Sủng Thê Vạn Vạn Tuế: Yêu Nghiệt Tà Quân Nghịch Thiên Phi
Tứ đại gia tộc, vừa vặn người của hai gia tộc ngồi cùng một hàng.
Dung gia cùng Vân gia ngồi một hàng.
Phượng gia thì cùng Thuỷ gia ngồi một hàng.
Vị trí trống kia không biết có khéo hay không lại ngay bên cạnh Thuỷ Ngọc Nhi.
Trên chỗ ngồi, vẻ mặt Thuỷ Ngọc Nhi âm trầm nhìn về phía Phượng Sở Ca, thần sắc càng lúc càng khó coi.
"Là ngươi." Đến khi Phượng Sở Ca tới gần, Thuỷ Ngọc Nhi mới cắn răng, trong cổ họng gằn ra hai chữ.
Phượng Sở Ca liếc qua Thuỷ Ngọc Nhi, khiêu mi cười nhạt: "Lại gặp mặt, Thuỷ cô nương.."
Nàng nhẹ nhàng cười làm Thuỷ Ngọc Nhi đau con mắt.
Nếu không phải nơi đây là hoàng cung, đoán chừng Thuỷ Ngọc Nhi sẽ lập tức phát tác.
"Ngươi ngồi ở chỗ này làm gì? Đây không phải là vị trí của ngươi." Thấy Phượng Sở Ca bọn họ muốn ngồi xuống, Thuỷ Ngọc Nhi lạnh lùng cười một tiếng.
Phượng Sở Ca không lên tiếng, trực tiếp ngồi xuống.
"Đến, A Trần ngồi ở đây." Phượng Sở Ca gọi A Trần, để hắn ngồi ngay bên cạnh mình.
Nhìn thấy A Trần ôm Nhục Đoàn một đường bị hành hạ đến đây, âm thanh chói tai có chút ngừng lại.
Nó đột nhiên mở mắt ra kêu "Meow ô" một tiếng..
Lúc này Thuỷ Ngọc Nhi mới chú ý tới hài tử sau lưng Phượng Sở Ca cùng con mèo trong ngực hắn, không lên tiếng.
Nàng ta đưa tay xoa mặt mình.
Tuy vết sẹo theo thời gian đã giảm đi..
Nhìn thấy con mèo này, Thuỷ Ngọc Nhi vẫn nhớ đến sự tình ngày ấy.
Đáy mắt nổi lên tia ngoan lệ, Thuỷ Ngọc Nhi trừng mắt nhìn con mèo kia, hung hăng nghĩ: Súc sinh, sớm muộn gì ta cũng lột da ngươi!
Quang mang dưới đáy mắt Thuỷ Vô Tích một mực khóa lại trên người nữ tử tuyệt sắc này.
Đột nhiên đồng tử hắn co rụt lại.
Chỗ nữ tử này ngồi rõ ràng là chỗ ngồi lưu lại cho Phượng Sở Ca!
Lại nghĩ đến xấu nữ Phượng Sở Ca mà mọi người chờ mong còn chưa đến, nhất thời thần sắc hắn liền biến đổi, hẳn là..
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, bên cạnh truyền đến một tiếng gầm lên.
"Phượng Sở Ca, ngươi còn dám nói ngươi không làm gì Uyển Nhi?"
Chỉ một tiếng "Phượng Sở Ca", lập tức làm cho người có mặt ở đây đều thay đổi sắc mặt..
Phượng Sở Ca..
Nữ nhân tuyệt sắc này là Phượng Sở Ca?
Không.. Không phải nói đùa chứ?
Bên ngoài không phải đồn đại Phượng Sở Ca là cực phẩm xấu nữ sao?
Vừa rồi, bọn họ lại nghị luận dung mạo Phượng Sở Ca!
Thần sắc tất cả mọi người càng thêm đặc sắc.
Tử Lan đứng sau lưng Phượng Sở Ca nhìn sắc mặt như ăn phải rác rưởi của đám người kia, thầm cảm thấy thoải mái!
Phượng Sở Ca mặc kệ phản ứng của mọi người xung quanh, chỉ theo âm thanh nhìn lại.
Trước mắt, Tam vương gia Hách Liên Cẩn Du một thân trường bào đen đứng đấy, vẻ mặt giận dữ.
Giờ phút này, trên khuôn mặt tuấn tú phiêu dật tràn đầy sát ý.
Phượng gia nhất tộc đều bị đuổi hết, tất cả đều do nữ nhân này gây nên!
Nghĩ đến sau khi hắn thu lưu Uyển Nhi, Uyển Nhi hướng hắn khóc lóc kể lể, Hách Liên Cẩn Du đối với Phượng Sở Ca càng thêm chán ghét.
Trong mắt hắn, Phượng Sở Ca này là một mỹ nhân rắn rết!
Đáng thương cho Thanh Uyển của hắn, dung nhan bị huỷ hết.
Vị sơ cấp Luyện dược sư trong vương phủ cho hắn biết chỉ có tìm được Ngưng Tuyết hoàn mới có thể loại trừ vết sẹo trên mặt Phượng Thanh Uyển.
Nếu không khuôn mặt Phượng Thanh Uyển đoán chừng triệt để bị huỷ.
Phượng Sở Ca hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía người nói chuyện. Sau khi thấy rõ người đến, nàng câu môi cười nhạt: "Ơ, là vị vương gia này à?"
"Phượng Sở Ca, rốt cuộc ngươi muốn làm cái quỷ gì?" Đôi mắt Hách Liên Cẩn Du như mốn phóng hỏa.
"Vị vương gia này, hai ta không có quen thuộc đến mức mọi sự tình đều bẩm báo cho ngươi a!" Phượng Sở Ca lạnh nhạt đáp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.