Sủng Thê Tận Xương: Kiều Thê Đại Bài Của Mục Thiếu

Chương 11: Khuê Mật 1





Anh rể là nhân viên nhà nước, hàng năm không có ở thành phố S.


Nhà cũ chỉ có ông chủ, Đại tiểu thư và cậu chủ nhỏ do Đại tiểu thư sinh ra, ông chủ cũng vô cùng thương cậu chủ, chẳng qua là sau sự kiện kia, giữa hai người dường như có khoảng cách, nhất là những năm gần đây nhất, thiếu gia là có thể không trở về thì không trở về, thường ngày cũng chỉ liên lạc với Đại tiểu thư là nhiều nhất.Khải Đông đi theo bên người thiếu gia hơn mười năm, biết những thứ này nên không hỏi, mệnh lệnh của thiếu gia, anh ta chỉ cần thi hành là được, trả lời một tiếng "Dạ", rồi xoay người đi ra ngoài.-Không biết bên cạnh mọi người có một đồng đảng kiêm bạn thân hay không, quen biết hơn mười năm, từ khi còn trong nhà trường đã cấu kết với nhau làm việc xấu, dù cho bạn đã ba ngày ba đêm không ngủ, một cú điện thoại của cô ấy, vô luận là lý do tào lao cỡ nào thì bạn cũng sẽ dứt khoát từ trong chăn bò ra khóc cùng cô ấy, cười cùng cô ấy, làm loạn cùng cô ấy, nổi điên cùng cô ấy.

.


.Đối với Cảnh Vô Song, Tô Nhiễm chính là người như vậy.Cảnh Vô Song trở lại nhà trọ ngủ bù một giấc đã đến gần tối, mới vừa rửa mặt chải đầu xong, thì nhận được điện thoại của Tô Nhiễm, bên đầu điện thoại kia là một giọng nữ cởi mở, tràn đầy sức sống, "Song Song, mau tới đây, hết sức khẩn cấp."Tính tình của Tô Nhiễm và Vô Song có thể nói khác biệt một trời một vực, Tô Nhiễm sôi động, nói gió là mưa, Vô Song tĩnh táo bình tĩnh, ngoài mềm trong cứng, rất khó tưởng tượng hai người có thể trở thành bạn tốt nhiều năm.

Dùng câu nói của Tô Nhiễm để nói về bọn họ là không đánh nhau thì không quen biết, cùng nhau đối phó lưu manh tạo nên tình cảm cách mạng.Vô Song đã quen với tính tình của Tô Nhiễm, cô cầm điện thoại đi tới cửa sổ thủy tinh sát đất, kéo tấm rèm phía trên ra, không nhanh không chậm hỏi, "Xảy ra chuyện gì? Đi đâu?"Ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh mờ mịt, mưa phùn cả ngày, không có ý dừng lại, đầu xuân của thành phố S rất khiến người chán ghét, cảm xúc của Vô Song tệ theo thời tiết, cô cũng rất bội phục Tô Nhiễm một năm bốn mùa đều tràn đầy sức sống như một mặt trời nhỏ, dường như không có bất kỳ yếu tố tự nhiên nào ảnh hưởng đến tâm tình của cô ấy."Chuyện quan trọng, tên khốn kia rõ ràng hẹn tớ ăn cơm tối, không phải, là tớ cuối cùng cũng đồng ý ăn cơm tối với tên khốn kia, sau đó lại để tớ leo cây, nói gì hai anh em trở về nước, bà biết anh ta từ nhỏ, cái tính tình tồi tệ kia của anh ta, ai lại muốn làm anh em với anh ta chứ, tớ vô cùng nghi ngờ anh ta đi gặp tiểu tam, bây giờ muốn bắt gian, trước đó tớ đã đem xe đi sửa rồi, ngày mai mới có thể lấy, bây giờ tớ đang ở cửa nam Hối Cảnh Loan, anh ta sắp đi ra rồi, cậu mau tới đây, cái thời tiết lạnh giá này, tớ không lái xe tới, sắp chết rét rồi."Hiếm khi nghe được cô ấy oán trách thời tiết một câu, Vô Song yên lặng nghe bạn tốt đùng đùng nói một đoạn dài, trong đầu tưởng tượng cảnh cô ấy núp ở ngoài cửa lớn nhìn lén, khóe miệng cong lên, cô nhanh chóng mặc áo dài vào, cầm chìa khóa xe, xách túi chuẩn bị đi ra ngoài, "Chờ tớ mười phút."Cũng may hôm nay là cuối tuần, nếu không cái giờ này sẽ kẹt xe, Hối Cảnh Loan là tiểu khu hạng sang tiếng tăm lừng lẫy, cách tiểu khu cô ở cũng không xa, cộng thêm thời gian lấy xe, mười phút là đủ rồi.Tô Nhiễm gấp đến độ giậm chân, thúc giục cô, "Cậu nhanh lên một chút, tớ nghe anh ta hẹn sáu giờ rưỡi, bây giờ cũng sắp sáu giờ rồi.""Tớ biết rồi, bây giờ tớ đi lấy xe, cúp trước.""Đừng cúp, cậu biết cửa nam không? Ngay cửa có đài phun nước, cửa tiểu khu mà còn xây cái đài phun như sợ người khác không biết bên trong là nhà giàu mới nổi ở à.

.


.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.