Sủng Thê Vạn Vạn Tuế: Yêu Nghiệt Tà Quân Nghịch Thiên Phi

Chương 31: Không có phát sốt nha



"Nữ nhân, ngươi không cần lải nhải dài dòng." A Trần ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Phượng Sở Ca.

"Ta còn không phải nhắc để ngươi chuẩn bị tâm lý trước hay sao?" Phượng Sở Ca nhếch miệng: "Vạn nhất bởi vì ăn hết đan dược không lớn lên được, đến lúc đó ngươi nghĩ quẩn thì làm sao bây giờ?"

"Không có lớn lên nhanh như vậy được." A Trần đột nhiên rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Nữ nhân, về sau mỗi tháng ta đều muốn một viên đan dược này, liên tục dùng mười hai tháng.."

"Mười hai tháng?" Phượng Sở Ca cả kinh trừng mắt.

"Đúng vậy." A Trần rũ mắt nhàn nhạt đáp, đáy mắt thế nhưng lại một mảnh nghiêm trọng.

Chỉ có liên tục dùng trong mười hai tháng, độc trong cơ thể hắn mới có thể hoàn toàn tiêu trừ.

Cũng chỉ như thế, hắn mới có thể trở về tìm đám lão gia hỏa kia báo thù!

Nghĩ đến những điều này, đáy mắt A Trần loé lên ánh sáng sắc lạnh rồi biến mất.

Nửa tháng trước, thời điểm hắn trùng kích lên cao cấp Linh quân, mấy lão già Thiên Địa Phủ kia thừa dịp thời điểm hắn tấn cấp là lúc linh lực trong cơ thể bất ổn nhất đã tiến hành liên hợp công kích hắn.

Lúc bắt đầu tấn cấp, linh lực trong cơ thể bất ổn nhất, nhóm lão nhân thừa cơ hạ thủ, ý đồ muốn giết hắn.

Trong lúc giao thủ, đám gia hỏa kia vì muốn đối phó hắn tốt hơn nên đã hạ xuống loại độc này.

Chất độc này thoáng cái co rút thân thể hắn lại trở thành hài đồng sáu tuổi, không chỉ như thế, linh lực trong cơ thể cũng hoàn toàn tiêu tán.

Cũng bởi vì như vậy, thường ngày nhìn qua hắn bất quá là hài đồng sáu tuổi. Chỉ có đêm trăng tròn, thời điểm trong không khí nồng đậm linh lực nhất, linh lực sẽ ngăn chặn lại độc tố trong cơ thể giúp hắn khôi phục bộ dạng b́nh thường.

Ngay tại thời điểm Đế Tuyệt Trần nghĩ đến những điều này, trên trán hắn đột nhiên xuất hiện một vật lạnh buốt.

Ngẩng đầu lên chỉ thấy được Phượng Sở Ca đang đặt tay lên trán hắn.

"Ồ, không có phát sốt a.." Phượng Sở Ca lẩm bẩm nói.

Đế Tuyệt Trần sắc mặt hơi ngưng lại: "Nữ nhân, ngươi mới phát sốt!"

"A Trần, ta trịnh trọng nói cho ngươi biết, muốn dựa vào đan dược lớn lên là không thực tế."

A Trần nghiêng đầu đi. "Ngươi không hiểu."

"Ta thế nào không hiểu?" Phượng Sở Ca thở dài: "Cái lý tưởng này đẹp thật đấy, nhưng thực tế thì tàn khốc đấy. Ta biết rõ ngươi rất muốn lớn lên, thế nhưng mà phát triển thì phải từng bước một không thể dục tất bất đạt. A Trần, tỷ tỷ nói cho ngươi.."

Phượng Sở Ca quay đầu nhìn về phía A Trần, còn muốn nói gì đã thấy A Trần sớm nhắm nghiền hai mắt nằm ở một bên.

"A Trần.. A Trần.." Phượng Sở Ca khẽ đẩy hắn.

Đế Tuyệt Trần nhắm mắt lại, liền mí mắt cũng không nâng, lạnh lùng nói: "Ngủ rồi, đừng quấy rầy."

Rõ ràng là tiếng nói non nớt, thế nhưng ngữ khí lại lạnh như băng, nghe xong làm người ta cảm thấy không được tự nhiên.

"Tiểu quỷ, lại giả khốc!" Phượng Sở Ca cười khẽ.

"Nữ nhân, bên ngoài giống như có người tìm ngươi." A Trần vẫn nhắm mắt như trước, nhàn nhạt nói.

Phượng Sở Ca lúc này mới nhớ tới, trước đó Tử Lan t́m nàng nói trong hoàng cung có người đến.

"Ta đi xem." Phượng Sở Ca từ trên ghế đứng lên, trước khi đi lại lần nữa quay người: "Tiểu Trần Trần.. Tỷ tỷ nhắc lại ngươi một câu, đan dược kia.."

"Nữ nhân, ngươi có thể đi." Tiếng nói non nớt lộ ra lãnh ý cắt đứt lời Phượng Sở Ca.

Phượng Sở Ca tiếp tục hếch môi, cùng lúc đó đáy lòng lại sinh ra mấy phần nghi hoặc.

Tiểu tử này đến cùng đã chịu đựng qua chuyện gì, vì sao nói chuyện làm việc lại luôn lộ ra thành thục như vậy, hoàn toàn không có một nào giống với hài tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.