Lục Trúc đứng bên người nhìn Phượng Sở Ca cười, chỉ cảm thấy sau lưng bay lên một tia hàn ý.
Trước đây, chỉ cần tiểu thư lộ ra nụ cười này, chắc chắn không có việc gì tốt.
Nhớ tới trước đó vài ngày tiểu thư từ yến hội trở về, Tử Lan nói với nàng những chuyện kia.
Đáy lòng Lục Trúc âm thầm vì Hách Liên Cẩn Du cầu nguyện.
Chỉ mong Hách Liên Cẩn Du đừng chết quá thảm.
"Meow ô!" Đột nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
Ngay sau đó, một viên thịt màu trắng thẳng tắp bay thẳng vào ngực Phượng Sở Ca.
Phượng Sở Ca nhìn viên thịt lạnh run trong ngực, lại nhìn A Trần cách đó không xa đang tiến lại, giật giật môi, "A Trần, làm sao vậy?"
A Trần khoanh tay trước ngực, dựa vào một bên lan can, lạnh lùng nhướng mày: "Con mèo ngu xuẩn này ăn vụng bánh ngọt của nương tử."
"Meow ô!" Nhục Đoàn lại kêu lên một tiếng.
Cái bánh ngọt kia thật sự ăn rất ngon mà!
Ô ô.. chủ nhân thật sự quá bất công rồi! Chỉ mua bánh ngọt cho hài tử kia, lại không mua cho nó..
Phượng Sở Ca giật nhẹ khoé mắt.. "Bánh ngọt sao? Mua lại là được.."
"Tiểu thư, chỗ ta còn một chút.." Lục Trúc lên tiếng.
"Đi, A Trần, bánh chỗ Lục Trúc đưa cho ngươi."
"Không cần." Thần sắc A Trần đột nhiên lạnh lại.
Hắn cũng không phải bởi vì không có bánh ngọt ăn mà tức giận. Chỉ là, đây là vật đích thân Phượng Sở Ca mua cho hắn. Hắn còn chưa nỡ ăn đã bị con mèo ngu xuẩn ăn hết rồi..
"Nữ nhân, ngươi vẫn coi ta là tiểu hài tử." A Trần giật giật môi, trong giọng nói lộ ra mấy phần mất mát.
Hắn không phải tiểu hài tử, nàng cũng không được coi hắn là tiểu hài tư.
Môi hắn đột nhiên vẽ ra vài tia hoang vu, xoay người bước ra ngoài.
Phượng Sở Ca cùng Lục Trúc sững sờ tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.
A Trần bị làm sao vậy?
Trong ngực, Nhục Đoàn dựa vào một bên, sớm đã yên tĩnh trở lại.
Nhục Đoàn rất có linh tính, rất dễ dàng nhận ra hàn ý trên người A Trần.
Hàn ý như vậy, so với trước đây nó cảm nhận được hoàn toàn bất đồng..
"Meow ô.." Nhục Đoàn kêu một tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn Phượng Sở Ca, đôi con ngươi ướt sũng chớp động lên hào quang màu xanh da trời.
* * *
Tới gần chạng vạng tối, Phượng Sở Ca vào phòng bếp làm thức ăn cho A Trần.
Những ngày này, A Trần đều một mực ưa thích món ăn nàng làm.
Mỗi lần chứng kiến cảm giác thỏa mãn của A Trần sau khi ăn xong, đáy lòng Phượng Sở Ca ngược lại rất cao hứng.
"A Trần, ăn cơm đi.." Ngoài cửa phòng A Trần, Phượng Sở Ca gõ nhẹ cửa, rất lâu sau cũng không thấy người trả lời.
Phượng Sở Ca cũng chỉ cho là A Trần còn vì chuyện ban ngày mà tức giận.
"A Trần.. đi ra ăn cơm.. đừng nóng giận.. Nghe lời.."
Vẫn yên lặng như trước.
Phượng Sở Ca nhíu mày. Trong phòng tĩnh lặng tựa hồ có chút quỷ dị, hơn nữa lúc này nàng không dò xét được chút khí tức nào của A Trần.
Nàng đẩy cửa đi thẳng vào, chỉ thấy trong phòng trống không một mảnh.
Phượng Sở Ca quay người, tìm kiếm trong Phượng phủ. "A Trần.."
"Tiểu thư, xảy ra chuyện gì?" Tử Lan các nàng nghe được động tĩnh liền chạy đến.
"Các ngươi có thấy A Trần đâu không?"
"Không có, A Trần không phải thích ngốc ở trong phòng của mình hay sao?" Tử Lan bọn họ liếc nhau một cái.
"Đúng vậy, tiểu thư, lần cuối cùng chúng ta nhìn thấy A Trần không phải là hai canh giờ trước hay sao? Bất quá.. Khi đó, A Trần bởi vì bánh ngọt mà tức giận rời đi.." Đáy lòng Phượng Sở Ca thoáng lộp bộp một tiếng, trong lòng dâng lên dự cảm xấu..