Năm người chỉ cảm thấy một hồi cường đại áp bách áp chế, thậm chí khiến họ cảm thấy hít thở không thông.
Gió mạnh lướt qua, đơn giản chỉ làm mê hoặc tầm mắt bọn họ.
Ngay tại lúc này, một đạo linh lực cường đại công kích thẳng về phía bọn họ.
Không đợi họ phản ứng kịp, công kích đã trực tiếp chém thẳng vào giữa người bọn họ.
"..."
Trong rừng đang yên tĩnh đột nhiên vang lên vài tiếng rống cực kỳ khủng bố.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, toàn bộ núi rừng lần nữa khôi phục lại yên tĩnh ban đầu.
Bốn phía tràn ngập mùi máu tươi.
Vừa rồi năm hắc y nhân còn đứng ở đây, nhưng lúc này toàn bộ đã bị chém đứt ngang hông, tách ra hai phần trên dưới.
Phượng Sở Ca đứng cách đó không xa lạnh lùng nhìn, môi mỏng lạnh nhạt dẫn ra một đường cong.
"Một đám tôm tép nhãi nhép mà thôi."
Nàng phủi tay, quay người liền thấy A Trần đứng cách đó không xa nhìn xem hết thảy.
Lông mày Phượng Sở Ca nhăn lại, bước về phía trước, bịt mắt A Trần lại.
"Thiếu nhi không nên xem, thiếu nhi không nên xem.."
A Trần né tránh tay của Phượng Sở Ca, đột nhiên hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Phượng Sở Ca: "Nữ nhân, về sau ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi nhiễm nhiều máu tươi như vậy."
Đáy lòng Phượng Sở Ca ấm áp.
Nàng phát hiện miệng nhỏ của tiểu quỷ này thật ngọt, luôn nói ra những lời làm nàng ấm lòng.
Thế nhưng mà.. đến cùng hắn cũng chỉ là tiểu hài tử..
Phượng Sở Ca khẽ thở dài: "Được rồi, chúng ta trở về."
"Tiểu thư.." Tử Lan từ một bên đi đến. "Tiểu thư, A Trần thiếu gia không cho ta chạm vào hắn, cho nên ta không thể che mắt hắn lại, để cho hắn thấy một màn huyết tinh như vậy.."
"Không sao, Tiểu Trần Trần của ta không phải là hài tử bình thường.." Phượng Sở Ca cong khoé môi.
"Thế nhưng mà tiểu thư, ngươi giết người mấy người kia rồi vậy làm thế nào tra hỏi ra người thuê bọn chúng tới giết tiểu thư đây?"
Phượng Sở Ca cười lạnh hai tiếng: "Còn phải nói sao? Ngoại trừ Phượng Triêu Dương kia còn có thể là ai?
Trước mắt, nàng đắc tội cũng chỉ có Phượng gia, Thuỷ gia, còn có Hách Liên Cẩn Du.
Người Thuỷ gia vừa từ yến hội trở về, đoán chừng đều đang vội vã vì vết thương của Thuỷ Ngọc Nhi và Thuỷ gia chủ, lấy đâu thời gian đi mua sát thủ?
Tuy Hách Liên Cẩn Du không phải người tốt gì nhưng Phượng Sở Ca tin tưởng hắn không hèn hạ đến tình trạng như vậy.
Như thế tính ra cũng chỉ có Phượng gia rồi.
" Phượng gia cũng đã suy sụp thành như vậy thế mà họ vẫn không chịu tiếp thu giáo huấn! "Tử Lan giậm chân.
" Hiện tại còn dám mua sát thủ, thật sự là quá đáng! Tiểu thư, trở về phải cho bọn chúng một chút màu sắc, tuyệt không thể tha cho chúng dễ dàng được! "
Con ngươi Phượng Sở Ca có chút nheo lại.
Tự nhiên không thể dễ dàng tha cho bọn người Phượng Triêu Dương được.
Nếu cứ cho qua như vậy, nàng sẽ không gọi là Phượng Sở Ca rồi!
Đáy mắt hiện lên hàn quang, Phượng Sở Ca câu môi cười nhạt.
Nàng quay đầu nhìn Tử Lan," Tử Lan, ngươi theo ta đã lâu như vậy, ta tặng ngươi một tổ chức sát thủ để chơi đùa a.. "
Tử Lan cả kinh, nhưng đã minh bạch lời của nàng.
Trên mặt Tử Lan lộ ra vài tia kinh dị, rồi sau đó nở nụ cười..
Dựa vào tính tình tiểu thư, đương nhiên không có khả năng cứ như vậy buông tha Diêm Vương điện rồi!
" Tiểu thư muốn chiếm đoạt Diêm Vương điện? "
Phượng Sở Ca từ chối cho ý kiến, chỉ là khoé môi nàng càng thêm cong hơn.
Mắt nhìn bốn phía, Phượng Sở Ca than nhẹ:" Đáng tiếc, không có xe ngựa, ta cũng chỉ có thể đi bộ trở về. Bất quá đi một chút cũng tốt, coi như rèn luyện thân thể.."