Sủng Thê Vạn Vạn Tuế: Yêu Nghiệt Tà Quân Nghịch Thiên Phi
Màu tím, nhan sắc ưu nhã cao quý.
Đôi con ngươi màu tím dưới ánh trăng tản ra quang mang nhàn nhạt, tựa hồ mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ, lại để cho người không dám nhìn thẳng!
Bạch y lão giả đứng cách đó không xa, cảm thấy đôi tử sắc con ngươi kia càng đến gần, đáy mắt càng thêm hoảng sợ.
"Là.. là ngươi.." Bạch y lăo giả chỉ tay run rẩy hướng về phía nam tử kia.
Dưới ánh trăng, thân thể nam tử áo đen rốt cuộc đứng lại.
Thân hình hắn cao lớn, cao hơn bạch y lão giả một cái đầu.
Hắn đứng đó từ trên cao nhìn xuống bạch y lão giả: "Ta ngược lại không biết, từ lúc nào Thiên Địa Bạch vậy mà lại khó xử một tiểu cô nương.."
Hắn kéo khoé môi, dưới ánh trăng, ngũ quan trên khuôn mặt như được điêu khắc tỉ mỉ phối hợp hoàn mỹ đến cực hạn, tìm không ra một khuyết điểm nhỏ.
Ánh trăng chiếu xạ khắp nơi. Dưới ánh trăng, dung nhan tuấn mỹ đủ làm cho người ta cảm thấy choáng váng..
Phượng Sở Ca kinh ngạc nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện.
Nam tử này nhất định là yêu nghiệt! Lớn lên lại xinh đẹp như vậy!
Cách đó không xa, lão giả được gọi là Thiên Địa Bạch đã sớm bị dọa lui về sau, cả người không nhịn nổi run rẩy.
Người khác có lẽ không biết, hắn lại có thể rành mạch.
Người trước mắt này, thực lực đă đạt đến Linh quân!
Bao nhiêu người cùng cực cả đời đều không đến Linh quân nhưng nam tử yêu nghiệt này mười tám tuổi đã đạt Linh quân.
"Ngươi.. Ngươi vậy mà lại xuất hiện ở chỗ này?"
"Có người muốn tổn thương nữ nhân của ta, ta tự nhiên muốn xuất hiện." Ánh mắt hắn lưu chuyển đẹp tựa phương hoa.
"Nữ nhân của ngươi?" Thiên Địa Bạch có chút kinh ngạc nhìn Phượng Sở Ca, nhất thời minh bạch điều gì.
"Cư nhiên là nữ nhân của ngươi, khó trách cuồng vọng như thế! Ha ha.."
"Thiên Địa Bạch, ta không muốn động thủ." Nam tử lười biếng dựa vào một bên, lông mày có chút nâng lên, môi mỏng khẽ mở nói.
Từ khi nam tử này xuất hiện, bạch y lão giả liền biết chính mình phải chết không thể nghi ngờ.
Đôi mắt đục ngầu một mảnh ảm đạm.
"Ta biết rõ.. Sẽ không phiền đến ngươi động thủ."
Hắn nói đến đây đột nhiên giương tay hướng về đỉnh đầu chính mình nặng nề đánh xuống.
"Phốc!" Bạch y lão giả miệng tràn đầy máu tươi, nhất thời không còn nửa điểm ý thức.
Trong không khí lộ ra chút mùi máu tươi.
Ánh trăng xuyên thấu bóng cây, chiếu thẳng xuống đất tạo thành những vệt sáng loang lổ.
Ngay dưới phiến loang lổ này, nam tử lười biếng bước đi, chậm rãi về phía trước.
Trong gió, tóc đen bay múa càng làm hắn lộ ra vài phần không bị trói buộc.
Thân hình cao lớn rốt cuộc đến trước mặt Phượng Sở Ca, con ngươi màu tím có chút nheo lại nhìn Phượng Sở Ca: "Nữ nhân, ngươi không sao chứ?"
Phượng Sở Ca kinh ngạc nhìn nam nhân mỹ đến yêu nghiệt này, một lát sau phục hồi lại tinh thần đã thấy vẻ mặt hắn trêu tức nhìn nàng.
Nàng không phải chưa thấy qua mỹ nhân, chỉ là lúc mỹ nhân này xuất hiện thật sự quá mức rung động làm nàng có chút không tiêu hóa kịp.
Bất quá hiện tại nàng coi như đã tiêu hóa hết.
Phượng Sở Ca ngẩng đầu..
"Đa tạ công tử cứu giúp, còn không biết đại danh công tử."
"Đế Tuyệt Trần." Đáy mắt Đế Tuyệt Trần lộ ra một chút vui vẻ.
Phượng Sở Ca lảo đảo một cái, suýt té ngã trên mặt đất.
Đế Tuyệt Trần..
Đệ nhất mỹ nam Đế Tuyệt Trần lúc trước Tử Lan vẫn luôn tâm tâm niệm niệm?
Thật đúng là trùng hợp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.