Nhìn nữ tử phong hoa tuyệt đại kia, đáy lòng Hách Liên Tử Hiên càng cảm thấy mãnh liệt.
Đúng vậy..
Một nữ tử kinh diễm tuyệt luân như thế sao có thể là phế vật?
Hách Liên Cẩn Du quay đầu thấy Hách Liên Tử Hiên đang ngưng thần nhìn Phượng Sở Ca, kinh ngạc hỏi: "Ngũ đệ, không phải ngươi vừa ý phế vật kia đấy chứ?"
Hách Liên Tử Hiên nhìn Phượng Sở Ca, lẩm bẩm, "Tam hoàng huynh, ta nói, ngươi thật sự bỏ lỡ một khối ngọc thô chưa mài dũa rồi.."
Hách Liên Cẩn Du khinh thường nhếch miệng.
Ngọc thô chưa mài dũa?
Chỉ là một bao cỏ mà thôi!
* * *
Trong đại sảnh, hai người đứng đối diện nhau.
Thuỷ Ngọc Nhi giương môi, nàng thề hôm nay phải trả lại hết tất cả hổ thẹn lần trước!
"Phượng Sở Ca, đừng trách ta không khách khí!"
Dứt lời, Thuỷ Ngọc Nhi đứng dậy tiến về phía trước.
Quanh thân Thuỷ Ngọc Nhi bao phủ một vòng hào quang.
Đó là khí thế thuộc về trung cấp Linh sĩ.
Đối với cuộc tỷ thí này, Thuỷ Ngọc Nhi quyết phải giành chiến thắng.
Trong mắt nàng ta, Phượng Sở Ca bất quá chỉ là phế vật, không có chỗ dựa sau lưng thì nàng không là gì cả!
Giữa không trung, nàng ta đột nhiên ngưng tụ tất cả lực đạo một lần nữa.
Nàng muốn một chiêu này kết thúc tất cả.
Thế nhưng mà, ngay tại thời điểm Thuỷ Ngọc Nhi sắp đụng phải Phượng Sở Ca, Phượng Sở Ca nhẹ nhàng bước nhỏ một bước, bất quá chỉ là một bước nhỏ đã khiếnThuỷ Ngọc Nhi phải vồ hụt, cả thân thể theo quá tính lao về phía trước, suýt té ngã trên mặt đất.
Thuỷ Ngọc Nhi chỉ xem chuyện này là trùng hợp.
Cũng không dừng động tác, tiếp tục công kích.
Chiêu thức của nàng, một chiêu so với một chiêu càng thêm hung ác.
Tuy trong mắt mọi người ở đây, trung cấp linh sĩ không là gì. Nhưng sau khi nhìn thấy "phế vật" Phượng Sở Ca hữu ý hay vô tình tránh được công kích của Thuỷ Ngọc Nhi, đáy lòng mọi người không khỏi nổi lên nghi ngờ.
Một lần tránh được có thể là trùng hợp.
Nhưng hiện tại mỗi chiêu thức của Thuỷ Ngọc Nhi đều bị Phượng Sở Ca không tốn nhiều sức lực hóa giải.
Như thế chỉ có một loại tình huống..
Chính là thực lực của Phượng Sở Ca xa xa trên Thuỷ Ngọc Nhi!
Giờ phút này, Thuỷ Ngọc Nhi cũng có chút luống cuống.
Sau mấy lần công kích, nàng đã mệt mỏi thở hồng hộc nhưng Phượng Sở Ca vẫn giống như không có việc gì đúng cách đó không xa, khoé môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Phượng Sở Ca cười nhưng đáy mắt kia ngập tràn hàn ý.
Nàng há lại không biết vừa rồi Thuỷ Ngọc Nhi chiêu chiêu đều ngoan lệ, cơ hồ mỗi chiêu đều muốn lấy mạng nàng.
Độ cong khoé miệng Phượng Sở Ca càng ngày càng sâu.
Tốt..
Rất tốt..
Theo thời gian, quang mang dưới đáy mắt càng trở nên lạnh lẽo, Phượng Sở Ca rốt cuộc mở miệng:
"Thuỷ tiểu thư.. Trò chơi này, nên kết thúc.."
Phút chốc Phượng Sở Ca phi thân lên..
Một vòng bạch quang từ giữa không trung xẹt qua, thẳng tắp hướng về phía Thuỷ Ngọc Nhi.
Giữa không trung, Phượng Sở Ca đưa chân giống như đá bóng, đá mạnh vào Thuỷ Ngọc Nhi một cái.
Tốc độ Phượng Sở Ca rất nhanh, mọi người ở đây thậm chí còn chưa phục hồi tinh thần đã nghe một tiêng vang cực lớn.
"Phanh!"
Chỉ một thoáng công phu, cả người Thuỷ Ngọc Nhi đã bị ném ra ngoài, từ giữa không trung xẹt qua, cuối cùng rơi ra ngoài đại sảnh..
Yên tĩnh..
Bốn phía yên tĩnh như chết lặng.
Tất cả mọi người trừng lớn mắt, không dám tin nhìn bạch y nữ tử còn lưu lại sau trận đấu.