Tử Lan cùng A Trần nghe được lời này, trên đầu nổi đầy hắc tuyến, nhìn về phía Phượng Sở Ca.
Vừa rồi huỷ đi khuôn mặt Thuỷ Ngọc Nhi, hiện tại lại cùng bọn họ nói về chủ nghĩa hòa bình?
Tử Lan nhìn Phượng Sở Ca, không khỏi giật giật môi.
Nàng phát hiện da mặt tiểu thư thật sự là ngày càng dày rồi.
Không riêng gì A Trần cùng Tử Lan, thậm chí là Nhục Đoàn trong ngực A Trần lúc này cũng quay đầu, đáy mắt lộ ra mấy phần khác thường.
Cảm giác được ánh mắt khác thường của bọn họ, Phượng Sở Ca tựa người vào ghế, "Các ngươi không hiểu a.. Nói cho cùng vừa rồi cũng là ta đang giúp Thuỷ Ngọc Nhi. Từ xưa đến nay, thành tín vi thiên, nếu nàng ta vi phạm ước định không "có chơi có chịu", đây không phải là trái với đạo nghĩa sao? Ta đây.. chỉ là giúp nàng một tay, triệt để rời xa tiếng xấu thôi.."
Nói xong, Phượng Sở Ca rót một chén rượu, trực tiếp uống một hơi cạn sạch..
"Nói ra, Thuỷ Ngọc Nhi đúng là nên cảm tạ ta mới phải.."
Bên cạnh, A Trần nhìn Phượng Sở Ca, đáy mắt hiện lên mấy phần vui vẻ.
Quả nhiên là nữ nhân hắn vừa ý, thật biết suy nghĩ..
Yến hội vẫn còn tiếp tục. Thuỷ gia chủ cùng Thuỷ Ngọc Nhi đã rời khỏi, Thuỷ Vô Tích cùng theo đến cũng vội vàng rời đi chiếu cố Thuỷ Ngọc Nhi.
Như thế, đại sảnh chỉ còn lại người ba đại gia tộc.
Trải qua sự tình vừa rồi, không khí trong đại sảnh triệt để thay đổi.
Hách Liên Cẩn Du dựa vào ghế ngồi, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Hắn cho rằng Phượng Sở Ca chỉ là một bao cỏ vô dụng, không ngờ, nàng lại có thể đánh bại Thuỷ Ngọc Nhi một cách đơn giản như vậy!
Thực lực Thuỷ Ngọc Nhi không yếu, điểm ấy Hách Liên Cẩn Du biết đến.
Hách liên Cẩn Du siết chặt chén rượu trong tay, mười ngón tay càng nắm càng chặt.
Hắn híp mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Hách Liên Tử Hiên đứng bên cạnh hứng thú nhìn Phượng Sở Ca.
Quả nhiên nữ nhân này mang lại cho hắn đủ kinh hỉ!
"Thế nào, Tam hoàng huynh, ta nói nàng không phải người thường đúng không?"
Hách Liên Cẩn Du vốn có chút tâm phiền ý loạn.
Lúc này nghe lời Hách Liên Tử Hiên nói, không khỏi hừ lạnh một tiếng. "Nếu ngươi thích nàng như vậy, không bằng dứt khoát cầu phụ hoàng mẫu hậu ban nàng cho ngươi."
"Hoàng huynh, đề nghị của ngươi thật không sai.." Hách Liên Tử Hiên nhếch môi cười nói.
Hách Liên Cẩn Du liếc nhìn Hách Liên Tử Hiên, đáy lòng thầm hừ lạnh một tiếng.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn Phượng Sở Ca ở phía đối diện đang nói chuyện cùng người bên cạnh, cười lạnh.
Cho dù không phải phế vật thì thế nào? Còn không phải là nữ nhân độc ác?
Nữ nhân như vậy kém Thanh Uyển của hắn không chỉ một chút!
* * *
Cùng lúc đó, Thiên Khải đế ngồi trên ghế cao, thần sắc không ngừng thay đổi.
Mà Tô hoàng hậu ngồi bên cạnh hắn thì trong mắt tràn đầy vui mừng.
Quả nhiên..
Đứa bé này thật khác biệt.
Tô hoàng hậu cong môi.
Đúng vậy.. đứa bé này như thế nào có thể kém cỏi được?
Phải biết nàng có mẫu thân là Kiến Đức có thể tiến vào Thiên Địa Phủ, cùng với..
Tô hoàng hậu lắc đầu, nở nụ cười. "Sở Ca nay có thể tự bảo vệ mình, ta cũng an tâm rồi.."
Một tiếng cảm thán này, Tô hoàng hậu phát ra từ nội tâm của mình.
Phượng Sở Ca ngẩng đầu lên nhìn Tô hoàng hậu, đôi mắt hơi nheo lại.
Nàng có tìm hiểu qua, năm đó mẹ ruột của nàng cùng Tô hoàng hậu là khuê mật thân nhất.
Mà bây giờ, sự quan tâm của Tô hoàng hậu đối với nàng cũng không giống làm bộ.
Thế nhưng mà, năm đó nàng bị đuổi khỏi Phượng phủ, vì sao Tô hoàng hậu chưa bao giờ vì nàng nói qua một câu, mặc kệ nàng bị đuổi ra khỏi Phượng phủ?
Trong lúc nhất thời, Phượng Sở Ca đúng là có chút không hiểu Tô hoàng hậu rồi..
"Ha ha, tốt rồi, tốt rồi, mọi người cứ tiếp tục, đừng để những chuyện bên ngoài xen vào làm mất hào hứng." Thiên Khải đế đột nhiên khoát tay nói.
Có lời này của Thiên Khải đế, lúc này không khí mới không còn cứng ngắc như vừa rồi.