm nay thần đệ tới còn có một việc, chính là chào từ biệt hoàng huynh.”
Văn Đức Đế rất bình tĩnh nói: “Đi đâu?”
Trong lòng đã có chuẩn bị, tất nhiên là một đáp án không đàng hoàng.
“Thần đệ muốn ra biển tìm tiên sơn, bắt mấy con tiên hạc cho hoàng huynh!”
Mắt Vinh Vương sáng ngời, như đã thấy tiên sơn như đứng trước mặt chờ hắn tới thăm.
Vừa nhìn đã khiến người ta muốn tát một cái.
“Người đâu, đưa Vinh Vương tới cung Nhân Thọ!”
Văn Đức Đế rất vô trách nhiệm ném đệ đệ không đàng hoàng cho lão nương.
Lúc này, Vệ Huyên đang đứng xem nhảy ra, “Khoan đã hoàng bá phụ, để chất nhi tâm sự với hoàng thúc, thúc ấy sẽ nhanh chóng sẽ thay đổi suy nghĩ thôi.”
Văn Đức Đế biết ngày thường bọn họ thường chơi với nhau, hơn nữa đệ đệ ngu ngốc thường xuyên bị cháu trai cấp lừa, khiến ông thấy cũng mất mặt thay.

Nếu để Vệ Huyên khuyên thì có lẽ sẽ khuyên được, liền phất tay để bọn họ đi.
Sau khi hai người rời đi, trong Thái Cực Điện lại trở về bình thường, Thái tử và Tam Hoàng tử tiếp tục nghị sự với Hoàng đế.
Sau khi nghị sự xong, Thái tử và Tam Hoàng tử rời khỏi điện Thái Cực Điện.
Vừa rời khỏi điện Thái Cực không lâu, liền nhìn thấy Vinh Vương cầm tay Vệ Huyên đến, hai người như anh em tốt bá vai bá cổ, tạo ra một sự tương phản với hoàng cung trang nghiêm.
Nhìn thấy họ, Thái tử và Tam Hoàng tử tiến lên hành lễ với Vinh Vương, Tam Hoàng tử cười hỏi: “Hoàng thúc còn muốn ra biển tìm tiên sơn không? Ai nói với ngài ngoài biển có tiên sơn?”
Vinh Vương tự tin nói: “Chính miệng đạo trưởng ngoài thành nói, đương nhiên không giả được! Thôi, thôi, thôi, bổn vương biết các ngươi sẽ không tin, không nhiều lời với các ngươi nữa, bổn vương muốn đi tìm Hoàng Thượng, các ngươi cứ tùy tiện đi.”
Nói, liền sửa sang lại vạt áo, từ biệt Vệ Huyên rồi đi tới điện Thái Cực.
Sau khi Vinh Vương rời đi, Thái tử và Tam Hoàng tử hướng mắt về một bộ y phục đỏ sẫm trên người Vệ Huyên.
“Chẳng lẽ Huyên đệ lại lừa hoàng thúc?”
Tam Hoàng tử tập mãi cũng thành quen, nói.
Vệ Huyên ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tam hoàng huynh đang vu oan ta đó, chẳng qua ta chỉ nói chuyện với tiểu hoàng thúc mà thôi, đỡ cho Hoàng bá phụ lại đau đầu vì hắn, hoàng thúc đã đồng ý sẽ không đi tìm tiên sơn.”
Tam Hoàng tử nghi ngờ nhìn hắn, cảm thấy thái độ của Vệ Huyên với Vinh Vương cực kỳ lạ, trong lòng rất khó chịu.

Nhìn Vệ Huyên, lại nghĩ tới Ngũ Hoàng tử bây giờ đang bị cấm túc, tâm trạng Tam Hoàng tử tử càng tệ, không muốn nhìn hắn, liền nhanh chóng rời đi.
Tuy Thái tử cũng cảm thấy thái độ của Vệ Huyên kỳ quái, nhưng cũng không nhạy bén như Vinh Vương, hắn nói mấy câu với Vệ Huyên, sau khi chúc mừng hắn thành thân thì cũng rời đi.
Vệ Huyên nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, trên mặt từ từ nở nụ cười kỳ quái.
Cũng gần đến giờ, Vệ Huyên liền tới cửa cung, canh giữ ở cung Phượng Nghi chờ A Uyển đi.
Vì không phái người đi tìm hiểu, cũng không biết lúc nào đám người Thụy Vương phi mới tới Vệ Huyên liền tùy tiện đứng đó, đọ mắt với mấy thị vệ, đến khi mấy thị vệ như sắp tè ra quần, suýt chút nữa là quỳ xuống cầu hắn, đừng nhìn họ như nhìn cá trên thớt nữa mà! QAQ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.