"Nương tử của ta tự nhiên có ta bảo hộ, không cần biểu ca ngươi lo lắng.
Cách đó không xa, A Trần khoanh tay trước ngực, thân thể nho nhỏ dựa vào một bên lan can nhìn sang đây.
Rõ ràng chỉ là một hài tử nho nhỏ, lại cảm thấy quanh thân hắn lộ ra vô tận khí tức lười biếng.
Còn có giọng nói kia, ánh mắt kia..
Thời điểm A Trần mới đến đã nghe được lời Hách Liên Tử Hiên nói.
Cái này gọi là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.
Phượng Sở Ca không phát giác được ý đồ của Hách Liên Tử Hiên, nhưng ở bên ngoài, A Trần thấy rõ nhất thanh nhị sở.
Ánh mắt vừa rồi của Hách Liên Tử Hiên kia rõ ràng là ánh mắt ái mộ!
Nghĩ đến có người như vậy để ý nương tử tương lai của mình, A Trần khó chịu rồi..
Hắn để hai tay xuống, chậm rãi tiến lên." Nương tử, ngươi yên tâm, đợi A Trần trưởng thành A Trần sẽ bảo hộ ngươi, không để cho bất luận kẻ nào dám khi dễ ngươi. "
Phượng Sở Ca ngoéo.. môi một cái.
Những lời A Trần nói nàng nghe đã quen rồi, hiện tại giống như là đã miễn dịch với nó.
Ngược lại, Hách Liên Tử Hiên nghe lời tiểu thí hài nói, rốt cuộc nhịn cười không được.
Hắn nhớ rõ lúc trước trên yến hội, tiểu thí hài này cũng xuất khẩu cuồng ngôn công bố mình là tướng công của Phượng Sở Ca!
Hách Liên Tử Hiên khẽ rũ mắt nhìn A Trần." Tiểu tử, ngươi biết rõ nương tử là có ý gì sao? Dám ở đây nói lung tưng? Còn có.. Ai là biểu ca của ngươi? "
A Trần lạnh nhạt liếc nhìn hắn, lạnh giọng nhổ ra:" Ngươi là biểu ca của nương tử, dĩ nhiên là biểu ca của ta. Bao nhiêu người cầu làm người thân của ta còn không kịp, ngươi lại không muốn, thế quên đi. "
" Hắc, tiểu tử này vậy mà.. "Hách Liên Tử Hiên mở miệng lại muốn nói gì đó nhưng bị A Trần đánh gãy." Không phải biểu ca đến phủ tặng đồ cho nương tử sao? Hiện tại đã đưa đến rồi, chúng ta cũng không lưu lại ngươi, gần đây trong phủ thiếu người, không thể chiếu cố biểu ca. Biểu ca, tạm biệt không tiễn. "
Không chỉ Hách Liên Tử Hiên mà ngay cả Phượng Sở Ca cùng Tử Lan nghe lời này đều không tránh được co quắp khoé môi.
Tiểu quỷ này.. Là đang đuổi Hách Liên Tử Hiên!
Hách Liên Tử Hiên nhìn A Trần, đáy mắt hiện lên vài phần ngạc nhiên.
Không sai, lần trước tại yến hội hắn có chú ý đến đứa trẻ này.
Nhìn như hài đồng năm sáu tuổi, nhưng một thân khí thế kia so với tất cả mọi người đều mạnh hơn.
Đồng tử hắn co lại, muốn tinh tế tìm tòi nghiên cứu A Trần, đã thấy A Trần cong môi thẳng tắp đối mắt với hắn.
Chống lại đôi mắt hắc bạch phân minh kia, đáy lòng Hách Liên Tử Hiên chấn động một cái.
Đôi mắt kia thật sự là quá lạnh lùng.
Chỉ một khắc, sau lưng hắn bay lên vài tia hàn ý..
" Ngũ vương gia, A Trần nói rất đúng, chúng ta không thể lưu ngươi ở lại lâu được. "Phượng Sở Ca nói chuyện đã cắt đứt suy nghĩ của Hách Liên Tử Hiên.
Tình huống trước mắt, nếu Hách Liên Tử Hiên còn tiếp tục ở đây, vậy thật sự là tự tìm mất mặt rồi.
Hắn giật giật môi," Được, biểu muội, về sau nếu khó khăn gì có thể đến tìm ta. Chỉ cần ta còn ở Thiên Khải một ngày, ta nhất định sẽ giúp ngươi. "
" Biểu ca khách khí. Một thời gian nữa chúng ta muốn đến Vân Thiên học viện rồi.. "Phượng Sở Ca cười nhạt một tiếng.
Vân Thiên học viện..
Hách Liên Cẩn Hiên nhíu mày.
Hắn nhìn Phượng Sở Ca, cuối cùng than nhẹ một tiếng.
Cũng đúng..
Thực lực Phượng Sở Ca bất phàm như thế, Thiên Khải nhỏ như thế sao có thể thỏa mãn nàng?
Hắn giật giật môi, đột nhiên giãn lông mày ra, không trói buộc nở nụ cười:" Biểu ca cũng phải cố gắng lên, năm sau tranh thủ tiến vào, như vậy mới không thua biểu muội ngươi."