Sủng Thê Vạn Vạn Tuế: Yêu Nghiệt Tà Quân Nghịch Thiên Phi

Chương 89: Sẽ không ghét bỏ ngươi



"Ngươi nhỏ như vậy đã được rồi, hơn nữa.." Phượng Sở Ca tiếp tục tìm hiểu linh lực trong cơ thể hắn, đáy mắt loé ra vài tia kinh ngạc: "Hơn nữa, vừa bắt đầu ngươi đã là trung cấp Linh giả rồi?"

"Trung cấp Linh giả.. Vậy đã coi là gì.." A Trần nhếch môi.

Linh giả, là thực lực thấp nhất.

"Đối với người khác mà nói có lẽ không coi vào đâu, thế nhưng ngươi vừa mới tu luyện đã đạt đến trình độ này rồi, dựa theo tốc độ tu luyện bình thường mà nói, đoán chừng đợi đến khi A Trần lớn lên đến hai mươi tuổi có thể đột phá Linh tông rồi. Thật không nghĩ tới Tiểu Trần Trần của ta cư nhiên là một thiên tài!"

Linh tông.. Thiên tài..

Khoé môi A Trần không dấu vết dẫn ra một đường cong.

Linh tông hai mươi tuổi đã là thiên tài rồi? Thật là nữ nhân ngu xuẩn!

Hắn muốn nói cho nàng biết hai mươi tuổi hắn sớm đã là cao cấp Linh quân rồi.

A Trần ngẩng đầu, đối diện khuôn mặt Phượng Sở Ca tươi cười dịu dàng.

Đáy mắt hắn hiện lên một tia giảo hoạt.

Hắn đột nhiên có chút chờ mong, đợi khi Phượng Sở Ca biết thân phận cùng thực lực chân chính của hắn sẽ giật mình đến mức nào.

"Nữ nhân, hình như đến bây giờ ngươi vẫn chưa hỏi qua tên đầy đủ của ta." A Trần nhíu mày nói.

Phượng Sở Ca khoanh tay trước ngực, nhếch miệng: "Chu Tử Trần nha.. Người nào không biết? Làm gì thần bí như vậy?"

Chu Tử Trần..

Chu Tử Trần..

Khoé mắt A Trần co lại.

Cái tên khó nghe như vậy.. Là tên của hắn sao?

"Ngươi từ nói nào nghe được?"

"Ta thần thông quảng đại không được sao?" Phượng Sở Ca lắc nhẹ lọn tóc trước ngực. "Chu Tử Trần.. Trước đó Tử Lan còn nói tên của ngươi cùng đệ nhất mỹ nam Đế Tuyệt Trần trong truyền thuyết có chút tương tự, hiện tại xem ra có một chút bất đồng!"

Nói xong, Phượng Sở Ca bỗng nhiên nghĩ thêm điều gì, nàng ngẩng đầu lên nhìn A Trần: "Tiểu quỷ, ngươi một mực không nói cho ta tên đầy đủ của ngươi, nếu không phải cữu cữu ngươi nói, ta còn không biết đây!"

"Cữu cữu.." A Trần nhẹ giọng lẩm bẩm hai chữ này, đáy mắt nổi lên hàn ý.

Phượng Sở Ca chỉ cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên chậm lại, lại nhìn qua A Trần, đã thấy hắn sớm như thường đứng bên cạnh.

"Tiểu Trần Trần.. Làm sao vậy?" Phượng Sở Ca lên tiếng hỏi.

A Trần mãnh liệt ngẩng đầu nhìn Phượng Sở Ca, mỗi câu mỗi chữ nghiêm túc: "Không được gọi ta là Tử Trần, trước mắt chỉ có thể gọi ta là A Trần!"

Giọng nói tràn đầy nghiêm túc.

Phượng Sở Ca nhìn hắn, kéo kéo khoé môi.

"Được, gọi ngươi là Tiểu Trần Trần.. Thật là, tuy cái tên này nghe không được hay cho lắm nhưng rốt cuộc vẫn là do cha mẹ ngươi đặt, ngươi thế nào lại ghét bỏ nó đúng không?"

"Câm miệng!" A Trần cắn răng nhổ ra hai chữ.

"Tốt thôi.." Phượng Sở Ca nhìn biểu cảm của A Trần, xem như minh bạch nguyên nhân trước đây hắn không nói cho nàng biết tên đầy đủ của hắn rồi.

Chắc chắn là ghét bỏ tên của mình khó nghe đây!

Hai mắt Phượng Sở Ca khẽ chớp, nàng đưa tay nhéo nhéo hai má A Trần.

"Tiểu Trần Trần, ngươi yên tâm.. Mặc kệ tên gọi của ngươi là gì, ta cũng không ghét bỏ ngươi đâu, ngươi vĩnh viễn là Tiểu Trần Trần của ta."

Đôi mắt A Trần chớp động vài cái, cuối cùng thần sắc nhu hòa xuống.

Hắn nâng đầu nhìn Phượng Sở Ca, đáy mắt loé lên ánh sáng tím rồi biến mất..

* * *

Thoáng cái đã ba ngày trôi qua, rất nhanh đã đến ngày khảo thí nhập học của Vân Thiên học viện.

Không biết Thiên Khải đế từ nơi nào biết được Phượng Sở Ca cũng sắp tiến vào Vân Thiên học viện, đặc biệt phái người đến Phượng phủ đưa đón.

Đợi thời điểm đoàn người Phượng Sở Ca đi ra, thấy được Hách Liên Cẩn Du mặt đầy mỉa mai đứng đầu ở bên ngoài..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.