Phượng Sở Ca thay A Trần dịch lại chăn bông rồi ra khỏi phòng..
Nửa đêm A Trần đã tỉnh.
Mở mắt ra, phát hiện mình đã nằm ở trong phòng.
Trong bóng tối, đáy mắt hắn chớp động lên hào quang nhàn nhạt màu tím.
Hắn nhớ rõ, trước đó ở hoa viên hắn gặp được Phượng Triêu Dương, về sau xảy ra chuyện gì hắn không rõ nữa rồi.
Bất quá, hắn có thể tinh tường cảm giác được vết tích bị trói trên tay.
Nhìn vết tích này cùng với mùi vị Phượng Sở Ca lưu lại trong không khí, A Trần không khó để đoán được đến cùng xảy ra chuyện gì.
Đôi con ngươi loé lên quang mang, trong mắt hắn sinh ra vài tia hàn ý.
Đế Tuyệt Trần hắn, chưa bao giờ mặc cho người ta khi dễ như vậy.
Cũng chưa bao giờ phải dựa vào một nữ nhân bảo hộ thế này!
Thế nhưng mà..
Hiện tại hắn chẳng khác nào một tên phế nhân..
Ngay lại thời điểm hắn đang suy nghĩ, ngoài cửa, một đạo bóng đen thoáng hiện.
Tuy giờ phút này A Trần không có linh lực, nhưng giác quan vẫn nhạy cảm vô cùng.
Cửa thoáng cái bị mở ra, một thân ảnh màu đen tiến vào.
"Chủ tử.." Thanh âm khàn khàn vang lên.
A Trần nghe được thanh âm này, con mắt khẽ nheo lại. "Bắc Huyền.."
"Vâng, chủ tử, là thuộc hạ!" Dứt lời, một đạo thân ảnh màu đen từ giữa không trung hạ xuống trước mặt A Trần.
"Chủ tử, thuộc hạ đến chậm." Thanh âm người tới hơi khàn, một thân xiêm y màu đen che kín thân thể, thẳng tắp nửa quỳ trước mặt A Trần, trong giọng nói tràn đầy tự trách.
"Chủ tử, thuộc hạ tìm ngài rất lâu, vừa mới phát hiện khí tức chủ tử trong khu rừng nên vội một đường đuổi theo tới chủ tử đến đây.." Bắc Huyền nói xong, ngữ khí lộ ra vài tia thư thái. "Chủ tử, thuộc hạ đưa ngài trở về. Coi như thuộc hạ liều mạng cũng phải buộc bọn chúng giao giải dược ra."
A Trần ngồi một bên, quanh thân ảnh nho nhỏ lộ ra khí thế lăng liệt.
"Giải dược ta có."
"Vậy thì tốt quá. Chủ tử, thuộc hạ đưa ngài đi."
Đế Tuyệt Trần khẽ tựa vào một bên, hai tay ôm ngực, đôi mắt nheo lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Thật lâu sau, hắn lên tiếng. "Chuyện rời đi để sau rồi nói."
"Chủ tử?" Bắc Huyền kinh ngạc ngẩng đầu, có chút không rõ lắm ý định của Đế Tuyệt Trần.
Đế Tuyệt Trần khẽ câu môi. "Ta còn có việc."
"Thế nhưng mà.." Bắc Huyền còn muốn nói gì, lại nghe Đế Tuyệt Trần tiếp tục mở miệng: "Ngươi xuất hiện bây giờ ngược lại đúng thời điểm. Ngươi đi Vân Thiên học viện thay ta chuẩn bị, nửa tháng sau ta sẽ đi Vân Thiên học viện."
Nói xong, Đế Tuyệt Trần lấy từ trong lòng ra một ngọc bội màu đen. "Cầm cái này đi tìm viện trưởng, hắn biết rõ nên làm như thế nào."
Bắc Huyền nhận lấy ngọc bội, đáy mắt như trước có chút khó hiểu. "Chủ tử, đang êm đẹp người muốn đi Vân Thiên học viện làm gì?"
Lúc này Bắc Huyền mới ý thức tới mình đã hỏi vấn đề không nên hỏi.
"Vâng, thuộc hạ sẽ đi làm ngay. Chủ tử ngài yên tâm, những này này thuộc hạ sẽ ở bên cạnh bảo hộ ngài, đến khi độc tính trên người ngài hoàn bị giải trừ, thực lực lần nữa được khôi phục."
"Ừ." Đế Tuyệt Trần gật gật đầu. "Ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng." Bắc Huyền lên tiếng rồi thối lui.
Chỉ là thời điểm thối lui, đáy lòng lại lộ ra vài tia nghi hoặc.
Rõ ràng nay Thiên Địa Phủ loạn như vậy, có nhiều chuyện cần xử lý như vậy. Vì sao chủ tử lại lựa chọn lưu lại? Chẳng lẽ vì nữ tử kia?
Hắn nhìn thấy được nàng kia chăm sóc chủ tử nhà mình rất cẩn thận, tỉ mỉ..