A Trần vừa nói xong, bên ngoài đột nhiên truyền tới một hồi âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
Cũng đúng lúc này, Phượng Sở Ca các nàng cảm nhận được khí hơi thở khác bên ngoài.
Tử Lan mạnh mẽ đẩy cửa, liền nhìn thấy một hắc y nhân đang nằm sấp té trên mặt đất, như là từ trên cao rớt xuống.
Sự tình hôm qua hoàn toàn làm cho bọn họ phải đặt trong lòng, lúc này lại thấy một người xa lạ trong phủ, các nàng đều sinh lòng cảnh giác.
Phượng Sở Ca buông chén, không để ý đến A Trần, giương người bay ra ngoài.
Bắc Huyền không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Hắn vốn ẩn nấp vô cùng tốt, nhưng lại bị lời nói của Đế Tuyệt Trần chấn trụ rồi..
Lúc này không để ý mới rơi từ trên cao xuống.
Hán vừa định đứng dậy thoát đi, lạ đột nhiên nghe được tiéng ho khan bên trong.
Bắc Huyền dừng bước.
Thân thủ Phượng Sở Ca rất nhanh, thoáng cái bắt được bả vai Bắc Huyền.
"Ngươi là ai?" Trong giọng nói của nàng tràn đầy sát ý.
Bắc Huyền không dám phản kháng nữ nhân này.
Hắn đã minh bạch, chủ tử nhà mình đối với nữ nhân này cực kỳ bất đồng.
Nếu hắn dám phản kháng, đến lúc đó không chừng chủ tử sẽ trừng phạt hắn.
Hắn kéo kéo khoé môi, không biết nên trả lời thế nào.
Lúc này, A Trần từ bên trong đi ra, nhìn Bắc Huyền, mặt không biểu tình nhổ ra mấy chữ, "Cữu cữu, ngươi đã đến rồi."
Cữu cữu!
Khoé môi Bắc Huyền lần nữa mãnh liệt run rẩy.
Từ lúc nào hắn trở thành cữu cữu của chủ tử rồi.
Mà thời điểm Phượng Sở Ca các nàng nghe A Trần gọi hắc y nhân này là cữu cữu, đáy mắt cũng lộ ra thật sâu nghi hoặc. "Ngươi là cữu cữu của A Trần?"
Bắc Huyền ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của A Trần, lúc này mới kiên trì, "Ha ha.. Đúng vậy, ta là cữu cữu của hắn."
Nhìn nam tử một thân hắc y trước mặt, Phượng Sở Ca nhíu mày, cuối cùng vẫn nói, "Vào đi."
"Ha ha.. Tốt.." Bắc Huyền cười khan hai tiếng, cso chút sợ hãi theo Phượng Sở Ca vào phòng.
"Nếu là cữu cữu của A Trần, tại sao ngươi lại lén lút ở bên ngoài làm gì?"
Bắc Huyền giật giật môi, hắn cảm thấy rõ ràng ánh mắt kinh khủng của Đế Tuyệt Trần.
Ánh mắt kia rõ ràng cảnh cáo không cho phép hắn làm lộ chuyện.
"Là thế này, trước đó vài ngày nghe được tin tức ở đây có một đứa bé, nghe người ta miêu tả rất giống chất nhi của ta. Nhưng ta lại không xác nhận được, cho nên mới đến đây nhìn xem có phải hay không."
Lời này được thông qua.
Phượng Sở Ca gật nhẹ đầu, ngược lại có chút trấn an cười nói: "A Trần còn có thân nhân trên đời, thật sự tốt quá."
Nói xong, nàng lại nghĩ tới điều gì, "Vốn xòn muốn đợi nửa tháng sau đưa ngươi tới nhà khác, hiện tại không cần rồi.. A Trần bị thương khôi phục không sai biệt lắm, cữu cữu đến lúc này là muốn dẫn hắn đi sao?"
Bắc Huyền không ngu ngốc, hắn biết rõ chủ tử lưu lại là vì nữ nhân này.
Nếu quả thật cho hắn đưa chủ tử đi, chỉ sợ đến lúc đó hắn gánh không nổi.
Vì vậy, hắn cúi đầu xuống.
Đột nhiên lau nước mắt..
"Quê ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên ngay cả phòng ở đều không có, lúc này mới nghĩ đến kinh đô nương nhờ một nhà chất nhi. Nhưng đến nơi này mới phát hiện nhà chất nhi cũng xảy ra chuyện, hiện tại ta mới tìm được A Trần." Nói xong, Bắc Huyền lần nữa chua xót lau nước mắt.
Hắn dễ dàng ư? Đường đường là Cao hộ pháp của Đế thị nhất tộc Thiên Địa Phủ vậy mà phải ở nơi này giả đáng thương..