"Tìm người điều tra thân phận cữu cữu A Trần." Phượng Sở Ca suy nghĩ, cuối cùng vẫn nói.
Người cữu cữu này xuất hiện thật sự quá mức quỷ dị, mặc dù A Trần cũng nhận định người nọ là cữu cữu của hắn nhưng nàng vẫn có chút không yên lòng.
Hôm qua gặp phải chuyện Phượng Triêu Dương, không thể không khiến nàng sinh lòng cảnh giác.
Tử Lan các nàng cũng biết chủ tử nhà mình cẩn thận, nhao nhao gật đầu đồng ý.
* * *
Hòn non bộ lởm chởm đá, cây cối rợp bóng, đình đài lầu các bốn phía mọc lên san sát như rừng, nước ao trong vắt, hành lang được điêu khắc tinh tế tuyệt đẹp. Ánh mặt trời chiếu xuống tán cây, xuyên thấu qua từng cành lá, phảng phất như ngọc vỡ vụn rơi trên mặt đất.
Trong lương đình bát giác bên hồ, sau màn sa mỏng, một nữ tử mặc váy lụa màu xanh da trời nằm nghiêng trên giường êm. Làn gió nhẹ nhàng thổi làm gợi lên màn lụa mỏng, nhìn thấy được bộ dáng lười biếng của nàng.
Đôi lông mày xa xăm nhỏ nhắn nhưng lại ẩn chứa sức mạnh vô tận, hàng mi dài như hai chiếc quạt hạ xuống thành hai mảnh trên gương mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết.
Đột nhiên nàng mở đôi mắt phượng hẹp dài, trong đôi mắt ấy phảng phất như tập hợp đầy bảo vật của thế gian, ẩn chứa thất thải lưu quang, rồi lại trong suốt không một gợn sóng..
"Tra được rồi?"
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng vừa rơi xuống, Bích La từ xa phi thân tới.
"Tiểu thư, Phong Nguyệt lâu tra xét không được bất cứ tin tức gì của người này. Chỉ biết hai ngày trước hắn xuất hiện ở Thiên Khải. Hơn nữa có người dò xét được tuy rằng hắn đang tìm người nhưng chắc chắn không phải tìm A Trần như hắn đã nói. Với lại hắn nói quê quán đã xảy ra chuyện mới đến đây nương nhờ thân thích, điểm ấy cũng không đúng. Rõ ràng thực lực hắn cao như vậy căn bản không chật vật đến mức phải như vậy."
"À?" Phượng Sở Ca ngồi thẳng người, đáy mắt lộ ra vài tia hứng thú.
Quả nhiên.. Sự tình không đơn giản như vậy.
"Tiểu thư, người cữu cữu này lai lịch thật quỷ dị, có hay không.." Bích La vừa nói, một tay đưa lên cổ làm động tác xẹt qua.
"Lại quan sát mấy ngày nữa, ta thấy hắn đối đãi với A Trần hẳn không sai đi."
Người cữu cữu kia đối với A Trần rất tốt, nhưng hai ngày qua nàng quan sát lại cảm thấy nó giống như là thuộc hạ đối đãi với chủ nhân vậy.
Thế nhưng.. có khả năng sao?
A Trần bất quá chỉ là một hài tử bị cha mẹ vứt bỏ, làm sao có thể có bối cảnh này.
Trừ phi, từ trước tới nay là nàng đoán sai.
Đồng tử Phượng Sở Ca lần nữa co rụt lại.
Ngày đó gặp được A Trần chật vật bị ném ở nơi hoang dã, hơn nữa khi nhắc đến cha mẹ hắn, tâm trạng A Trần có vẻ không tốt. Phượng Sở Ca kết luận hắn cũng giống như thân thể này bị cha mẹ vứt bỏ.
Nhưng bây giờ, hình như nàng nghĩ lầm rồi.
Bích La lại nghĩ tới điều gì, lên tiếng: "Đúng rồi tiểu thư, hôm qua người của chúng ta phát hiện người cữu cữu kia xuất phủ vào lúc canh ba, mãi đến khi hừng đông mới trở về."
Phượng Sở Ca đưa mắt nhìn, hai tròng mắt lộ ra vài tia sáng âm u.
Nàng đứng dậy đi về một hướng.
"Tiểu thư, người đi đâu vậy?"
"Ta đi gặp người cữu cữu kia.."
* * *
Trong phòng, A Trần ngồi dựa vào một bên.
Bắc Huyền đứng bên dưới.
"Chủ tử, lời ngài giao phó hết thảy đều đã làm xong. Viện trưởng Vân Thiên học viện nghe được ngài muốn đến đã vô cùng kinh hãi."
A Trần gật đầu: "Ừ, làm tốt lắm."
Được chủ tử tán dương, trên mặt Bắc Huyền hiện lên vài tia ý cười.
Đã rất lâu rồi chủ tử không có khen ai nha!
"Chủ tử, sau khi người đi Vân Thiên học viện, khi nào sẽ trở lại Thiên Địa phủ?"
A Trần giương mắt, đôi hắc mâu đen sâu thẳm thẳng tắp nhìn về phía Bắc Huyền..
Ánh mắt kia làm toàn thân Bắc Huyền tràn đầy sợ hãi.